Khí Phi Không Dễ Làm

Chương 215




Thấy nàng nhắc tới nguyên Phó tướng, Đường Kính hơi ngạc nhiên, ngay sau đó bày ra vẻ mặt nghiễm nhiên, "Tại hạ chỉ phụ trách đưa cô nương tới nơi an toàn là được, những chuyện khác ta nghĩ để sau bàn lại."

Nàng cảm thấy vô cùng ảo não, rốt cuộc Thiện Xá bao giờ mới có thể đến?!

Nàng đang vắt óc nghĩ hết mọi biện pháp để trì hoãn thời gian, bên này Đường Kính lại nhận được ám hiệu thúc giục.

Bất luận nàng nói thế nào, hắn không bao giờ chịu dừng lại nữa.

Bởi vì phải tránh sự tìm kiếm của đám người bọn Thiện Xá, cho nên, bọn họ đem địa điểm đến lúc trước đổi lại, bọn họ lập tức phải đến chỗ tên là trấn Thiệu Trì.

Khác với sự tưởng tượng của nàng, nàng được đối xử rất tốt.

Nhưng thức ăn bọn họ đưa tới, nàng vẫn không dám đụng vào, thủ đoạn của Thái hậu nàng đã từng kiến thức qua, hiện tại nàng vẫn cảm thấy rất sợ.

"Cô nương."

Người nói là quản sự của nơi này, đối đãi với nàng cực kỳ khách khí, nhưng nàng vẫn cảm thấy hắn rất kinh khủng, mặc dù trên mặt hắn lúc nào cũng treo lên nụ cười.

"À?" Nàng có chút khẩn trương nhìn về phía hắn.

"Cô nương ở chỗ này có tốt không?"

"Hảo hảo hảo." Nàng liên tục gật đầu.

Quản sự cười, "Cô nương còn có yêu cầu gì khác không?"

"Không có." Nàng cười hì hì nhìn hắn, đùa gì thế, hắn đối với nàng tốt như vậy, nàng lại còn yêu cầu thêm gì nữa, hắn không đem nàng lăng trì mới là lạ!

"Nếu người đã không có yêu cầu gì, vậy..... Cô nương có thể giao ra hoa hàm tiếu hay không?"

Nàng sững sờ, có chút xấu hổ giật giật khóe miệng, "Éc...... Hoa hàm tiếu đương nhiên ta muốn đưa cho các người, chỉ là không phải hiện tại."

Sắc mặt quản sự có chút thay đổi, làm trong lòng nàng cũng thấy căng thẳng.

"Cô nương còn có yêu cầu gì sao?"

"Hừ, thứ mà hiện tại ta muốn là các ngươi còn có thể để cho ta còn sống đi ra ngoài sao?" Nàng học theo nét mặt của Thượng Quan Lệ nói chuyện với nàng, bởi vì nàng cảm giác được nét mặt kia vô cùng gian ác.

Quản sự vẫn duy trì khuôn mặt tươi cười như cũ, chỉ là, trong ánh mắt mang theo sự tính toán.

"Theo như ý tứ của cô nương....."

"Các ngươi giúp ta thông báo cho người của Thiền tướng quân tới đây, đến lúc đó, ta đứng ở giữa, đem đồ vật ném cho ngươi, đồng thời, liền lui thân rời đi."

Quản sự cười ha ha, "Điều kiện nhỏ này của cô nương tại hạ căn bản không thể đáp ứng, nếu gọi người của Thiền tướng quân tới, chắc chắn không tránh khỏi mộ hồi tranh đấu, đến lúc đó người lại nhân cơ hội chạy trốn......"

Trời ơi! Thế mà hắn lại nghĩ giống với nàng như đúc! Đủ thông minh!

Ngoài miệng nàng cố chết không thừa nhận, "Quản sự nói gì vậy? Chẳng lẽ Bổn cung còn có thể làm ra loại chuyện rỗi hơi này sao?"

Nụ cười của viên quản sự rốt cuộc cứng ở trên mặt, đại khái rất ít khi hắn bị người khác đoán ra ý nghĩ.

"Người đâu!"

Nàng đang đứng ở trong phòng tối, thật sâu sắc hối cải về sai lầm vừa rồi của mình.

Chính nàng là người bị bắt, làm sao lại còn thích nói cho sướng miệng? Nàng lắc đầu một cái, đầu óc của nàng sao lại chẳng đủ dùng thế này?

"Khục, khục." Nàng cố ý che miệng dùng sức ho khan mấy tiếng, mở tay ra.

Thật may là bàn tay nàng vẫn sạch sẽ, nhất thời nàng cảm thấy an tâm không ít.

Đây chẳng qua là ngoài ý muốn, ngoài ý muốn mà thôi.

Không biết nàng bị Thái hậu hạ độc gì, tựa như đã mất toàn bộ võ công.....

Nghe thấy phía bên ngoài truyền đến tiếng cửa mở, nàng lập tức đứng lên, hiện tại nàng không thể tỏ vẻ mềm yếu.

Một người trong số bọn họ cầm trong tay một hộp gỗ, hình như rất nặng.

Nhìn những người không ngừng tiến vào bên trong, lòng của nàng trong nháy mắt trầm xuống.