Những chuyện Phùng Mụ kể cho ta biết đều là độc nhất vô nhị ở trong cung, hơn nữa chuyện của mỗi một người đều làm cho ta phải khiếp sợ
Thái hậu lại không phải là mẹ ruột của Tu Hồng Miễn.
Mẹ ruột của Tu Hồng Miễn vậy mà lại lên kiệu hoa hai lần.
Tu Hồng Miễn không có huynh đệ cũng không phải vì phụ vương hắn không có sinh thêm con, mà tất cả đều bị Thái hậu hại chết.
Chuyện chấn động như thế làm cho ta có chút hưng phấn, phải biết rằng nữ nhân trời sanh đều là bà tám, khác biệt lớn nhất là có thích nói hay không, nữ nhân nào không thích nói cũng không có nghĩa là không bà tám, chỉ là các nàng ấy đều giấu ở trong lòng. Cũng giống như ta lúc này, bề ngoài thì bình tĩnh, trong lòng ta lại sôi trào mãnh liệt.
Thái hậu được phong hào là Yến Từ, lúc ấy vẫn chỉ là một phi tử.
Bà có một trai một gái, tính tình khi ấy của bà vốn lạnh lùng nên cuộc sống của bà trong chốn hậu cung ăn thịt người vô cùng khó khăn.
Sau đó vì bà đắc tội với Quỳnh phi được sủng ái nhất lúc ấy mà bị hãm hại phải ngồi nhà lao, đợi khi bà hết hạn tù được thả ra, lại phát hiện hai con của bà đều bị người giết hại.
Trong nỗi đau khổ, bà đem mũi nhọn nhắm vào đám con cái của tất cả phi tần trong cung.
Sau khi trải qua kế hoạch chi tiết, bà dàn dựng một âm mưu vô cùng hoàn mỹ.
Trước tiên bà lợi dụng thời gian bà cùng hoàng thượng ân ái, thỉnh thoảng nhắc tới vẻ xinh đẹp của muội muội bà, khi tiên đế có chút hứng thú thì bà liền ngưng lại, giả vờ như bà nói lỡ miệng rồi lấy cái chết để uy hiếp, nhưng nếu tiên đế hỏi nữa, bà liền lấy kiếm tự vận, tiên đế chỉ đành phải hậm hực rời đi.
Sau đó bà lại mua chuộc họa sĩ để lúc vẽ chân dung cho tiên đế thì lơ đãng để lộ ra chuyện trong lúc hắn từng vẽ chân dung cho Yến Từ nương nương thì được gặp qua muội muội của bà, vẻ xinh đẹp của nàng làm trời người phải ngẩn ngơ.
Tiên đế cực kỳ vui mừng, hạ lệnh điều tra nơi ở của muội muội của Yến Từ, sau đó lại biết nàng đã gả làm vợ người khác, nản lòng thoái chí, lại ngày ngày nhớ vị mỹ nhân này.
Yến Từ thấy hắn ngày đêm nhớ nhung, khổ không thể tả, liền “tốt bụng” dâng lên một kế, hại chết trượng phu của muội muội bà, sau đó tiên đế liền không để ý tới sự phản đối của mọi người mà thu nạp muội muội bà.
Dáng dấp của muội muội bà quả thật vô cùng xinh đẹp, nhưng nếu so sánh với ba nghìn mỹ nữ ở hậu cung, cũng không thể thắng được mấy phần.
Chỉ là Thái hậu Yến Từ vô cùng hiểu được cách làm thế nào có thể kích thích hứng thú của tiên đế, bà đã lợi dụng chiến thuật tâm lý, thành công khiến tiên đế si mê muội muội của bà.
Bởi vì bà có công hiến kế, tiên đế cũng hết sức thương yêu bà, chuyện gì cũng muốn cùng thương lượng với bà.
Lúc ấy tiên đế đã sớm viết xong thánh chỉ, lập trưởng tử của Quỳnh phi làm thái tử, nhưng lúc ấy muội muội của Yến Từ đã sanh cho Tiên đế một đứa con trai, lúc ấy chỉ có tám tháng, cho nên tiên đế tìm Yến Từ thương lượng có muốn sửa đổi chiếu thư hay không, lập con trai của muội muội bà làm thái tử.
Lúc ấy thái độ của Yến Từ hết sức kiên quyết, không thể sửa đổi chiếu thư, như vậy sẽ làm cho triều thần bất mãn, sẽ làm Tiên đế càng thêm phiền não.
Tiên đế khen ngợi bà biết đạo lý, càng sủng ái bà hơn nữa, mọi việc cũng đều theo tính tình của bà mà làm.
Nhưng sau lưng tiên đế bà lại bắt đầu mưu đồ diệt trừ hết những người khác, bà thường oán trách chính bà không có điều gì tốt ở bên tai tiên đế, để tiên đế phải an ủi bà, sau đó trong lúc “vô ý” lại nhắc tới chuyện bà làm không tốt chuyện này hay chuyện kia đều là do Quỳnh phi nói.
Tiên đế tức giận, đày Quỳnh vào phi lãnh cung do tội đố phụ.
Do Quỳnh phi không có cách nào chăm sóc một trai một gái của nàng, Yến Từ liền chủ động đề cử với tiên đế một người cũng được cưng chiều lúc ấy —— Lam phi.
Sau khi Lam phi đón hai đứa trẻ về chăm sóc không lâu, Yến Từ liền độc chết hai đứa con của Quỳnh phi, giá họa cho Lam phi, Lam phi không chịu được tội danh, treo cổ tự vẫn đổi lấy trong sạch, khi Quỳnh phi biết các con của mình bị Lam phi hại chết, cũng cắn lưỡi tự vẫn.
Trừ đi hai mối họa lớn trong lòng, vị trí của bà càng thêm ổn định, sau đó con cái của các phi tần khác cũng từng người từng người một đều bị hại chết, những phi tần kia đã không còn con cái làm hậu thuẫn, giống như trứng ngỗng dễ vỡ, rất dễ dàng bị trừ đi.
Nhưng bà đối với muội muội của bà cũng là cực tốt, hơn nữa đối đãi với con trai của muội muội bà như con trai ruột của mình, muội muội của bà bởi vì cái chết của chồng mà đau lòng không thôi, lại bị tiên đế thu nạp, không thể không tái giá, trong lòng của nàng luôn luôn tiếc hận.
Từ đó mắc phải tâm bệnh, điều trị mãi vẫn không khỏi, tạ thế sau khi sinh hạ con trai được mấy năm.
Yến Từ vẫn hết lòng chăm sóc muội muội của bà sau khi nàng vào cung, cho đến khi muội muội của bà rời đi nhân thế, bà liền nhận trách nhiệm chăm sóc nhi tử của muội muội bà trên vai.
Cuối cùng, dưới sự phụ tá của bà, con trai của muội muội bà cũng thuận lợi leo lên ngôi vị hoàng đế, thống trị đất nước đâu vào đấy.
Khi muội muội của bà mới vừa sinh hạ long tử thì Yến Từ liền cầu tiên đế cho bà một quyền lợi được ban tên, tiên đế đồng ý.
Bà vung tuyệt bút lên, lưu loát viết xuống ba chữ: Tu Hồng Miễn.