Ta nhớ trước kia lúc gặp nàng ở vườn hoa thì nàng đang khóc rất to, hôm nay gặp lại nàng ta vẫn không khác gì lúc trước.
“Tiểu muội muội, sao muội lại ở chỗ này một mình vậy?” Ta cười hì hì nhìn nàng ta, không biết tiểu cô nương này có còn nhớ ta hay không.
Lúc đầu nàng ta nhìn ta có chút xa lạ, nhưng sau đó lại như nhớ ra cái gì đó. “Ngươi là vị tỷ tỷ đã chơi với ta?”
Ta mỉm cười. “Đúng rồi.” Muội muội không ngay thẳng, lúc ấy tỷ tỷ bị người ta hiểu lầm, muội lại không đứng ra làm chứng giúp tỷ tỷ~~ mặc dù trong lòng ta nghĩ như vậy, nhưng lại không nói ra, dù sao nàng ta vẫn chỉ là một đứa bé.
“Bà vú không biết đã đi nơi nào, ta đang đợi bà ấy.”
Không thấy bà vú? Trong đầu của ta lập tức xuất hiện hình ảnh vị đại thẩm mập mạp kia.
“Chỗ ở của tỷ cách nơi này cũng không xa, muội có muốn đến chỗ của tỷ ngồi nghỉ một lát hay không?”
Nàng ta nhìn ta rồi gật đầu một cái, ta nắm tay của nàng ta đi tới cung Dư Điệp, cũng phân phó một tiểu thái giám đi tới vườn hoa đợi bà vú của nàng.
“Tỷ tỷ, đây là cái gì?” Tiểu muội muội bị bánh ngọt màu đen trên bàn hấp dẫn.
Ta mỉm cười. “Đây là tu mạt cao, ăn ngon lắm” Nói xong, ta lấy một miếng đưa đến bên miệng của nàng ta, nàng ta nhìn ta, có chút chần chừ cắn một miếng nhỏ.
“Ăn ngon không?”
Nàng ta gật đầu một cái, nở nụ cười sáng lạn với ta, tiểu cô nương này cười lên thật đáng yêu. “Đúng vậy, muội nhìn muội xem muội cười lên rất đẹp, sau này muội phải thường xuyên cười nha.”
Ta đang đút cho tiểu muội muội ăn tu mạt cao thì từ xa lại truyền tới giọng nói làm cho người ta có chút nhức đầu. “Ai yêu, tiểu tổ tông của tôi ơi, sao ngài còn dám ăn đồ của nàng ta! Không sợ bị thuốc chết à!”
Ta quay đầu nhìn về phía vị đại thẩm kia, ta vẫn chưa cho bà ta sắc mặt tốt gì, mà bà ta hình như rất kiêu ngạo, lại dám hừ lạnh với ta.
“Càn rỡ! Là một tỳ nữ nho nhỏ, thấy Bổn cung, vì sao không quỳ xuống?!”
Bà ta giống như nghe được một chuyện rất nực cười. “Tỳ nữ?! Nếu xét theo vai vế, Phùng Mụ ta có thể làm cô cô của ngươi đấy!”
Rốt cuộc bà ta là người nào, lại dám có thái độ chống đối với ta. “Vị tỳ nữ đại thẩm này, làm phiền bà nên biết rõ thân phận của mình!”
Cái gì? Tỳ nữ đại thẩm?! Bà ta giống như bị ta chọc cho tức giận, chỉa tay vào lỗ mũi của ta mà mở miệng mắng, lời nói vô cùng khó nghe.
“Bà lão này! Làm phiền bà ở trước mặt đứa bé chú ý hình tượng một chút được không!”
“Bà, bà, bà, bà lão à?! Ngươi lại dám gọi ta là bà lão?! Từ lúc Hồng Miễn còn bú sữa Phùng Mụ ta đã bắt đầu chăm sóc cho hắn, mãi cho đến khi hắn trưởng thành, sau đó mới được sắp xếp đến chăm sóc cho đứa nhỏ này. Ngay cả hoàng thượng thấy ta cũng phải nể ba phần, còn ngươi chỉ là một nữ nhân đê tiện lại dám bất kính với ta!”
Hồng Miễn? Tu Hồng Miễn?? Bà này là bà vú của Tu Hồng Miễn? Vậy đứa bé này phải là.....”Nàng tên là gì?” Ta chỉ vào tiểu cô nương hỏi.
“Ngươi cũng đừng giả ngu! Trước đây không lâu ngươi mới hạ độc hại người xong mà giờ ngươi đã lại quên? Vậy thì rõ ràng ngươi đã hạ độc hại chết quá nhiều người cho nên đã không biết người ngươi hạ độc là ai?”
“Bân hộ tướng?!”
Phùng Mụ cho ta một ánh mắt biết rõ còn hỏi, ta chợt ngây người. Thì ra nàng ta không phải là tiểu cô nương, hắn là nam, hơn nữa còn là Bân hộ tướng! Khó trách, trước kia ta bảo Bích Quỳnh đi hỏi thăm qua về thân phận của tiểu cô nương này, nhưng vẫn không có kết quả, bởi vì hắn là nam, căn bản không phải là tiểu cô nương! Nói như vậy, hắn là tiểu nhi tử của Phủ Thẩm Tương Quốc, là đệ đệ của Ngọc Tình. Hắn còn rất nhỏ tuổi, sao lại có thể lên làm hộ tướng? Hơn nữa hình như Tu Hồng Miễn và Thái hậu đối xử với hắn rất tốt, bà vú chăm sóc cho hắn cũng là bà vú từng chăm sóc cho Tu Hồng Miễn, lúc hắn bị người hạ độc cũng được ngủ ở trên giường của Tu Hồng Miễn. Cái tên Bân hộ tướng này đến cùng đã làm cái gì mà có thể làm cho Tu Hồng Miễn và Thái hậu coi trọng hắn như vậy?
Phùng Mụ thấy ta không nói gì, cho là ta không phản bác được, liền kiêu ngạo mà trách mắng ta.
“Câm mồm!” Ta thật sự không thể chịu được vẻ kiêu căng phách lối của bà ta, hôm nay, ta nhất định phải trừng trị bà ta một chút! “Dù cho bà là bà vú của hoàng thượng thì thế nào? Nhiều lắm thì cũng được coi là một tỳ nữ thượng đẳng mà thôi. Thân phận của bà có cao hơn nữa có thể cao đến trên đầu của chủ tử luôn sao? Nếu thân phận của ta là phi tần của Tu Hồng Miễn, thì cũng sẽ là chủ tử của bà, bà có quyền gì mà dám hô to gọi nhỏ trước mắt ta? Thậm chí trách mắng ta?”
Phùng Mụ bị lời giáo huấn của ta làm cho không nói được thành lời, cho tới bây giờ cũng không có ai dám nói chuyện với bà như vậy, bà là bà vú của hoàng thượng! Nếu truyền ra ngoài, thể diện của bà đặt ở đâu?
“Thân là bà vú, lại thường lơ là, lại để Bân hộ tướng một mình đứng ở đó chờ bà, bà phải bị tội gì!”
Toàn thân Phùng Mụ run rẩy, nhưng lại cất cao giọng. “Phùng Mụ ta có tội danh gì không phải một tần phi như ngươi có thể quyết định được, chuyện này, còn phải do hoàng thượng định đoạt!”