Hạ Phù Dung tỉnh lại từ trong giấc mộng, cảm giác đầu óc choáng váng mờ mịt, từ lâu không có ngủ nhiều như vậy, giờ này là lúc nào ? Nhìn trời bên ngoài như tờ mờ sáng lại giống như sắp hoàng hôn rồi.
“Tiểu Cúc?” Tại sao lại không có ai? Đột nhiên lại nghĩ đến Tiểu Cúc vẫn h ôn mê bất tỉnh “Bích Thanh?”
Ngoài cửa truyền tiếng đến bước chân, đẩy cửa vào lại là Bích Quỳnh “ Nương nương tỉnh rồi?”
“Ừhm” Hạ Phù Dung gật đầu “Bích Thanh đâu?”
Mới vừa nói xong , Bích Thanh đi vào “ Nương nương gọi nô tỳ?”
“Không có việc gì, vừa rồi không nhìn thấy nên hỏi thôi.”
“A. . . . . Nương nương ngài tỉnh lại rồi, người ngã rồi ngủ thật an ổn, mới lúc nảy. . . . . .”
“Bích Thanh.” Bích Quỳnh cắt ngang lời nói của Bích Thanh, chuyển qua nói với nàng “ Nương nương nghỉ ngơi tốt rồi sao? Có muốn ngủ thêm một lúc nữa không?”
“Không cần.” Hạ Phù Dung lắc đầu “ Đúng rồi, Bích Thanh vừa rồi ngươi muốn nói cái gì?” Nàng muốn Bích Thanh tiếp tục nói hết.
“Bích Thanh là nói lúc nãy muội ấy cũng vừa mới nghỉ ngơi một lúc.” Bích Quỳnh đáp trước, nói xong nhìn Bích Thanh một cái.
Bích Thanh nhìn không hiểu, trả lại cho Bích Quỳnh một cái xem thường nói “ Nô tỳ muốn là nghỉ ngơi tốt nha. Vừa rồi Lệ phi nương nương cùng rất nhiều nương nương đến đây náo loạn một lúc lâu, tuy nhiên tất cả là Bích Quỳnh ngăn cản, nhưng nô tỳ nghe cảm thấy phiền, làm sao có thời giờ nghĩ ngơi?”
Hạ Phù Dung nghi hoặc nhìn Bích Quỳnh, Bích Quỳnh cười rồi nói “ Chẳng qua là chỉ lải nhải vài câu, nương nương người cũng biết Bích Thanh tham món lợi nhỏ đề hành động lớn."
“ Nô tỳ đâu có chuyện bé xé ra to” Bích Thanh ủy khuất lại nói “ Vừa rồi Lệ phi nương nương còn. . . . . .”
"Bích thanh!" Bích Quỳnh một tiếng quát mắng, không chỉ có là Bích Thanh, ngay cả Hạ Phù Dung đều đã kinh ngạc một phen.
"Lệ phi lại còn như thế nào?" Hạ Phù Dung trừng mắt Bích Thanh, để cho nàng tiếp tục nói xong.
"Lệ phi nương nương lại còn trách cứ bọn nô tỳ không có hầu hạ tốt nương nương, mới khiến cho nương nương bệnh cũ tái phát." Bích Thanh đem từng chữ từng chữ nói.
Hạ Phù Dung cười ảm đạm "Vậy Bích Quỳnh dạy ngươi nói cái gì hả ?"
"Bích Quỳnh còn dạy nô tỳ nói các nàng lải nhải vài câu liền rời đi , sau đó chúng ta liền xử lý gian phòng m ột phen rồi đi nghỉ ngơi." Bích Thanh hoàn toàn không có phát giác chính mình ngôn từ sai lầm, hoàn hoàn chỉnh chỉnh mà đem tất cả lời nói đều thuật lại một lần. Một bên Bích Quỳnh vừa muốn mở miệng, bị ánh mắt của Hạ Phù Dung ngăn lại rồi.
"A..., vậy ngươi thật sự thục."
Bích Thanh ha ha cười, lấy tay gãi gãi đầu, "Này cũng là lần đầu tiên nói dối, cũng không biết nói đến cùng có tốt hay không."
Nhìn vẻ mặt thật thà phúc hậu Bích Thanh, ánh mắt Hạ Phù Dung nhìn Bích Quỳnh trách cứ, nhìn về phía Bích Yhanh, "Không tốt!"
Bích Thanh nghe, thần tình ủy khuất, "Vì cái gì không tốt ? Nô tỳ đều nói xong rồi !"
“Không tốt không tốt thì là không tốt! Từ nay về sau không cho phép lại nói dối biết không, mặc kệ là ai kêu ngươi nói đều không được!” Hạ Phù Dung nghiêm mặt, biểu tình Bích Thanh giống như làm sai “A. . .”
"Uh, ngươi hiện tại nói cho bổn cung biết tới cùng chuyện gì, nếu là lại nói dối bổn cung liền trừng phạt Bích Quỳnh ... ~" đây là kỹ xảo nàng quen dùng , này hai tỷ muội cảm tình thật sự tốt, tuy nhiên các nàng đều biết Hạ Phù Dung hẳn không trách phạt các nàng, nhưng luôn sợ đối phương vì chính mình bị phạt.
"Nương nương không cần trách phạt Bích Quỳnh nữa, vừa rồi tỷ ấy đã bị một cái tát rồi." Nói xong, Bích Thanh ủy khuất nước mắt rơi xuống.
Hạ Phù Dung chấn động, lập tức kéo Bích Quỳnh qua, "Ai dám đánh ngươi? !"
Hai tỷ muội nhìn nàng như vậy phẫn nộ, đều đã sợ tới mức đứng ở nơi đó.
Thấy các nàng không có trả lời, "Có phải Lệ phi hay không?"
"Không phải không phải, là tần phi, nô tỳ quên phong hào của nàng." Bích Quỳnh cúi đầu nói. Bích Thanh cũng gật gật đầu, "Quá nhiều người, nô tỳ trừ bỏ Lệ phi nương nương những người khác cũng không biết."
"Phải không?" Hạ Phù Dung nhìn chằm chằm Bích Quỳnh. Lấy trí nhớ của nàng đối với Phó thái y sao không thể nhớ được Tần phi.
“Đến đây.” Hạ Phù Dung kéo Bích Quỳnh gần một chút, nhìn trên mặt dấu bàn tay, để Hạ Phù Dung nhớ tới tình cảnh gặp Bích Quỳnh khi đó, chỉ sợ lần này bạt tai có liên quan đến Bích Thanh đi, nghĩ đến Bích Quỳnh vì Bích Thanh mà chịu ủy khuất, Bích Quỳnh từ trước đến giờ cũng chưa từng trách qua Bích Thanh. Tình tỷ muội chân thành tha thiết như vậy nếu nàng có được thật là tốt.
Lấy ra một cái bình nhỏ từ trong ngực, nhẹ nhàng thoa lên mặt Bích Quỳnh “Thuốc này có công hiệu giảm sưng, thoa lên sẽ không còn đau đớn.” Nhìn biểu tình Bích Quỳnh được sủng ái mà kinh sợ, Hạ Phù Dung nghĩ có phải trước đây nàng đã không có quan tâm Bích Quỳnh sao?
Bích Thanh nhìn vui vẻ nói, "Như thế rất tốt , nương nương có loại này đặc hiệu dược, về sau tỷ tỷ sẽ không sợ bị người ta bạt tay."
Chúng ta hai cái vẻ mặt hắc tuyến nhìn nàng. Ta giật giật khóe miệng, "Câm cái miệng quạ của ngươi lại."
Nghĩ nghĩ, lại bổ sung thêm, "Những lời này có hai cái ý nghĩa, một là cho ngươi hiện tại im miệng, không được rủa tỷ tỷ ngươi , hai là nói cho ngươi về sau chỉ cần ngươi ngậm miệng, Bích Quỳnh liền đều không bị ai bạt tay rồi."
Bích Thanh khuôn mặt sùng bái nhìn Hạ Phù Dung, làm như cảm thấy câu này nói ra giống như nghệ thuật. Bích Thanh cũng cực kỳ thức thời im miệng không nói tiếp, Hạ Phù Dung cùng Bích Quỳnh cười.