"...... Có thể."
Tu Hồng Miễn buông lỏng miệng, quyền tự do của nàng rốt cuộc cũng được khôi phục rất nhiều, nàng mừng rỡ chừng mấy ngày, ngay cả lúc ngủ cũng bị cười mà tỉnh.
"Mùa hạ không phải chưa đến ư, thế nào mà mấy ngày nay vào lúc nửa đêm ta đều nghe thấy tiếng ếch kêu?" Lúc ăn cơm Thiện Xá vô tình nói.
Mặt nàng tối sầm, tiếng cười của nàng ngân vang như chuông bạc lại bị hắn nói giống như tiếng ếch kêu!?!
"Thiềm Thừ* mà thôi, con ếch không có ra ngoài sớm như vậy." Tu Hồng Miễn miễn cưỡng tiếp một câu, hai người cũng vùi đầu ăn cơm.
(*: Cóc ba chân, ý chỉ người kêu chứ không phải ếch)
Chân của nàng khôi phục rất tốt, hiện tại trên căn bản có thể tự do hoạt động rồi, chỉ là không thể chạy nhảy.
A Hu không biết từ chỗ nào lấy được một quả cầu, nàng tò mò tại sao nó có thể rảnh rỗi sinh nông nổi mà đi chơi cả với một quả cầu?
Thừa dịp nó không chú ý, nàng bắt lấy quả cầu của nó.
"A ~! ~" Nàng giống như bị điện giật vào tay, quả cầu này có gai!
A Hu đem miệng mở rộng ra, làm như cười nhạo nàng bị đâm đến.
Khẽ hừ một tiếng, "Cười ta? Xem bộ dáng này của ngươi ta cũng biết, mới vừa rồi ngươi cũng bị nó đâm chứ gì?"
Vốn dĩ A Hu đang cười đến gật gù hả hê thân hình hơi lóe lên, thiếu chút nữa té trên đất.
Lần này đến lượt nàng hả hê, cười hì hì xán lại gần quả banh kia, mới phát hiện thật ra đó là một con con nhím.
Hiện tại rốt cuộc nàng cũng khẳng định một chuyện, nàng bị cận thị rồi......
Lúc mới đầu nàng còn đem A Hu nhận thức thành tay nải của Tu Hồng Miễn, nàng cho là đó là vì nó cúi nến giống như thế.
Nhưng sau đó lúc ăn cơm nàng lại thường đem những món ăn ở xa một chút nhận lầm.
"Tu ~ giúp ta gắp rau chân vịt ở bên kia"
"Đó là ớt xanh."
"À? Người nào làm? Giống rau chân vịt như vậy......"
Cùng đó nàng cũng nhận lầm mấy con vật mà A Hu săn về.
"A Hu ~ ngươi cũng quá lợi hại đi? Nguyên một con cáo to như thế mà ngươi cũng săn được sao?"
Thiện Xá có chút nghi ngờ nhìn nàng, "Trong miệng nó tha là thỏ mà?"
Thở dài, sớm biết có ngày này thì mỗi ngày nàng sẽ luyện mắt, chăm chỉ bảo vệ mắt một chút, cho dù tới nơi này cũng không cần lo lắng các vấn đề về mắt, cho nên nàng thích đọc sách buổi tối, trước kia khi còn đi học, nếu nàng hứng thú còn có thể thức đọc suốt đêm......
Hi vọng bây giờ chỉ là giả cận thị, như vậy nàng còn có thể điều chỉnh trở lại.
Chìm sâu vào giấc ngủ, khi thức dậy nàng cảm giác toàn thân có cái gì không đúng, giống như là nàng đã ngủ một thế kỷ.
Ngày hay đêm đây, chẳng lẽ nàng đã ngủ thẳng tới buổi tối ngày hôm sau sao?!
Nàng xoa xoa bụng, hình như có chút đói bụng.
Nàng mò mẫm định đứng dậy, nàng muốn tìm thứ gì đó để ăn lót bụng trước, một ngày rồi nàng vẫn chưa ăn cái gì, ít nhất hai người bọn họ cũng nên vì nàng mà để lại một ít thức ăn chứ? Chỉ là bọn hắn làm gì mà không gọi nàng dậy? Thật là.
Mò mẫm nửa ngày, rốt cuộc nàng cũng mò đến cây nến bên cạnh, đã quẹt diêm, nhưng không thấy sáng lên chút nào?
Vừa mới chuẩn bị đổi một cây khác, tay nàng đột nhiên bị phỏng mà buông ra.
Giống như có sấm sét đánh qua.
Có lửa!?
"Tu ~?" Nàng cố gắng khiến cho chính mình bình tĩnh, nhưng âm thanh lại run rẩy lợi hại.
"Thiện Xá ~?"
Hai người nghe tiếng đều thưa, "Thế nào?"
Nàng tìm phương hướng âm thanh truyền tới vòng vo đi qua, đè nén thở hổn hển, "Sao hai người còn không chuẩn bị đồ ăn sáng đi? Ta đói bụng lắm rồi."
"Ha ha, mới vừa làm xong, đang chuẩn bị gọi ngươi đấy." Là tiếng của Thiện Xá.
Nhất thời nàng cảm giác trời đất đang quay cuồng, tiếng tim đập rõ ràng như thế.
Nàng mù rồi?!
Tu Hồng Miễn giường như cảm thấy nàng khác thường, "Dung nhi, ngươi......"
Nàng cười cười, tại sao có thể như vậy? Không phải chỉ là cận thị sao?
Nàng cười khanh khách ra tiếng, lấy nụ cười kia để che giấu nội tâm đang sợ hãi, đúng, nàng sợ hãi tới cực điểm.
"Hình như ta không nhìn thấy."