Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia

Chương 134: Gió nổi mây phun




Phong Mạc Nhiên thở dài, "Thật sự không có biện pháp, bất quá ta cùng Thiên Mạch đều đã cố gắng, dù sao mọi người ai cũng sẽ chết."

Bạch Ly Nhược có cảm giác tội lỗi, con ngươi chuyển động trong nước mắt, đột nhiên mở rộng, lộ ra nụ cười lúm đồng tiền mang theo nước mắt "Hoàng thượng, chờ ngươi thả ta về Thần vương phủ, ta lại len lén chạy vào cung, cho đến khi ngươi giải độc mới thôi, được không?"

Phong Mạc Nhiên nhíu mày lại chặt hơn, muốn hỏi tại sao, đột nhiên phát hiện, hôm nay hắn hỏi nhiều vì cái gì, lắc đầu nói "Ngươi cãi nhau với Phong Mạc Thần?"

Bạch Ly Nhược cười, nước mắt liền rơi xuống "Không có, là hắn vứt bỏ ta, nếu như hôm nay ngươi không đem ta giao ra, hắn có thể viện cớ khởi binh."

Phong Mạc Nhiên thở dài, hắn không phải là không biết, Phong Mạc Thần để Bạch Ly Nhược lại một mình trong địa lao, vốn nghĩ rằng không có chuyện gì, không nghĩ tới nàng lại quan tâm như vậy.

Suy nghĩ chốc lát "Ta đã định tội mưu phản cho Phong Mạc Thần, coi như không có ngươi, hắn cũng sẽ tìm cớ khác khởi binh, nếu ngươi không muốn trở về, vậy không cần trở về!"

Bạch Ly Nhược biết, khởi binh đối với một đội quân mà nói, quan trọng cỡ nào, mà nàng, chính là lý do để khởi binh, tuyệt đối không nhẹ nhàng như Phong Mạc Nhiên nói.

"Hoàng thượng, ngươi không sợ, ta sẽ liên lụy đến ngươi sao?" Bạch Ly Nhược hơi thả lỏng, thật ra thì Phong Mạc Nhiên, đối xử với nàng cũng không tệ.

"Ngươi thì là gì, sao ngươi lại có thể liên lụy đến ta, chuyện giữa ta và Phong Mạc Thần không phải chỉ mới xảy ra, được rồi, ngươi mau đi nghỉ ngơi, ta đi trước, có chuyện gì trực tiếp tới Ngự Thư phòng tìm ta ——" Phong Mạc Nhiên đứng dậy xoải bước rời đi, trong lòng của Bạch Ly Nhược đã có chủ ý, nàng sẽ không để cho mình trở thành cái cớ để hắn khởi binh.

Hôm sau, Phong Mạc Thần được định tội mưu phản đột nhiên xuất hiện ở Kim Loan điện, quần thần xôn xao, hắn cười tà mị đi qua vẻ mặt đầy cảnh giác của Cẩm y vệ, thản nhiên nói "Hoàng thượng, có phải nên trả lại vương phi cho ta hay không?"

Tiếp đó, quần thần lại một lần nữa xôn xao, hoàng đế cùng Thần vương âm thầm so tài đã lâu, lần này, lại công khai xé rách mặt nhau, nguyên nhân lại vì Thần vương phi.

Phong Mạc Nhiên khẽ hí mắt, long bào bao bọc dáng người thon dài của hắn, dáng vẻ hiên ngang, lạnh nhạt nói "Thần vương, trẫm sẽ không để Thần vương phi rời đi, là trẫm gặp nàng trước, lần này trẫm sẽ không buông tay nữa!"

Phong Mạc Thần cười lạnh, trong lòng mơ hồ có dự cảm xấu.

Cẩm y vệ rút kiếm ra, vây quanh hắn, mọi người đã sáng tỏ, chuyện này, ai đúng ai sai, hoàng đế còn ở phía trước, không ai dám nói nhiều một câu.

Chỉ là Phong Mạc Thần nếu dám đến, thì đã nắm chắc có thể lui, hắn chủ yếu chỉ muốn nói cho quần thần, quân ép thần phản, thần không thể không phản.

Kết quả, bên ngoài đại điện, một nữ tử thản nhiên đi tới, nữ tử buộc tóc kim quan, sa y màu vàng, bụng hơi gồ lên, đi theo phía sau là cung nữ và thái giám, tất cả bốn người.

Nhìn nữ tử toàn thân mặc trang phục Quý Phi, Phong Mạc Thần hung ác nheo mắt lại một cái, tim không khỏi nhói đau.

Bạch Ly Nhược chân thành hành lễ với Phong Mạc Nhiên, âm thanh thanh thúy vang lên trên đại điện "Hoàng thượng, xin thứ tội cho nô tì tự tiện xông vào đại điện, quả thật nghe nói Thần vương hiểu lầm nô tì là Thần vương phi, cố ý vi phạm quy tắc tổ tông, nên đến để giải thích rõ."

Sắc mặt của quần thần lại thay đổi một lần nữa, Phong Mạc Nhiên cau mày, nhất thời không biết Bạch Ly Nhược có ý gì.

Bạch Ly Nhược kéo váy dài, đến bên cạnh Phong Mạc Thần khẽ khom người "Thần vương, bổn cung khuê danh Bạch Thanh loan, thời gian trước suýt nữa chết trong tay tặc nhân, vì để kẻ địch mất cảnh giác, hoàng thượng chiêu cáo thiên hạ, bổn cung đã chết, tuy nhiên lại bị Thần vương hiểu lầm, cho rằng bổn cung là Thần vương phi, thỉnh các vị đại nhân nhìn cho rõ, ngọn nguồn tới cùng là như thế nào."

Phong Mạc Thần chậm rãi đến bên cạnh Bạch Ly Nhược, nhìn chằm chằm vào nàng, trên khuôn mặt tuyệt mỹ, vẻ mặt bi thương chớp lóe rồi biến mất "Là Phong Mạc Nhiên ép nàng nói đúng không?"

Bạch Ly Nhược cười lạnh "Thần vương, nếu ngươi phải khởi binh, xin đừng lấy ta làm cái cớ, ta nói xong rồi, tự giải quyết cho tốt đi!"

Dứt lời, nàng quay người, váy dài trên đất quanh co khúc khuỷu tạo ra một đường cong hoàn mỹ, ngạo nghễ rời đi.

Phong Mạc Thần nhìn bóng lưng của nàng, trầm mặc nửa ngày, bàn chân nhấn xuống, thân thể bay vút lên, kéo tay Bạch Ly Nhược, xoay người, ôm nàng vào trong ngực, biến mất trên hoàng cung.

Cẩm y vệ chuẩn bị đuổi theo, lại bị tử sĩ ẩn trong chỗ tối được Phong Mạc Thần mang tới vây quanh ứng phó.

Vùng phụ cận hoàng cung có dòng suối nhỏ, nước chảy xiết mang theo lá rụng của mùa thu, một mảnh vàng óng ánh, trời chiều chiếu vào trong dòng suối nhỏ nhàn nhạt màu vàng kim, có lúc lá rụng theo gió xoay tròn rơi xuống, tiêu điều cô đơn.

Bạch Ly Nhược cố sức giãy giụa thoát khỏi tay của Phong Mạc Thần, lạnh lùng nhìn hắn một cái, thản nhiên nói "Chàng muốn giải thích điều gì? Ta cho chàng một cơ hội!"

Phong Mạc Thần vẫn như cũ duy trì tư thế nắm tay nàng, mắt nhìn về phía trước im lặng, môi mỏng lại nhấp thành một đường thẳng.

"Thời gian ở Lăng Châu, tất cả đều là chàng lập kế hoạch, đúng không?" Bạch Ly Nhược mở miệng chất vấn.

Phong Mạc Thần không thể nói không, thích khách là hắn phái người giả trang, thậm chí trúng độc Lam Tiêu Nhị, cũng là kế hoạch của hắn, nếu không, không cách nào lấy được chìa khóa.

"Liễu Y Y và ta đồng thời mang thai, cũng là kế hoạch của chàng, đúng không?" Giọng nói của Bạch Ly Nhược đã nghiêm túc hơn rất nhiều, hàm răng kẹp chặt khanh khách vang dội.

Phong Mạc Thần trầm mặc, hắn vẫn như cũ không thể nói không, Liễu Y Y là một con cờ được mẫu phi đặt bên cạnh hắn, nếu hắn không cho Liễu Y Y một hài tử, mẫu phi sẽ không dễ dàng để hắn ở chung một chỗ với Bạch Ly Nhược.

"Để ta một mình ở lại địa lao, cũng là kế hoạch của chàng, đúng không?" Bạch Ly Nhược lui về phía sau mấy bước, mắt đẹp lóe lên ánh lửa thù hận.

Phong Mạc Thần muốn nói không, nhưng cổ họng bị nghẹn lại, nhìn ánh mắt của nàng, hắn không cách nào nói ra khỏi miệng, lúc ấy, hắn quả thật có ý định như vậy.

"Phong Mạc Thần, ta chỉ là một con cờ của chàng, đúng không? Con cờ!" Bạch Ly Nhược khóc thút thít ra tiếng, thét lên với Phong Mạc Thần, nước mắt từ cằm rơi vào trong gió, gần như thê lương.

"….." Đáy mắt Phong Mạc Thần thống khổ đấu tranh, hắn sẽ phải khởi binh, cho mẫu phi hắn một câu trả lời hợp lý, nếu như nàng ở lại bên cạnh hắn, sớm muộn gì cũng sẽ bị trừ khử, nhưng hắn nghĩ muốn cùng nàng quy ẩn giang hồ, là thật.

"Phong Mạc Thần, ta hận chàng!" Bạch Ly Nhược xoay người chạy về phía hoàng cung, một đường gập ghềnh, thời điểm nàng ngã xuống, có một đôi tay nâng nàng dậy, nàng ngẩng đầu, người này không phải là Phong Mạc Thần.

"Hoàng thượng." Bạch Ly Nhược nghẹn ngào.

"Chúng ta đi thôi." Phong Mạc Nhiên ôm lấy Bạch Ly Nhược, lạnh nhạt đi về hoàng cung.

Phong Mạc Thần nhìn bóng dáng của bọn họ, thật lâu không hề nhúc nhích.

__________________

Sở quốc năm 234, Thần vương bị tội mưu phản, hoàng đế Phong Mạc Nhiên bởi vì giam lỏng Thần vương phi, khiến cho Thần vương khởi binh đánh vào kinh thành.

Đây là ý kiến trong dân gian, mọi người chỉ biết, Loan Quý Phi ra mặt phủ nhận mình là Thần vương phi, tại Lăng Châu có một nữ tử có dung mạo giống Thần vương phi như đúc ra mặt làm chứng, đó chính là Thần vương phi, mà nàng ta, vốn là Loan Quý Phi đã chết kia.