Vân Thiên Mạch chậm rãi rời môi đỏ mọng của Bạch Ly Nhược, nhìn nam tử ngã xuống đất phía xa xa khẽ hí mắt, liếm môi của mình, tựa hồ trở về mùi vị vừa trơn vừa mềm khi nãy, hắn lạnh lùng nói "Ca, hành hạ đủ rồi, giết hắn thôi."
"Thiên Mạch, ngươi lại mềm lòng sao?" Vân Cảnh Mạch nhàn nhạt, khóe môi thủy chung mang theo nụ cười khát máu.
"Ca, người trong thiên hạ đều nhìn thấy, đừng đùa quá mức." Vân Thiên Mạch nhíu mày, có chút rầu rỉ nhìn Bạch Ly Nhược đã sớm tuyệt vọng trong ngực.
Vân Cảnh Mạch nhàn nhạt gật đầu, hướng về phía Thượng Quan Kiêu nói "Thượng Quan thừa tướng, chơi đã, thì cho hắn một cái chết thống khoái đi, dầu gì hắn cũng là người trong hoàng thất."
"Hừ, lúc hắn sát hại con gái của ta, hãm hại Phong Mạc Nhiên, tại sao không suy nghĩ một chút, lão hủ chỉ có một nhân nữ nhi!" Thượng Quan kiêu hừ lạnh, đôi mắt ưng lộ hung quang.
Vân Cảnh Mạch chỉ là mỉm cười, gõ quạt phiến một cái, hồi lâu, ngẩng đầu lên nói "Thôi đi,Thượng Quan thừa tướng coi như nể mặt mũi ta, cho Phong Mạc Thần một cái chết thống khoái đi!"
"Lăng vương, ngươi muốn hắn thống khoái thế nào?" Thượng Quan Kiêu híp đôi mắt ưng, tàn lạnh nhìn Vân Cảnh Mạch.
Vân Cảnh Mạch cúi đầu, một bộ dáng khổ sở, chợt ngẩng đầu lên, thản nhiên nói, “Phong Mạc Thần đã từng là ân nhân cứu mạng ta, không bằng, xử tử lăng trì hắn, ta vừa báo ơn cứu mệnh của hắn, Thừa tướng vừa báo thù cho nữ nhi, ngươi xem có được không?"
Vân Cảnh Mạch nghiêm túc hỏi Thượng Quan kiêu, giống như 1000 đao Lăng Trì, thật sự là một loại ân tứ thống khoái đối với Phong Mạc Thần, hơi thở Bạch Ly Nhược tuy đã mong manh, gắng sức nhìn Vân Cảnh Mạch, đều là nàng, bức Phong Mạc Thần cứu tên lòng lang dạ thú khốn kiếp này.
Thượng Quan Kiêu cười ha ha, vuốt râu nói "Hay lắm!"
Phong Mạc Thần khí sắc xanh mét trên đất, quan binh đến gần, bọn họ cười nhạo, hoàn toàn không để thương tích khắp người Phong Mạc Thần ở trong mắt, một người trong số đó đưa tay bắt bả vai Phong Mạc Thần, tay còn lại cầm sợi dây móc sắt, móc năm ngón tay Phong Mạc Thần, hung ác chế trụ mạch hắn.
Biến cố nảy sinh, mọi người không kịp phản ứng, Phong Mạc Thần dựng người lên, cướp đoạt dây thừng móc sắt trong tay quan binh, ra tay nhanh như gió lốc, mang móc sắt lẫm liệt đánh úp về phía Vân Cảnh Mạch.
Mọi người kinh hô một tiếng, mắt thấy móc sắt sẽ đâm thủng cổ họng Vân Cảnh Mạch, Vân Thiên Mạch nhướng mày, buông Bạch Ly Nhược ra xoải bước tiến lên cứu Vân Cảnh Mạch, hai tay Phong Mạc Thần kẹp lại dây thừng, dùng nội lực xuyên qua dây thừng siết chặt cổ Vân Cảnh Mạch.
Móc sắt cùng gió lạnh gào thét mà đến, bị ống tay áo của Vân Thiên Mạch ngăn trở, khi hắn đột nhiên quay đầu, Bạch Ly Nhược bên cạnh đã bị dây thừng trong tay Phong Mạc Thần cuốn cách xa tầm mắt hắn.
Cánh tay Phong Mạc Thần nhuốm máu đang kẹp Bạch Ly Nhược tung người bay đi, một lũ quan binh truy đuổi sau lưng, Vân Cảnh Mạch nghiêm mặt, lạnh giọng nói, "Không cần đuổi theo, nam châm ngàn năm vẫn còn ở trên tay ta, nếu hắn muốn lấy ngân châm trong đầu Bạch Ly Nhược, nhất định còn trở lại!"
"Ca, sao huynh lại làm vậy, sẽ chỉ làm danh tiếng của Vân gia ngày càng xấu đi." Vân Thiên Mạch cau mày không hiểu, không hề chớp mắt nhìn Vân Cảnh Mạch.
Vân Cảnh Mạch hừ lạnh một tiếng, nhìn Thượng Quan Kiêu, giảm thấp thanh âm nói "Sợ cái gì, trước mặt không phải còn có đệm lưng sao?"
Thượng Quan Kiêu hiển nhiên có chút sợ hãi nhìn Phong Mạc Thần chạy trốn, gương mặt đen lại nói "Lăng vương, tại sao không đuổi theo? Nếu để Phong Mạc Thần đi Mạc Bắc, giang sơn sẽ lâm nguy!"
"Thượng Quan thừa tướng, Phong Mạc Thần còn trở lại, chúng ta hãy mỏi mắt mong chờ!" Vân Cảnh Mạch phe phẩy quạt giấy, một bộ dạng tính trước kỹ càng.
Bên dòng suối nhỏ ở núi phía sau hoàng cung, nước chảy chảy xiết, trong suốt chảy từ trên đỉnh núi xuống, hoa cỏ ở trong nước như Thủy Châu, óng ánh trong suốt, giống như trân châu muốn rơi không rơi.
Phong Mạc Thần giải huyệt đạo cho Bạch Ly Nhược, cả người vô cùng đau đớn, đứt mất xương quai xanh một bên, cánh tay phải do dùng sức quá độ không thể tiếp tục nâng lên "Bùm" một tiếng hắn nhảy xuống dòng suối nhỏ, nước mát tạm thời xoa dịu đau đớn toàn thân cả, nước xung quanh thân hắn nhuộm sắc đỏ.
Hắn khẽ thở dốc, nhìn bầu trời đêm, có cảm giác hôn mê, nhưng là hắn không thể ngất đi, ngân châm trong đầu Ly Nhược còn chưa lấy ra, Đại nhi sống chết không rõ, hắn không thể ngã xuống.
Khoanh chân ngồi trong nước, nước lưu động mang theo thân mình mệt mỏi, ngưng thần tụ khí, hắn che giấu chân khí tụ tập tại bả vai, qua xương quai xanh bị đứt không cách nào đi lên, nhưng nếu cứ như vậy đi xuống, toàn bộ cánh tay phải của hắn, có thể bị phế bỏ.
Ánh mắt rơi vào Bạch Ly Nhược bên bờ, áo đỏ thẫm đã bị rách tả tơi, mặt nàng tái nhợt, phản xạ Thủy Quang, không chút sinh khí, môi dưới có lỗ máu, vết máu đã đọng lại, cả khuôn mặt xinh đẹp kinh tâm động phách.
Hắn khẽ thở dốc, coi như phế đi cánh tay này, hắn không thể để nàng xảy ra chuyện, nhắm hai mắt thật chặt, chân khí của hắn vận hành toàn thân, cố nén đau đớn, cưỡng ép xương cốt vai phải mạnh mẽ tiếp lên, khuôn mặt tái nhợt rỉ ra từng hột mồ hôi lớn chừng hạt đậu, tiêu tán ở trong nước.
Bạch Ly Nhược chậm chạp tỉnh lại, cả người như bị xe đè nát chướng ngại vật, nực cười áo đỏ thẫm ở trên người, nàng giãy giụa bò dậy, nhìn thấy Phong Mạc Thần mạnh mẽ vận chuyển chân khí trong nước.
Nàng nhảy xuống nước, ôm chặt lấy hắn từ phía sau, ghé vào lỗ tai hắn nói tựa như uyển chuyển, tựa như khóc khẽ, nước mắt của nàng rơi xuống bờ vai hắn, mặt tái nhợt chạm vào cổ nhuốm máu của hắn.
"Thần, Thần ——" nàng gào thét ở bên cạnh hắn, nước mắt lã chã rơi xuống.
Phong Mạc Thần chậm rãi mở mắt, hơi xoay người lại nhìn nàng, đôi môi run rẩy, yếu ớt nói "Ly Nhược, phía sau con suối nhỏ này có một sơn động, bên trong đã chuẩn bị thức ăn nước uống trong một tháng, ngươi ở bên trong chờ ta, ta giúp ngươi lấy đá nam châm ngàn năm, còn tìm cả Huyền Đại về nữa."
Bạch Ly Nhược lắc đầu, cái gì nàng cũng không cần, không cần đá nam châm, không cần Huyền Đại, nàng chỉ muốn hắn, chỉ cần cùng hắn, dù là mười ngày hay một tháng, nàng chỉ muốn chết trong lòng hắn.
"Thần, ta không cần, ta không muốn ngươi chết trước ta, ta thật sự không muốn." Bạch Ly Nhược khóc thành tiếng, giọng nói khản đặc, đột nhiên nhớ tới phát một ngày, người kia ở bên gối nàng, nói với nàng "Nếu quả thật có ngày đó, ta nguyện rời đi trước ngươi, bởi vì còn sống, mới là thống khổ nhất, ta sẽ chăm sóc Huyền Đại trưởng thành, sau đó tìm ngươi trên đường hoàng tuyền."
"Thần, ta không muốn một mình sống, ta không muốn." nước mắt Bạch Ly Nhược rơi như mưa, thanh âm khàn khàn, tê tâm liệt phế.