Thiện Xá nháy mắt ra hiệu cho nàng, "Ngươi, đây coi như là đang câu dẫn ta sao?"
Bộ mặt nàng cứng đờ, hình như những chuyện như vậy thật rất dễ dàng hiểu lầm, "Ta là muốn hỏi một chút, ngươi biết bức họa kia có thể đáng bao nhiêu tiền sao?"
Thiện Xá nhíu nhíu mày, "Đây chính là vật báu vô giá, nói tiền rất dung tục."
Trên gương mặt nàng xuất hiện vạch đen, hắn cứ để cho nàng tục tằng đi thì đã làm sao.
"Thế nào? Chẳng lẽ ngươi biết bức họa kia ở đâu?" Thiện Xá thấy nàng hỏi như vậy, có chút hoài nghi.
"Hắc hắc, đó là ~ hiện tại bức họa kia vẫn còn ở hậu viện nhà ta làm cây đuổi vịt"
Thiện Xá nghe xong cười một tiếng, "Ngươi thật đúng là có thể nói bậy"
Nàng hả hê nhìn hắn, càng che giấu càng bị hoài nghi. Thường thường khi thấy lời nói nghiêm túc, lại thành ra là lời nói dối.
Kiền Sở Vương rốt cuộc đã tới, mang theo một vị mỹ nữ tay áo bồng bềnh.
Đó là vương phi của hắn sao? Một thân quần la đỏ thẫm, làm nổi bật làn da tuyệt mĩ của nàng ta, dung mạo xinh đẹp như vậy, cũng chỉ có Ngọc Tình mới có thể so sánh, chỉ có hơn chứ không kém.
Rất không khéo, nàng ta và Lệ phi lại đụng sắc.
Hôm nay Lệ phi cũng là một thân đỏ thẫm, là bộ áo màu đỏ nàng luôn yêu thích.
Chỉ là hai người căn bản cũng không cần so sánh, bởi vì Lệ phi cùng nàng ta hoàn toàn không cùng một cấp bậc.
Nàng cũng không có vì vậy mà vui mừng, nói thế nào cũng là đem Thánh Dụ hạ thấp xuống, cho nên nhìn ánh mắt của nàng nhìn nàng ta có chút địch ý.
Lúc đi ngang qua bên cạnh Hạ Phù Dung, nàng nhìn hắn ta một cái.
Nàng hướng hắn nhếch miệng cười một tiếng, "Hoa Dư ~~"
Giống như những người bạn lâu ngày không gặp, hắn cũng hướng nàng khẽ mỉm cười.
Lòng của nàng lập tức mềm nhũn ra, dáng dấp thật là xinh đẹp, hai vợ chồng đều dễ nhìn!
Nàng lại nhìn Lệ phi một lần nữa, ai......
Mấy phen chào hỏi xong xuôi, rốt cuộc có thể vào ngồi.
Hoa Dư ngồi ở chỗ ngồi của khách quý trên đại đài.
"Hồng Miễn huynh, Dư đệ mạo muội tới chơi, có nhiều phiền toái, mong huynh lượng thứ."
"Dư huynh làm sao lại nói như vậy, từ trước đến nay hai nước luôn thân cận, bởi vì chuyện ngoại giới mà gây ra hiểu lầm, bây giờ cũng đã tốt như lúc ban đầu, chính là phúc của dân chúng"
Hoa Dư cười ha hả, "Hồng Miễn huynh nói rất có lý, Dư đệ vì muốn biểu đạt tâm ý, do dó đem mỹ nữ đứng đầu nước ta dâng lên, mong rằng Hồng Miễn huynh chớ có ghét bỏ!"
Hoa Dư mới vừa nói xong, chỉ thấy mỹ nữ đứng dậy, "Linh Nhi tham kiến hoàng thượng ~ hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế." Âm thanh trong trẻo như chuông gió.
Nàng ta là để hiến tặng cho Tu Hồng Miễn hay sao?!
Hạ Phù Dung nhìn nàng ta chằm chằm, quay sang nói với Thiện Xá, "Oa, không phải chứ? Tên của nàng gọi là Linh Nhi? Chân Thổ, nghe liền thấy ghê tởm, còn mặc trang phục màu đỏ, ngươi xem như mặc nhiều như vậy thật là khó nhìn, hình như cũng quá kém cỏi đi, vóc người chắc cũng thế, nói không chừng là chân vòng kiềng! Ngươi có nhìn thấy không, cái mũi của nàng giống như bị méo, thật không có giống một cái mũi, mắt cũng không phải là rất lớn, mà người cũng có chút lùn thì phải"
Thiện Xá nhìn nàng giống như đang nhìn quái vật, nữ nhân này...... Ngoan độc!
Nàng trừng mắt liếc hắn một cái, "Nhìn ta làm gì? Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy ta nói rất có đạo lý sao?"
Thiện Xá lắc đầu một cái, "Ta thấy nàng đẹp vô cùng, thể trạng nhỏ nhắn, ngũ quan cũng khéo léo, là một Mỹ Nhân."
Nàng híp híp mắt, "Vậy sao ~! ~"
Vừa nói vừa nhéo một cái thật đau vào cánh tay Thiện Xá.
Thiện Xá đau đến mức muốn hét lên, nhưn không dám ở trường hợp này lỗ mãng, chỉ đành phải cắn chặt hàm răng.
"Nàng ta có xinh đẹp không?" Nàng hơi uy hiếp hỏi.
Thiện Xá lắc đầu như trống bỏi.
Nàng hài lòng thu tay về, "Ta cùng nàng người nào đẹp mắt hơn?"
Thiện Xá nghĩ ngợi nửa ngày cuối cùng nói, "Cái tay này ta cho ngươi luôn, chớ nhéo cái tay vừa rồi."
Nàng thiếu chút nữa đập bàn đứng lên, như thế nào a!! Nàng xấu đến như vậy sao! Thiện Xá tình nguyện bị nhéo chứ cũng không nguyện nói một câu nàng đẹp mắt!!
Phía trên, Tu Hồng Miễn nhìn thấy nàng cùng Thiện Xá ngồi dưới vô cùng mờ ám, hắn cảm thấy vô cùng tức giận, nhưng vẫn phải hướng Hoa Dư cười, "Quả nhiên là một mĩ nhân, miễn lễ ~"
Nàng trừng mắt liếc nhìn Linh Nhi, thấy nàng ta nở một nụ cười thật giả tạo!
Trong lúc vô tình, nàng thấy Lệ phi cũng đang tức giận trợn trừng mắt nhìn Linh Nhi, ác ý trong lòng nàng tự nhiên tan đi rất nhiều.
Bữa tiệc này nhất định sẽ không bình yên, Linh Nhi này cũng không phải cái đèn cạn dầu, thấy ánh mắt như đao của Lệ phi, cũng không khách khí chút nào trợn mắt nhìn sang.
Đáng thương, nàng đây ngồi ở chỗ ngồi của Tướng quân, dù nàng có trừng đến mức con ngươi rớt xuống, nàng ta cũng không thèm liếc nàng lấy một cái.
Sau đó Hoa Dư tới tìm nàng, nàng không cho hắn chút mặt mũi nào, thế nhưng hắn dám đưa nữ nhân tới để giành lão công với nàng!
"Hoa mỗ đối với Thánh Dụ vẫn còn rất xa lạ, không biết Trì tướng quân có thời gian hay không giúp ta thăm thú một chút?"