Bạch Ly Nhược không nói gì, môi khô khốc giật giật, cuối cùng không phát ra bất kỳ thanh âm nào, nàng giặt sạch y phục thì đã là giữa trưa, phơi nắng lâu làm nàng mắt hoa đầu váng.
Phong Mạc Thần cầm y phục phơi từng cái lên, hắn làm rất cẩn thận tỉ mỉ, giống như mài dũa một tác phẩm nghệ thuật, hắn chính là như vậy, thập toàn thập mỹ.
Chờ đến khi hắn phơi hết y phục, thời điểm quay đầu lại, Bạch Ly Nhược đã không còn ở sau lưng, Thượng Quan Viện thờ ơ nhìn hắn một cái, liền giao Huyền Đại cho Huyền Diệp, nói một câu rồi xoay người đi vào tẩm cung của mình.
Tiểu Huyền Diệp ẵm Huyền Đại, nháy mắt với Phong Mạc Thần, thò đầu vào bên trong phòng, nhỏ giọng nói một câu "Mỹ nhân thẩm thẩm đã vào trong rồi."
Phong Mạc Thần vuốt đầu Huyền Diệp, mỉm cười nói "Huyền Diệp được mấy tuổi?"
"Hoàng thúc, cháu cũng được sáu tuổi rồi." Huyền Diệp cố hết sức bế Huyền Đại, ngồi lên trên ghế, để Huyền Đại ngồi trên đùi của mình.
"Ngày mai, cháu hãy đến thư phòng, không thể bỏ bê bài tập!" Phong Mạc Thần siết chặt má Huyền Diệp, Hài tử này giống với phụ thân của nó, có khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành.
Huyền Diệp ngoan ngoãn gật đầu, thật ra hắn không muốn đến thư phòng, vì những hài tử vương công đại thần kia, đều ghé bỏ nó, nói hắn là đồ mất nước, không cha không mẫu thân, hắn có mẫu thân, mẫu thân của hắn chính là mỹ nhân thẩm thẩm.
Phong Mạc Thần xoay người đi vào trong phòng, Bạch Ly Nhược đang uống trà, trà đã sớm lạnh không còn mùi vị, nàng nâng cầm cốc trà nên, uống một ngụm, đặt nó xuống, bỗng có một đôi tay ấm áp vòng lấy eo nàng.
Thân thể của nàng thoáng cứng ngắc, sau đó né tránh, chậm rãi xoay người, không ngoài định liệu liền nhìn thấy Phong Mạc Thần, khẽ khom người, chuẩn bị hành lễ, lại bị Phong Mạc Thần ngăn cản.
"Ly Nhược, không cần làm vậy với ta!" giọng Phong Mạc Thần run rẩy, nắm tay Bạch Ly Nhược, nguyện không buông ra.
Bạch Ly Nhược muốn giãy giụa, lại bị hắn nắm càng chặt hơn, hắn sớm đã đóng cửa gỗ sơn son lại, ánh sáng len vào qua khe cửa khiến mắt nàng đau nhói.
Sắc mặt nàng tái nhợt, yếu đuối nói "Rốt cục ngươi muốn gì?"
Phong Mạc Thần cau mày, đến gần nàng, không tin được nhìn nàng, bình tĩnh nói "Ta muốn gì, chẳng nhẽ ngươi không biết?"
"Ta không biết, cho tới bây giờ ta đều không hiểu ngươi, cũng không muốn hiểu ngươi nữa, Phong Mạc Thần, buông tay." Bạch Ly Nhược lần nữa giãy tay mình ra, lại bị hắn kéo vào trong ngực.
Trong ngực của hắn có mùi Long Tiên hương mà nàng quen thuộc, còn có mùi hoa sơn chi tức thanh nhã thuộc về hắn, nàng nhắm mắt lại, muốn kháng cự, môi của hắn đã ép xuống.
Nàng không còn hơi sức mà phản bác lại, chỉ có thể để mặc hắn chiếm đoạt, nhìn nàng không có bất kì phản ứng nào, Phong Mạc Thần thở dài rời môi nàng, hắn tình nguyện, nàng cùng hắn ẫm ỹ, nháo loạn với hắn, chứ không hi vọng nàng hờ hững đối với hắn.
"Ly Nhược, không nên hành hạ ta như vậy." Phong Mạc Thần chạm nhẹ vào trán nàng, mắt phượng lưu chuyển vẻ đau đớn, hai tay nắm lấy đôi vai nàng, nói một cách thăm dò "Ta phong ngươi làm hoàng hậu, được không?"
Bạch Ly Nhược tránh xa hắn một chút, lui về sau mấy bước "Nếu như ngươi thật sự muốn chuộc tội, hãy để ta cùng Thượng Quan Thái hậu và Huyền Diệp, cùng Huyền Đại rời khỏi nơi thị phi này."
"Sao ta phải chuộc tội? Tội của ta là gì? Từ xưa đến nay thắng làm vua thua làm giặc, con trai của bà ta chết đi, là do số mệnh của bà ấy nàng không tốt? Tại sao muốn ta chuộc tội?" Phong Mạc Thần gầm lên, không ngừng lùi về phía sau nhìn Bạch Ly Nhược.
Bạch Ly Nhược ngước mắt, chỉ là nhàn nhạt nhìn hắn một cái, rồi gật đầu nói "Đúng vậy, ngươi không có tội, Phong Mạc Nhiên bởi vì cứu ta mà chết, là số mệnh của ta và Thượng Quan Thái hậu không tốt, ngươi đi đi, về sau đừng đến lãnh cung này."
"Đến tột cùng ngươi muốn thế nào? Ngươi cho rằng cả ngày bày bộ dạng âm dương quái khí là có thể khiến ta bỏ đi sao? Ta cho ngươi biết, không thể nào, ta không thua bất luận kẻ nào, bao gồm cả ngươi, nếu như muốn cuộc sống của Huyền Diệp cùng Huyền Đại khá hơn, thì không nên bộ mặt thối tha này!" Phong Mạc Thần một hơi nói hết, mắt nhìn Bạch Ly Nhược cũng tóe ra lửa.
Bạch Ly Nhược cúi đầu, hồi lâu, đi tới cửa, mở cửa nói "Nô tì cung tiễn hoàng thượng!"
Phong Mạc Thần cắn răng thành tiếng, đi đến cửa, lại đột nhiên quay đầu, hung ác nhìn chằm chằm Bạch Ly Nhược, đặt một tay lên tay đang nắm lấy cửa của nàng, bất chợt dùng sức, kéo bật cửa ra.
Bạch Ly Nhược muốn rút tay về, nhưng hắn đã nắm chặt, nàng bình thản nhìn hắn, gằn từng chữ một "Hoàng ---- thượng"
Phong Mạc Thần nổi cơn thịnh nộ bóp chặt cổ nàng, ánh mắt thiêu đốt lửa giận hừng hực, rít từng chữ "Ta muốn đi hay muốn lưu lại, đều không do ngươi quyết định, rõ chưa?"
Bạch Ly Nhược khẽ gật đầu, nàng biết, hắn không dùng sức, tay hắn nắm tay nàng cũng không chịu buông ra, mà chỉ lới lỏng, cùng lúc đem hai tay cố định đầu nàng, cường hôn nàng.
Nàng không hề phản kháng, để mặc hắn điều khiển mình như một con rối, đôi mắt thâm thúy của hắn nổi lên sắc dục phong bạo, màu sắc con ngươi từ từ sâu hơn, hai tay bóp chặt eo nhỏ của nàng, đặt nàng ở trên bàn.
Bạch Ly Nhược hơi quay đầu, thản nhiên nói "Hoàng thượng, buông ta ra!"
Phong Mạc Thầnh thở nhẹ, rời nàng một chút, châm biếm nói "Thế nào, Phong Mạc Nhiên chết rồi, ngươi còn muốn chịu tang hắn sao? Đừng quên, ta mới là tướng công của ngươi!"
Khóe môi Bạch Ly Nhược cong lên một nụ cười lạnh lẽo, khẽ quay đầu "Hoàng thượng, không phải người muốn tằng tụi với ta đó chứ? Chỉ cần người nói một tiếng phân phó là được!"
Nàng ngồi trên bàn liền bắt đầu cởi y phục, từng cái từng cái một, chốc lát đã không còn mảnh vải che thân, biểu tình lạnh lùng như một bức tượng, xoay người quét tất cả đồ đạc rơi bàn, nằm ngửa người nói "Nếu muốn cũng nhanh một chút, nô tì còn rất nhiều chuyện chưa làm."
Phong Mạc Thần cười gằn "Bạch Ly Nhược, không cần ngươi không loại phương thức này để kích thích ta, trêu chọc ta, ta có thể kéo Thượng Quan Viện ra ngoài chém đầu mười lần!"
Mặt Bạch Ly Nhược khẽ biến sắc, hừ lạnh một tiếng, hận ý trong đôi mắt trong veo mắt đang không ngừng lưu chuyển, thời điểm nàng chuẩn bị ngồi dậy, hắn lại nhào tới, vội vàng, một lần lại một lần muốn nàng.
Nhìn biểu cảm nàng lạnh nhạt của nàng, lòng hắn đau như dao cắt, đây chính là bi ai của hắn, hắn nguyện ý cho nàng tất cả, nhưng nàng lại không cần, hắn cưỡng bách, nàng liền thuận theo, nhưng khi nhìn thấy thân hình mềm mại ngày nhớ đêm mong nhớ hắn lại bỏ không được, dừng không xong.
Sau khi xong xuôi, hắn hôn lên mặt nàng, giúp nàng mặc y phục từng cái từng cái một,nhưng Bạch Ly Nhược lại lễ phép cự tuyệt "Nô tì không dám làm phiền hoàng thượng."
Phong Mạc Thần hoàn toàn suy sụp, nhìn nàng vài lần, sau đó xoay người, hung hăng đánh một quyền trên đá cẩm thạch ở vách tường, vách tường nứt ra một khe rất nhỏ, quả đấm này làm máu tươi chảy ra trên tay hắn, hai tròng mắt đỏ tươi, như loài dã thú đã bị chọc giận.