Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia

Chương 131: Tội mưu phản




Phương Nham mặc áo xanh, nhảy từ trong tối bay ra, hướng về phía Phong Mạc Thần cung tay làm lễ "Thần vương, đắc tội!"

Phong Mạc Thần khẽ mỉm cười, dìu Bạch Ly Nhược qua một bên, thản nhiên nói "Ly Nhược, nàng về Vân gia chờ ta."

Bạch Ly Nhược lắc đầu, nắm tay Phong Mạc Thần "Không, ta không đi, muốn đi phải cùng nhau đi!"

"Đồ ngốc, nàng ở đây ta sẽ phân tâm, mau trở về đi, hôm nay ai thắng ai thua đều không chắc chắn!" Phong Mạc Thần không nói lời gì đẩy Bạch Ly Nhược ra, vừa đúng lúc Hàn Thiên Mạch đeo thảo dược quay về, nhìn thấy tình thế nghiêm trọng hơi có chút chột dạ, hỏi "Chuyện gì thế này?"

Phong Mạc Thần giao Bạch Ly Nhược cho Hàn Thiên Mạch, cười nhạt nói "Thiên Mạch, mang Ly Nhược rời khỏi."

Hàn Thiên Mạch nhìn thấy sắc mặt của Phong Mạc Nhiên, lập tức hiểu được chuyện gì xảy ra, cau mày nói "Thần, có chuyện gì thì cùng hoàng thượng từ từ nói chuyện, ngươi ở đây, đã là phạm tội ngỗ nghịch!"

"Tội danh Mưu phản cũng có rồi, không cần thêm tội ngỗ nghịch đâu!" Phong Mạc Thần vân đạm phong khinh dụ dỗ Bạch Ly Nhược đi ra ngoài, Phong Mạc Nhiên thì thờ ơ lạnh nhạt, mà Phương Nham thì lại theo sát, chỉ sợ Phong Mạc Thần thừa cơ chạy trốn.

Hàn Thiên Mạch nhìn Phương Nham một cái, cầm tay Phong Mạc Thần nói "Thần, trên người ngươi có thương tích, căn bản không phải đối thủ của Phương thống lĩnh, đừng cứng đầu quá."

Bạch Ly Nhược hoảng hốt, nhìn Phong Mạc Thần không hề chớp mắt, lạnh lùng nói "Chàng bị thương khi nào?"

Phong Mạc Thần cảm thấy nhức đầu, nhìn Hàn Thiên Mạch một cái, lạnh nhạt nói "Nàng là giao cho ngươi, đừng làm nàng bị thương."

Hàn Thiên Mạch muốn lôi Bạch Ly Nhược bỏ đi, lại bị nàng tránh được, đôi mắt đẫm lệ nhìn Phong Mạc Thần, cắn chặt môi dưới, im lặng lên án.

"Ly Nhược, ta không sao, hôm nay nhất định phải đánh, nàng không ngăn cản được!" Phong Mạc Thần nhìn thấy nàng khóc, tim như bị dao cắt.

"Như vậy thì ta ở bên cạnh xem, đừng đuổi ta đi!" tiếng nói Bạch Ly Nhược run rẫy, trừng to mắt, nhìn Phong Mạc Thần.

Phong Mạc Thần nhắm mắt thở dài, lúc hắn mạnh khỏe, cũng không phải là đối thủ của Phương Nham, huống chi hiện tại, hắn không muốn nàng nhìn thấy dáng vẻ thất bại của hắn, tất cả chuyện của hắn và Phong Mạc Nhiên, tự hắn sẽ giải quyết.

"Thần, chúng ta là phu thê, ta tình nguyện cùng chàng cùng nhau gánh chịu tai họa, không muốn chàng vứt bỏ ta lần nữa, chàng hiểu không?" Bạch Ly Nhược là bật khóc thành tiếng, nàng chợt phát hiện ra rằng nàng đã sai lầm, tại sao nàng có thể nghĩ rằng Phong Mạc Nhiên sẽ thả bọn họ?

Phong Mạc Thần mở hai mắt, đột nhiên xoay người, nhấc vạt áo quỳ xuống bên cạnh Phong Mạc Nhiên, hành lễ nói "Hoàng Thượng, vi thần biết tội, tự nguyện buông tay chịu trói!"

Bạch Ly Nhược thuận theo quỳ gối bên cạnh Phong Mạc Thần, bất ty bất kháng nói "Hoàng thượng, thần phụ nguyện ý theo phu quân cùng nhau thỉnh tội!"

"Hoàng thượng, trong này nhất định có hiểu lầm." Hàn Thiên Mạch mở miệng giải vây, lại bị Phong Mạc Nhiên lạnh lùng cắt đứt "Ngươi câm mồm, ngươi hái được giải dược chưa? Đừng quên bây giờ tự thân ngươi khó bảo toàn!"

Hàn Thiên Mạch uể oải im miệng, bất đắc dĩ nhìn vợ chồng Phong Mạc Thần một cái.

"Người đâu, đeo còng tay và xiềng chân cho Thần vương và Thần vương phi, giải về kinh thành, giao cho Hình bộ hậu thẩm!" Phong Mạc Nhiên lớn tiếng ra lệnh.

Bạch Ly Nhược quỳ gối đi tới, hỏi từng chữ "Hoàng thượng, một tội không thể phạt 2 lần, trước tiên hoàng thượng nên giải lam độc cho Thần vương phải không?"

Phong Mạc Nhiên lạnh lùng nhìn Bạch Ly Nhược, đây chính là mục đích của nàng, từ xưa đến nay làm hoàng đế không dễ, nhưng phải làm một hoàng đế lưu danh lại trong sử sách lại không dễ dàng, trầm tư chốc lát, lạnh nhạt nói "Đợi sau khi hình bộ định tội, chiêu cáo thiên hạ, trẫm tự nhiên sẽ đưa Huyết Kỳ Lân ra."

Mưu đồ thật ác độc, Thần vương thân chịu tội, hoàng đế vẫn cầm báu vật Huyết Kỳ Lân cứu giúp, sau đó bị xử tử hình. Thứ nhất tỏ rõ được thiên uy của luật nước, hoàng đế muốn ngươi chết vì chém đầu, ngươi không thể trúng độc chết. Thứ hai chứng tỏ ân uy của Thiên tử mênh mông cuồn cuộn, người phải chết nhưng lại được Huyết Kỳ Lân cứu. Thứ ba, sau khi định tội tử hình Phong Mạc Thần, mới đưa ra Huyết Kỳ Lân, chỉ cần hắn dám chạy trốn, chạy cũng không khỏi kịch độc.

Bạch Ly Nhược hối hận gần như xé ruột xé gan, nàng ân hận không nghe lời Phong Mạc Thần, xem thường Phong Mạc Nhiên, lúc hắn trở mặt, cũng tàn nhẫn vô tình như vậy.

Phong Mạc Thần siết chặt tay nàng, nhìn nàng mỉm cười, Phương Nham tiến lên, đeo còng tay cùm chân hai người, Phong Mạc Nhiên thản nhiên ra lệnh, ba ngày sau mang theo bảo tàng hồi kinh.

Thị vệ mang theo vũ khí dọc đường đi, náo nhiệt biết bao, Phong Mạc Thần và Bạch Ly Nhược bị giam trong xe ngựa, phía trước áp tải kim ngân châu báo, phía sau hai chiếc xe tù đi theo, trên xe tù là một đôi vợ chồng, phía sau nữa là xe của Phương Nham và hoàng đế.

Bạch Ly Nhược mang khóa trên tay, mỗi lần cử động một cái, thì vang lên leng keng, nàng vén mành xe ngựa lên nhìn vợ chồng trên xe tù, "A, hai người đó lài ai? Tại sao lại cùng với chúng ta bị áp giải về kinh thành?"

Phong Mạc Thần mỉm cười, để Bạch Ly Nhược ngồi ở trên chân hắn, để tránh phải nghiêng ngả "Đồ ngốc, Phong Mạc Nhiên dùng trò lừa bịp cũng không biết."

"Trò lừa bịp gì?" Bạch Ly Nhược nhìn vào mắt Phong Mạc Thần, mắt của hắn hoàn toàn là biến thành màu Băng Lam, ở giữa mắt mơ hồ mang theo màu tím, thật xinh đẹp, như bảo thạch đáy biển.

"Hai người kia là kẻ chết thế chúng ta, lỡ như trên đường có người cứu chúng ta, ai lại đoán được, hai người trọng phạm lại ở trong xe ngựa xa hoa như vậy?" Phong Mạc Thần hôn lên gương mặt Bạch Ly Nhược, toàn bộ trong mắt là vui vẻ nhẹ nhàng.

"Phong Mạc Nhiên quả thật thông minh" hai tay Bạch Ly Nhược vòng qua cổ Phong Mạc Thần "Thần, chàng bị thương ở đâu, cho ta nhìn một chút."

Phong Mạc Thần giả vờ thâm trầm "Nhìn, nàng phải chịu trách nhiệm với ta."

"Trách nhiệm gì?" Bạch Ly Nhược trợn tròn mắt.

"Nàng không cảm thấy, ta đã có chút tâm viên ý mã (sớm nắng chiều mưa) sao?" Phong Mạc Thần mập mờ tươi cười.

Bạch Ly Nhược nhận ra được phía dưới thân bị hắn đâm vào, trợn tròn mắt, việc này thật là bại hoại, hai người bọn họ ở trên xe ngựa, hơn nữa còn bị còng tay xích chân.

"Sắc lang, ta đang mang thai đó." Bạch Ly Nhược nhe răng với hắn, muốn đứng lên rời khỏi hắn, lại bị hắn ôm lại thật chặt.

"Còn có phương pháp khác sẽ không tổn thương Bảo Bảo" trong mắt Phong Mạc Thần đã đầy Phong bạo, ôm tay Bạch Ly Nhược, cũng không dám ôm chặt.

"Không muốn." Bạch Ly Nhược bắt đầu giãy dụa.

"Ngoan, đừng lộn xộn!" tay Phong Mạc Thần bắt đầu cử động cởi quần áo Bạch Ly Nhược "Ta sẽ thật cẩn thận."

"Chàng điên rồi, sẽ bị người khác nhìn thấy đó." khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Ly Nhược ửng hồng.

"Không sao." Phong Mạc Thần cởi bỏ quần áo của mình, nằm trên giường xa hoa, nắm eo Bạch Ly Nhược "Nàng ở trên, như vậy sẽ không làm tổn thương Bảo Bảo."

"Vô lại, buông ra!" Bạch Ly Nhược muốn đứng dậy, lại bị Phong Mạc Thần nắm chặt.

Phong Mạc Thần một tay nắm lấy đai lưng của mình, tùy tiện khoác lên ngoài xe ngựa, kéo màn lại, tà mị cười "Như vậy thì mọi người đều biết chúng ta đang làm cái gì, nàng không cần lo lắng sẽ có người đến làm phiền chúng ta."

Bạch Ly Nhược tức giận nghiến răng, làm gì có ai da mặt dày như vậy? Trong lúc vùng vẫy hắn đã cởi bỏ tiết khố của nàng, động thân vọt vào nơi ấm áp chặt chẽ của nàng.