Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia

Chương 138: Giải thích xong rồi




"Giải thích xong rồi, ngươi có thể đi." Bạch Ly Nhược nhẹ nhàng để hài tử xuống, sau đó kéo chăn mỏng, đắp lên trên người hắn.

"Nàng có ý gì?" Phong Mạc Thần cắn răng, giận xanh cả mặt.

"Ý của ta là, ngươi đi đi, từ nay, không cần trở lại quấy rầy cuộc sống của mẹ con chúng ta." Bạch Ly Nhược ngồi tại chỗ, nhìn chằm chằm Phong Mạc Thần.

"Nàng muốn ta giải thích thêm bao nhiêu lần nữa? Căn bản ta không thích Liễu Y Y, nàng ỷ vào Mẫu phi, kiên quyết phải gả cho ta!" Phong Mạc Thần bắt bả vai Bạch Ly Nhược, hận hận nhìn nàng, ánh mắt hung ác, giống như muốn một hớp nuốt nàng.

"Ngươi thích ai, không liên quan tới ta, đây là hoàng cung, nếu như ngươi bị người phát hiện ngươi, ta sẽ trở thành phản tặc cùng bị bắt lại với ngươi, mong ngươi đừng liên lụy đến mẹ con ta, hãy nhanh rời đi!" Bạch Ly Nhược lạnh lùng, nằm bên cạnh tiểu Huyền Đại, gắt gao dựa vào Tiểu Huyền Đại, nàng không tin, như vậy hắn còn có thể cường bạo nàng.

Phong Mạc Thần bị tức gần chết, muốn xách nàng qua đây, thấy bộ dáng nàng ôm thật chặt con trai, lại nhịn xuống, không ngừng hít sâu, cắn răng nói "Ngươi thật, nửa phần tình cảm cũng không đọc được sao?"

"Giữa chúng ta không có tình cảm!" Bạch Ly Nhược nói xong, liền nhắm mắt lại.

Phong Mạc Thần cười lạnh một cái, nằm bên người nàng, thản nhiên nói "Được rồi, không có tình cảm, đợi ngày mai, Phong Mạc Nhiên đến bắt ta đi, dù gì, ngươi cũng không cần ta!"

Bạch Ly Nhược nghe lời nói trẻ con của hắn, mở mắt, giận dữ nói "Ngươi biến, mặt dày mày dạn!"

"Ngươi mới phải mặt dày!" Phong Mạc Thần thở dốc.

Bạch Ly Nhược không nói nữa, xoay người đưa lưng về phía hắn, đem hài tử kéo vào trong ngực.

Từ sau lưng truyền đến giọng nói buồn buồn của Phong Mạc Thần "Ly Nhược, không nên đối với ta như vậy, ngươi biết không? Nếu như mà ta không cho Liễu Y Y một hài tử, Mẫu phi nàng sẽ không để cho ta và ngươi rời đi."

"Ly Nhược." hắn dán tới, ôm nàng từ phía sau, đem nàng cùng hài tử cầm trong ngực mình "Ly Nhược, rốt cuộc ta phải làm sao, mới có thể không phụ mẫu phi không phụ ngươi?"

Bạch Ly Nhược chấn động, hỗn tạp trong lòng, nhìn gương mặt ngủ say của Huyền Đại trong ngực, nổi lên muôn ngàn suy nghĩ.

Hôm sau, khi nàng tỉnh lại, Phong Mạc Thần đã không còn bên cạnh, tất cả mọi chuyện xảy ra hôm qua như một giấc mộng, nàng ngơ ngác ngồi ở trên giường hồi lâu, vẫn không nghĩ ra, tối hôm qua nàng ngủ thế nào.

Sáng sớm, Huyền Diệp chạy vào tẩm cung, ồn ào muốn xem tiểu Huyền Đại, tiểu Huyền Đại tựa hồ cũng biết Huyền Diệp, hướng về phía Huyền Diệp quơ múa đôi tay mập mạp, trước tiên Bạch Ly Nhược để cung nữ trông chừng bọn chúng một lúc, còn mình thì đi tắm rửa.

Loại cảm giác đó, lại tới, chính là ở chỗ tối có một đôi mắt, lúc nào cũng giám thị nàng, nhưng khi nàng quay đầu, lại không phát hiện được gì.

Cung nữ hướng gương đồng trên bàn về phía nàng, giúp nàng chải đầu, nàng đã hết hứng thú chọn đồ trang sức, sau đó từ trong gương đồng nhìn thấy có một khuôn mặt, ở trên xà ngang, Phong Mạc Thần với đôi mắt phượng cũng đang nhìn nàng.

Nàng bị chọc tức, sắc mặt liền trắng nhợt, ngay sau đó thối lui toàn bộ cung nữ cùng bà vú, rống to "Phong Mạc Thần, ngươi bệnh thần kinh!"

Phong Mạc Thần tung người từ trên xà ngang nhảy xuống, híp mắt “Sao gọi lớn tiếng như vậy?"

"Ngươi nghĩ sao?" Bạch Ly Nhược quay lưng lại, tức giận thở dốc.

"Mẫu phi lập tức sẽ dẫn người vào công thành, ngươi cùng nhi tử hãy đi theo ta." Phong Mạc Thần tiến lên, kéo Bạch Ly Nhược, để nàng đối mặt với hắn.

"Tối hôm qua ta đã nói, ta không đi, ta cùng hài tử, với ngươi không chút quan hệ, ta cầu xin ngươi đừng quấy rầy cuộc sống của chúng ta nữa!" Bạch Ly Nhược gầm thét ra tiếng, đôi mắt trong veo mang theo hận ý lẫm nhiên, hừng hực như lửa, đốt lòng đối phương.

"Ly Nhược, đừng nóng nảy, ta bỏ rất nhiều việc để đến tìm ngươi, ngươi có gì giận ta cũng theo ta trở về!" Phong Mạc Thần nhỏ giọng mềm mại.

Bạch Ly Nhươc hất tay hắn ra "Ngươi đi đi, ta nói rồi, giữa chúng ta, đã không có bất kỳ quan hệ gì!"

"Không có bất cứ quan hệ gì?" Phong Mạc Thần giận quá thành cười, một tay nắm bả vai Bạch Ly Nhược, chỉ vào Huyền Đại "Nhi tử cũng sinh, bây giờ ngươi lại nói với ta, giữa chúng ta không có bất cứ quan hệ gì?"

Bạch Ly Nhược mắt lạnh nhìn hắn, gằn từng chữ "Nếu như ngươi tới muốn tranh đoạt nhi tử cùng ta, ta cho ngươi biết, ta tình nguyện thà bóp chết hắn ngay lúc này, cũng không muốn hắn phải tranh đoạt với con trai của Liễu Y Y."

Phong Mạc Thần tức giận lui về sau mấy bước, cả giận nói "Ta phải nói bao nhiêu lần? Không ai muốn ngươi đi tranh đoạt cái gì, tương lai hài tử của Liễu Y Y sẽ trở thành người đứng đầu thiên hạ, hắn là hi vọng của mẫu phi, mà ta, là trượng phu của Bạch Ly Nhược, cả người ta bao gồm cả trái tim ta đều thuộc về ngươi!"

Bạch Ly Nhược trầm mặc một lúc lâu, ngẩng đầu lên nói "Ta không cần, ngươi hãy cho Liễu Y Y."

Phong Mạc Thần nghiến răng, hắn gần như bộc phát, vì nàng, hắn không cần giang sơn, không cần Liễu Y Y, thậm chí không cần mẫu phi, đến tột cùng nàng muốn hắn làm sao?

"Hiện tại ta tới bế Huyền Đại, hôm nay, ngươi cũng phải đi, không đi cũng phải đi!" Phong Mạc Thần đang nói chuyện liền đi ra bên ngoài.

"Ngươi dám! Phong Mạc Thần, ngươi muốn ép mẹ con chúng ta chết trước mắt ngươi có phải không?" mắt hạnh của Bạch Ly Nhược trợn tròn, nhìn chằm chằm Phong Mạc Thần.

Phong Mạc Thần bỗng cứng đờ, xoay người, hai tròng mắt trở nên tinh hồng, chậm rãi đi tới bên cạnh Bạch Ly Nhược, giơ tay, một cái tát sắp rơi xuống.

Bạch Ly Nhược nhắm mắt lại, đợi hồi lâu, đau đớn không đến, lúc mở mắt, Phong Mạc Thần đã rời đi.

Thoáng một cái hai tháng trôi qua, quân lính của Phong Mạc Thần đã công vào Hoàng Thành, Thượng Quan gia bởi vì chuyện của Thượng Quan Yến, thủy chung không chịu xuất binh tương trợ hoàng đế, mắt thấy, giang sơn sắp phải đổi chủ.

Ban đêm, trên bảo tháp Cửu Trọng, Phong Mạc Nhiên nhìn về nơi xa, bên cạnh hắn là Phong Huyền Diệp.

Lần đầu tiên, Phong Mạc Nhiên ôm tiểu thái tử vào lòng, chỉ vào nhà nhà đốt đèn nơi xa, thản nhiên nói "Huyền Diệp, về sau lớn lên, ngươi hãy như ngọn đèn nơi xa kia, không cần nói cho người khác, thân thế của ngươi, có biết không?"

Huyền Diệp cái hiểu cái không, gật đầu, cầm tay Phong Mạc Nhiên nói "Phụ hoàng, chúng ta cùng rời khỏi kinh thành, vĩnh viễn ở một chỗ cùng thẩm thẩm, có được hay không?"

Phong Mạc Nhiên cười yếu ớt, lắc đầu nói "Ngươi hãy ở chung một chỗ cùng thẩm thẩm đi, sau này, ngươi phải hiếu thuận với thẩm thẩm, nghe lời thẩm thẩm, phụ hoàng, sẽ ở trên trời phù hộ các ngươi."

"Phụ hoàng không phải thích thẩm thẩm sao? Tại sao chúng ta không ở cùng nhau?" Huyền Diệp ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, ngây thơ nhìn Phong Mạc Nhiên, thân thể không nhịn được run lên cầm cập, người phụ hoàng, thật sự rất lạnh.

"Huyền Diệp, đời này phụ hoàng không cách nào cùng người trong lòng ở chung một nơi, sau này ngươi nhất định phải hạnh phúc!" Phong Mạc Nhiên vuốt ve đầu Huyền Diệp, ánh mắt lờ mờ.

"Hoàng thượng, người của Thượng Quan gia cầu kiến, mọi người tìm người khắp nơi." Bạch Ly Nhược đi lên bảo tháp Cửu Trọng, lần đầu nhìn thấy, Phong Mạc Nhiên ôm Phong Huyền Diệp, nhưng mặt Phong Mạc Nhiên đã tái nhợt không một tia huyết sắc, y phục mỏng manh, một trận gió cũng có thể thổi hắn đi.