Khí Phách Thành Chủ Soải Đại Phu

Chương 22




“Vu Nguyệt Khánh, ngươi cũng tới nhà của ta có được không? Nói không chừng có thể uống rượu mừng đi!” Hùng Đại quay đầu lại nói liên miên.

“Không cần, ta sẽ quay về Vu Nguyệt Minh, không hề đến Trung Nguyên nữa.” Vu Nguyệt Khánh áp chế lửa giận trong lòng, lạnh lùng nói.

“Cái gì? Ngươi sẽ không đến nữa?” Nụ cười trên mặt Hùng Đại không còn, ngược lại có chút mất mác: “Kia. . . . . . sau khi chuyệnởnơi này kết thúc, chúng ta cũng không có thể gặp lại sao?”

“Đi ngủ sớm một chút đi!” Không nghĩ tái cùng tên ngu ngốc đã làm mình tức giận đến suýt chết này nói chuyện, Vu Nguyệt Khánh nằm ở trên giường, lập tức nhắm mắt lại.

Hùng Đại có chút khó hiểu, nhưng thấy Vu Nguyệt Khánh nhắm mắt nghỉ ngơi, cũng không nói nhiều nữa, đi đến trên giường trầm trầm ngủ.

Nhưng Vu Nguyệt Khánh ở một bên làm sao ngủ được đi! Từ khi hắn hiểu được mình thích thượng gấu ngốc này, hắn liền phát hiện gấu ngốc đối hắn cũng có ý tứ . Nhưng. . . . . . Nào biết đâu hắn cư nhiên trì độn đến mức này. Nếu thích cũng có thểlựa chọn. . . . . . Vậy hắn tình nguyện cả đời cũng không thích gấu ngốc này.

Vốn cùng người Trung Nguyên dối trá đánh Thái Cực khiến hắn không kiên nhẫn (ta ứ hiểu), hơn nữa hơi thở của bọn Trung Nguyên cũng làm cho hắn có một loại cảm giác thực chán ghét. Sau khi đến Trung Nguyên, hết thảy sự tình đều có chút không thuận, đầu tiên là mật thám ở Trung Nguyên bị giết, rồi sau đó bị đánh tráo, còn làm cho hắn trúng độc. Nội tặc cũng không có điều tra ra, lại còn có gấu ngốc cùng theo bên người hắn. Hiện giờnghĩ muốn buông tay đều luyến tiếc . . . . . .

Kẻ giả dạng Lão Trương để lại một phong thơ, phong thơ viết tin cấp cho Thanh Y. Như là nói Thanh Y chính là nội tặc. Ngày đó bọn họ trúng kế điệu hổ ly sơn, trừ hắn cùng Thanh Y ra, người khác đều chết hết, Thanh Y hiềm nghi đích xác rất lớn. Nhưng bằng vào điểm này cũng không đủ để định tội, cho nên Vu Nguyệt Khánh vừa thấy tín kia liền đem nó hủy đi.

Bẫy đã giăng tốt lắm, cứ chờ tiếp, nhất định con chuột sẽ sa vào.

Chuyện ngày hôm nay mặc dù là ngoài ý muốn, nhưng làm cho các đại môn phái rục rịch đối Thương Nguyệt Thần Công, theo tình thế bắt buộc càng thêm có dã tâm .

Đến nỗi này chỉ có gấu ngốc. . . . . . Vu Nguyệt Khánh xoay người, nhìn Hùng Đại trầm trầm đi ngủ.

Hắn từ nhỏ đến lớn đều không có người dám nói nửa câu phản đối, đừng nói là lời nói hay việc làm có ý cự tuyệt, ngay cả tư tưởng cự tuyệt cũng không được phép. Cũng không nghĩ đến hắn lần đầu tiên động tình mà đối tượng cư nhiên là gấu ngốc này. . . . . . Hắn có cái gì tốt. . . . . . Tuy rằng tự hỏi như vậy, nhưng hắn vẫn là nhịn không được muốn ôm trụ hắn.

Vu Nguyệt Khánh đưa tay chậm rãi chuyển qua trên gương mặt điềm tĩnh kia, lẩm bẩm: “Chuyện ta đã quyết, ngươi phản đối cũng không có tác dụng. . . . . .” Đè Hùng Đại lại, nghiêng người hôn sâu bờ môi cánh hoa dày dặn kia. Hương vị riêng biệt của Hùng Đại nháy mắt xâm nhập vào trong khoang mũi của Vu Nguyệt Khánh, hắn gầm nhẹ một tiếng, trở thân đem Hùng Đại áp trụ, bàn tay trượt vào bên dưới lớp y phục, tại cơ thể rắn chắc mà co dãn dùng sức vuốt ve.

“Ngô. . . . . .” Trong lúc ngủ mơ Hùng Đại cảm thấy được có điểm không thoải mái, nghĩ muốn động cũng không động được, cũng không thể nói chuyện, chậm rãi mở mắt ra, gương mặt phóng đại củaVu Nguyệt Khánh, môi của hắn, mắt của hắn, tay hắn, ngũ quan cùng thân thể không một nơi nào không cảm nhận được chấn động quá mức kịch liệt, xuất phát từ một loại bản năng, Hùng Đại đẩy mạnh Vu Nguyệt Khánh ra.

Rồi sau đó, hắn kinh hoảng thất thố nhìn Vu Nguyệt Khánh, hé miệng, nửa ngày không phun ra được một câu.

Vu Nguyệt Khánh vừa lòng nở nụ cười, hắn muốn chính là loại hiệu quả này. Nghĩ muốn thành thân? Kia cũng phải xem với ai! Thần tình đầy quả quyết cùng ý tưởng khí phách, đối với người như Hùng Đại không thể gấp được, cứ từ từ mà đến, dù sao ly hạ Vũ Đương Sơn còn có một đoạn thời gian. Nóng nảy cưỡng đoạt cũng không hảo.

“Ngủ đi!” Thản nhiên phân phó, Vu Nguyệt Khánh mang theo ý cười ngọt ngào rất nhanhđi ngủ.

Mà Hùng Đại bị hôn tỉnh còn bị doạ đến cháng váng, thì ngốc lăng nửa ngày không phục hồi tinh thần. Trong đêm tối, hắn nương theo ánh trăng, trừng mắt thật to nhìn Vu Nguyệt Khánh, trong đầu trống rỗng. . . . . . Đêm nay, hắn không chuyên tâm ngủ được rồi!

Ngày hôm sau, Hùng Đại vẫn là lòng còn sợ hãi, cẩn cẩn dực dực nhìn Vu Nguyệt Khánh. Trải qua một đêm tự hỏi, hắn cuối cùng minh bạch ── làm như vậy là không đúng. Hai nam nhân sao có thể làm loại sự tình này đi? Mặc dù mình hiểu được cũng không phải quá nhiều, chính là nghe khách nhân tới xem bệnh nói qua, nhưng. . . . . . Chưa từng có người nào là bởi vì nam nhân cùng nam nhân có quan hệ mà đến a? Thật sự là. . . . . . Thật là đáng sợ.

“Đừng như một kẻ trộm trốn ở đằng kia nữa, có chuyện thì đi ra đây mà nói đi!” Vu Nguyệt Khánh cười thầm, nhìn Hùng Đại ở một bên lo lắng kinh hãi mà cảm thấy thú vị.

“Vu Nguyệt Khánh. . . . . . Ngươi, có phải hay không cầu dục (nhu cầu *** =))) ) bất mãn a?” Ngồi xuống, Hùng Đại liền bỏ lại một câu kinh người.

Vu Nguyệt Khánh tuy rằng đã liệu đến những câu Hùng Đại có thể hỏi, nhưng không nghĩ tới hắn lại hỏi đến trắng trợn như thế.

“Không có!”

Thấy hắn trả lời đến khẳng định như thế, Hùng Đại cũng an tâm: “Vậy là tốt rồi, chuyện đêm qua, chúng ta coi như chưa từng phát sinh đi!”

“Không được!”

“A?”

“Ta không chỉ phải làm nó phát sinh qua, còn muốn tiếp tục làm cho nó phát sinh. . . . . . Cả đời đều phải.” Chậm rãi tới gần, nhìn bộ dáng kinh hãi của Hùng Đại, vẻ mặt Vu Nguyệt Khánh lại càng tà ác.

“Này. . . . . . Điều này sao có thể a? Như vậy là sai, không đúng nha!” Hùng Đại nóng nảy, đứng lên nghĩ muốn cùng Vu Nguyệt Khánh giảng đạo lý, nhưng hắn tựa hồ thật không thể lý giải Vu Nguyệt Khánh. Hắn vừa đứng lên, lập tức bị Vu Nguyệt Khánh đoạt đi hô hấp, kia đầu lưỡi trơn mềm như cá rất nhanh tại trong khoang miệng Hùng Đại giảo lộng, chặt chẽ chiếm lĩnh địa bàn của hắn.

Kĩ thuật hôn bá đạo mà cao siêu làm cho Hùng Đại có chút lâng lâng, cảm giác như gió như mây càng làm cho hắn lập tức trầm mê trong đấy, lý trí cùng ý nghĩ muốn nói câu phản đối sớm bị đá tới chín tầng mây.

Vu Nguyệt Khánh thấy Hùng Đại không hề kháng cự, lại một tay ôm thắt lưng cường tráng của hắn. Hai người trừ bỏ quần áo bên ngoài, có thể nói là không hề có khoảng cách, thân mình không ngừng ma xát. Ngay cả thân thể luôn luôn lạnh như băng của Vu Nguyệt Khánh cũng thoáng có một ít nóng lên. Chớ nói chi là Hùng Đại kia so với hỏa lò còn nóng hơn .

“Nghe đây, ngươi sau này chính là người của ta, không cho phép ngươi còn muốn cái gì về nhà đón dâu. . . . . . Nếu không ta đem người trong nhà của ngươi toàn bộ diệt! Bất quá. . . . . . Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn theo ta, ưu đãi quyết không ít. Nghe rõ chưa?”

Hùng Đại làm sao là đối thủ của Vu Nguyệt Khánh, vừa rồi một hồi kia, sớm đã có chút say. Cho nên vốn không có nghe rõ lời nói của Vu Nguyệt Khánh mà trong tiềm thức gật gật đầu.

Thẳng đến khi Vu Nguyệt Khánh rời đi hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại. . . . . .

“A! ! ! ! Vu Nguyệt Khánh. . . . . . Nguy rồi, nguy rồi. . . . . . Này khảsao lo liệu a!!” Hùng Đại không biết làm sao chỉ có thể khóc không ra nước mắt . Đáng thương thay, hắn nhất định trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của Vu Nguyệt Khánh.



“Sao ở chỗ này ngẩn người vậy?” Thanh Y trong lúc vô ý thấy Trạm Lam nằm ở trên cây, hai mắt nhìn trời.

“Là ngươi a. . . . . . Không có gì, chỉ là không có tinh thần!” Trạm Lam cười cười, trên gương mặt anh tuấn, trong đôi mắt hẹp dài xẹt qua một tia bi thương.

“Là bởi vì chuyện thánh chủ lần trước phân phó sao?” Thanh Y cùng Trạm Lam ở Vu Nguyệt Minh lớn lên, đương nhiên đối tâm địa thiện lương của đồng bạn rất là hiểu biết, cho nên lập tức liền đoán được tâm tư của hắn.

“Ân. . . . . . Tuy rằng thánh chủ thủ đoạn luôn luôn độc ác, đối địch nhân cũng không lưu tình chút nào, nhưng lần này chính là hai mạng người a! Ta. . . . . . Có điểm phiền lòng!”

“Đừng như vậy, ngươi cũng hiểu rõ thánh chủ mà! Hắn luôn luôn thưởng phạt phân minh, công chính nghiêm cẩn. Hơn nữa lần này hai người kia cũng là có tội, ai bảo bọn họ dám có chủ ý đến Thương Nguyệt Thần Công! Ngươi nha, cũng đừng suy nghĩ nhiều quá. Lại nói, gương mặt ngươi đẹp như thế, vo thành một đống, cũng không đẹp chút nào a!”

“Nói cái gì a!” Trạm Lam cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười thật tình, thân hoà lực cực cường (QT dịch là lực tương tác cực mạnh, ta ko hiểu câu này ><) làm cho hắn vẫn là một trong tứ đại hộ vệ có tính cách tốt nhất, tính tình tốt nhất, tâm địa tốt nhất, cho nên đường tình duyên của hắn cũng là tốt nhất. Thanh Y thấy Trạm Lam cuối cùng cũng đã vực dậy tinh thần, liền nói: “Tốt lắm, tiếp tục nhiệm vụ đi, gần đây nơi Vũ Đương này loạn cả lên!” “Đúng vậy! Lần này nhất định phải trảo ra kẻ đánh vào Thương Nguyệt Thần Công!” “Ân, cố lên đi!” Dứt lời, hai người lại theo hai hướng bất đồng thi triển khinh công rời đi.