Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia

Chương 16: Xử lý việc xấu trong nhà (hạ)




Bên trong Ngọc Hương uyển, Tích Ngọc lòa xòa y phục mà nằm, không nghĩ tới trừ đi nghiệt chủng trong bụng dễ dàng như vậy, còn giải quyết luôn cả vị Vương phi đó. Ông trời thật đúng là giúp nàng.

Nghe thấy tiếng hạ nhân quỳ trên đất, sau đó là thanh âm vấn an, nàng giả vờ thân thể suy yếu, hướng về phía người nhẹ nhàng cúi.

Phong Mạc Thần trầm tĩnh nhìn nàng, phất tay bảo tất cả hạ nhân lui ra, bàn tay thon dài nắm lấy cái cổ trắng nõn “Tích Ngọc, ai cho ngươi có lá gan hãm hại Vương phi?”

Sắc mặt Tích Ngọc tức khắc trắng bệch, run run cố nở nụ cười “Vương gia, Tích Ngọc không rõ ý của người.”

Phong Mạc Thần bóp chặt ngón tay, vang lên bên tai tiếng xương “Răng rắc”, nhìn Tích Ngọc đổ mồ hôi lạnh trên trán, lạnh lùng cười một tiếng “Biết tại sao không một người nào có thể mang thai con nối dõi cho Bổn vương không?”

Mặt Tích Ngọc trắng bệch như tờ giấy, thanh âm giống như ruồi nhặng “Bởi vì Hoa ma ma đã cho chúng thần thiếp thuốc bổ.”

Phong Mạc Thần buông tay, âm lãnh cười, ánh mắt giống như ngọn lửa thập phần nguy hiểm “Lầm rồi, thứ thuốc kia, cũng chỉ là thuốc bổ bình thường. Nguyên nhân chính, là những thứ cỏ này.”

Phong Mạc Thần đến gần cửa sổ, vuốt ve một chậu cỏ tươi tốt “Cái này gọi là Tử Tiếc thảo, hỗn hợp có Long Tiên hương và Xạ hương, nữ nhân hít vào sẽ không mang thai nữa.”

Tích Ngọc loạng choạng, khó hiểu nhìn nam tử cao ngất tuấn mỹ, hai tay níu lấy y phục trước ngực, bực tức nói “Vậy tại sao thiếp còn có thể mang thai?”

“Cái này phải hỏi ngươi, trên người tên nam nhân kia, có phải là không có mùi Long Tiên hương và Xạ hương?” Phong Mạc Thần như trước hờ hững đùa bỡn Tử Tiếc thảo, nụ cười ngay khóe môi như ngục la sát.

Thân thể Tích Ngọc liền mềm nhũn đi, ngồi liệt trên mặt đất. Thì ra hắn cái gì cũng biết, hắn chỉ là bàng quan với chuyện các nàng đấu đá lẫn nhau.

Phong Mạc Thần lạnh lùng xoay người, vuốt đi bùn đất trong tay, cười tà mị: 

“Tích Ngọc, Bổn vương vì giữ lại thể diện cuối cùng của ngươi, ngươi cũng không nên để cho Bổn vương thất vọng lần nữa!”

Nước mắt Tích Ngọc rơi như mưa, nàng còn có thể được lựa chọn sao?

Từ khi mười bốn tuổi, nàng đã đi theo hắn. Ba năm trôi qua, vốn nghĩ rằng hắn sẽ có chút tình cảm, ai ngờ, lại máu lạnh như vậy, nàng chẳng qua là, trên đường bị ép buộc.

Hắn lại không hỏi lý do, thậm chí không hỏi tên nam nhân kia là ai.

Phong Mạc Thần, ngươi là đồ động vật máu lạnh, sớm muộn gì cũng sẽ gặp báo ứng!

Tích Ngọc cười nhìn gương trang điểm, Phong Mạc Thần đã rời đi. Một lần cuối, nàng vì bản thân trang điểm cho mình đôi mắt như tranh vẽ, từng giọt từng giọt, tỉ mỉ vô cùng, thay mới y trang, nằm trên giường, chiếc trâm cài tóc bén nhọn xẹt qua cổ tay, mùi máu tươi không ngừng lan tràn.

Tích Ngọc cười nhắm mắt lại, nàng sai lầm rồi sao? Cả đời này, thật sự sai lầm rồi ư? Nàng mới mười bảy tuổi, mười bảy năm, nhưng chính là cả đời, cả đời Tích Ngọc này.