Khí Phi Không Dễ Làm

Chương 82




Sáng hôm sau khi Hạ Phù Dung vừa tỉnh dậy liền nghe nói Tu Hồng Miễn tìm nàng, làm cho nàng đi vào lều của hắn có chút thấp tha thấp thỏm.

"Hôm nay trẫm nghe nói cả một con dê nướng dành cho bữa ăn tối bị một con vật cắn chết, hơn nữa còn vật đó lại là yêu hồ đấy."

Đột nhiên Tu Hồng Miễn nói chuyện này với Hạ Phù Dung làm cho nàng có chút lo lắng, tại sao hắn lại nói chuyện này với nàng? Chẳng lẽ hắn phát hiện được cái gì? "À? Thật sao? Nơi này cách Quỷ Sơn rất xa mà."

Khóe miệng Tu Hồng Miễn nhếch lên, "Đúng vậy, đệ nói thử xem tại sao ở nơi này lại xuất hiện dấu chân của yêu hồ?"

"Chẳng lẽ cùng với vị nữ tử mà hoàng thượng gặp đêm hôm đó có liên quan?" Hạ Phù Dung tiếp tục mặt dày nói, chỉ cần hắn không cởi hết quần áo của nàng, nàng có chết cũng sẽ không thừa nhận!

Hắn híp híp mắt, "Vậy đệ nói cho trẫm biết, nếu như đệ là một cô gái, thì đệ sẽ trốn ở nơi nào?"

Thấy Hạ Phù Dung không trả lời, hắn cười lạnh một cái, làm cho nàng rùng mình một cái.

"Chắc Tam đệ đã lâu không được tắm chứ nhỉ? Ngày đó đại ca phát hiện ở chung quanh đây có một cái hồ, không bằng bây giờ chúng ta cùng nhau đi đến đó tắm?" Một lát sau, hắn lại nói thêm một câu, "Hay là. . . . . . Tam đệ đã tắm ở đó rồi?"

"Ha ha, đại ca thật biết nói đùa, đệ làm sao có thể đi tắm ở nơi đó được." Hạ Phù Dung liếc mắt, "Được thôi, nói thật ra, đệ đã lâu lắm cũng chưa được tắm, nhờ đại ca chăm sóc, tối nay chúng ta cùng nhau đi." Hạ Phù Dung nở nụ cười xoay người đi ra khỏi lều.

Tu Hồng Miễn thấy Hạ Phù Dung vui vẻ đồng ý, trong lòng lại bắt đầu nổi lên nghi ngờ, chẳng lẽ hắn quá đa nghi? Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của hắn, cảm giác lần trước tuyệt đối không có sai.

Hạ Phù Dung trở về lều của nàng, nàng giống như kiến bò trên chảo nóng liền nhanh chóng bắt đầu thu dọn đồ đạc, nơi này đã không thể ở lại, nàng muốn chờ sau khi đánh giặc xong sẽ rời đi, xem ra bây giờ không đi không được rồi. Trước đó đồng ý với Tu Hồng Miễn, chỉ là kế hoãn binh, nếu không khi sự việc bị phát hiện nàng cũng không biết sẽ chết như thế nào.

Đem đồ đạc đã thu dọn xong giao cho a ô mang đi trước, nếu khi nàng đi ra lều mà mang theo đồ đạc sẽ bị người khác chú ý. A ô cúp hai lỗ tai lại, vẻ mặt không tình nguyện. Trong lòng Hạ Phù Dung cười trộm, ai bảo chính ngươi lúc trước muốn làm anh hùng, con dê lớn như vậy cũng có thể kéo đi dễ dàng, những thứ này càng thêm tiểu cass rồi. Ừ, xem ra sau này công nhân bốc vác có thể để cho nó làm rồi.

Thấy tình hình bên ngoài vẫn bình thường, trên đỉnh màn Hạ Phù Dung cắt một cái lỗ thật to, đi ra ngoài từ phía trên có vẻ an toàn hơn.

Mới vừa bay ra khỏi lều, chỉ nghe phía dưới chân vang một tiếng thật lớn.

Lều của Hạ Phù Dung trong nháy mắt bị nổ nát bấy!

Hạ Phù Dung ngơ ngác nằm trên vách đá dựng đứng, nếu như nàng không chạy trốn kịp thời, có phải bị nổ chết hay không? !

Mọi người nghe thấy tiếng nổ nhanh chóng chạy đến, thấy cảnh tượng trước mắt đều sợ đến ngây người. Lúc này nàng chỉ nhìn thấy tất cả binh lính chỉ chỉ về phương hướng của nàng, hình như muốn nói nàng may mắn mới thoát khỏi cái chết.

Lều của chủ soái vẫn bình thường không bị hư hại gì, hình như tất cả mọi người đều bị tiếng động làm cho sợ hãi không nhẹ, xem ra thuốc nổ ở chỗ này vẫn không được sử dụng rộng rãi cho lắm.

"Hình như năng lực chạy trốn của ngươi rất vô hạn làm cho trẫm cũng rất bất ngờ." Tu Hồng Miễn nhìn Hạ Phù Dung nói.

Hạ Phù Dung cười xấu hổ, chạy mau hơn nữa có thể nhanh hơn được thuốc nổ sao? Nếu không phải là nàng thoát được nhanh, chỉ sợ đã bị nổ thành tương rồi.

"Ngươi và Y Tháp tộc có quan hệ gì?"

Hạ Phù Dung ngỡ ngàng nhìn Tu Hồng Miễn, nàng có thể cùng với bọn họ có quan hệ gì.

"Nếu không thì bọn họ làm sao có thể dùng lê bạo đối phó với ngươi?"

Thì ra nơi này gọi thuốc nổ là lê bạo. Lúc này trong lòng nàng thật rất tức giận, nàng cùng bọn họ không thù không oán, tại sao lại muốn giết nàng? ! Là Y Tháp tộc thật sao? Lần này coi như các ngươi đã đụng tới nàng!

Tu Hồng Miễn thấy nàng tức giận không nói mội lời, cũng nhìn ra nàng không muốn tìm hiểu sự việc xảy ra, liền không tiếp tục hỏi nữa.

Trải qua chuyện giật mình vừa rồi, Hạ Phù Dung cảm thấy cả người nóng lên, cái trán đổ mồ hôi hột, nàng lột cái nón xuống lau mồ hôi, trong nháy mắt cảm thấy động tác này không thích hợp. Nếu theo thường ngày, chỉ cần nàng làm động tác này. . . . . .

Không hối hận kịp, chỉ thấy bên ngoài lều có một bóng dáng nho nhỏ chạy thẳng về phía nàng.

A ô!