Khí Phách Thành Chủ Sỏa Đại Phu

Chương 7




“Oa, ngươi xem, đây là điểm cuối của con suối a! Thực đồ sộ!” Hùng Đại cao hứng kêu to, còn đưa tay che ngang trán nhìn ra xa. Đã đi ba ngày ba đêm bọn họ cuối cùng cũng thấy được tia hy vọng, chỉ cần thu thập đủ các loại thảo dược, liền có thể loại bỏ độc tố.

Vu Nguyệt Khánh đi đến bên cạnh Hùng Đại, mắt nhìn vách đá hai bên thác nước, quả quyết nói: “Xem ra chỉ có thể bay xuống dưới . . . . . .”

“Cái gì?” Hùng Đại cư nhiên có thể giữa tiếng thác nước ầm ĩ nghe thấy lời nói của Vu Nguyệt Khánh. Vu Nguyệt Khánh hừ lạnh, trừng mắt liếc hắn một cái: “Không bay xuống thì ngươi muốn xuống thế nào?”

“Khả. . . . . . Ngươi lại dùng nội lực để nói. . . . . .”

Nhìn vẻ lo lắng trong mắt Hùng Đại, đôi mày Vu Nguyệt Khánh không khỏi giãn ra, ngữ khí cũng ôn hòa  không ít: “Không chết được! Ngũ nhãn quả cất kỹ chưa?”

Hùng Đại từ trong túi tiền lấy ra ngũ nhãn quả, đây là một ngày trước bọn họở nơi nào đó tìm được, hơn nữa chỉ có một khỏa.

“Cất kỹ, hiện tại, chúng ta phải nhảy xuống đi.”

Dứt lời, đem Hùng Đại ôm chặt: “Bám chắt!”

Hùng Đại theo lời mà làm, nhưng trong lòng sợ hãi thầm than: “Nam tử này bình thường cao bằng mình cư nhiên lại gầy như thế? ( mỗ Vũ: hãn, chủ yếu là bộ dáng của ngươi lớn lên rất cường tráng . . . . . . )”

Thả người bay xuống, gió thổi vù vù qua hai bên tai, quất vào mặt đến rét buốt. Đem nam tử gầy gò kia ôm chặt lấy, một cỗ hương thơm thanh nhã như cây cỏ xông vào mũi, là hương vị từ da thịt, thật thoải mái. Hùng Đại vùi đầu vào sâu trong hõm cổ của Vu Nguyệt Khánh, mặc cho tóc bị gió thổi tung lên.

Những giọt nước kết lại thành từng khối đánh vào người, nước vốn vừa nhu vừa cương, ở trong trạng thái đâm xuống này, đánh vào người cũng không phải đau bình thường.

Đập mạnh một cái, hai người bị ném tới trên mặt đất. Tim Hùng Đại còn đang lơ lửng trên không cuối cùng cũng đáp xuống. Hắn mở mắt ra, phát hiện Vu Nguyệt Khánh đang nằm trong lòng, một chút động tĩnh cũng không có.

“Uy, ngươi xảy ra chuyện gì? Đừng dọa ta nha!” Đẩy xuống, phát hiện người hắn hư nhuyễn, hai mắt nhắm nghiền, không hề có động tĩnh gì. “Tỉnh tỉnh nha! Ngươi mau tỉnh lại nha! Trời ơi, ngươi không sao chứ?” Liều mạng lay động thân thể yếu ớt kia, cuối cùng phát hiện hắn không biết từ khi nào đã mở to hai mắt.

“Thật tốt quá, ngươi không sao chứ? Ta lo lắng gần chết!” Dùng sức ôm chặt lấy người nọ, Hùng Đại lòng tràn đầy vui mừng, kinh hỉ như điên, tựa như nhặt được trân bảo, thật lâu cũng không thể bình tĩnh lại.

Vu Nguyệt Khánh âm thầm mắng: “Này gấu ngốc, thiếu chút nữa đem toàn bộ xương của ta bóp vụn. . . . . .” Nhưng rồi sau đó nghe thấy giọng điệu hưng phấn mang theo khóc thanh của hắn, không khỏi nở nụ cười, đẩy hắn ra: “Ta không sao, ngươi nhanh đi tìm thảo dược, bằng không ta cũng kiên trì không được bao lâu.”

“Đúng vậy đúng vậy, ngươi xem ta này, nhất thời cao hứng đều đã quên hết, ngươi chờ chút, ta lập tức quay lại.” Nhẹ nhàng ôm Vu Nguyệt Khánh đến rìa dòng suối, sau khi để hắn nằm xuống an ổn còn không quên nhắn nhủ: “Ngươi ngàn vạn lần đừng chạy đi đâu, cũng không nên cử động, nhất định phải chờ ta nha!”

“Đã biết, mau đi đi! Thật là, giống y như một nữ nhân. . . . . .” Tuy rằng không kiên nhẫn trừng hắn, nhưng trong lòng Vu Nguyệt Khánh thật cao hứng.

“Ác. . . . . . Ta đây đi.” Hùng Đại ngoan ngoãn ngậm miệng, nhanh chóng chạy vào sâu trong bụi cỏ.

Đợi đến khi không còn nhìn thấy dáng dấp của Hùng Đại, Vu Nguyệt Khánh mới miễn cưỡng ngồi dậy, trong ngực một luồng nhiệt khí bốc lên, một ngụm máu tươi trào ra. Hắn kéo khăn che mặt, tuyệt sắc dung nhan dưới ánh mặt trời hiện lên tái nhợt, đầy mồ hôi.

Một giọt, hai giọt. . . . . . Những giọt máu dần dần hoà vào trong nước, Vu Nguyệt Khánh thở gấp hơn, hắn khom người xuống, đem khăn che mặt tẩm ở trong nước, không lâu, một lượng máu lớn theo dòng nước lan ra.

Đem khăn che mặt vắt khô, nhẹ nhàng lau đi vết máu bên miệng cùng mồ hôi lạnh trên trán. Đáng chết, muốn không ổn rồi sao? Toàn thân một chút khí lực cũng không có, nhu nhuyễn ngã xuống đất.

Vu Nguyệt Khánh chưa từng thống hận bản thân giống như bây giờ, mười mấy năm qua hô phong hoán vũ, ai thấy hắn cũng phải sợ đến ba phần, nhưng hiện tại ngay cả dáng vẻ oai hùng cũng không có . . . . . . Chớ nói chi đến việc ung dung giết một người đơn giản như thường, chỉ sợ hiện giờ ngay cả tự giết chết chính mình cũng không có khả năng .

Gấu ngốc, sao vẫn chưa trở lại. . . . . .

Mệt mỏi quá, hai mắt, đều không mở ra được .



“Lão Đại, mau đến xem, nơi này có một người chết đang ngủ!” Đột nhiên một thanh âm khó nghe vang lên.

Vu Nguyệt Khánh nhắm mắt lại nhíu mày, hảo ồn, thanh âm lại khó nghe, bất quá giống như từng nghe qua ở nơi nào. . . . . .

“Ngu ngốc, người chết có thể ngủ sao? Cái này gọi là có một người chết đang nằm.”

“Ác! Oa, hắn thật khá a!”

Thái dương bị một cái bóng che khuất, lắng nghe động tĩnh bốn phía, tâm Vu Nguyệt Khánh nhất thời trầm xuống, chẳng lẽ là đám người hắn thả đi ba ngày trước sao? Hỗn đản, sao hết chuyện này đến chuyện khác xảy đến. . . . . . Hoàn hảo là gấu ngốc chưa có trở về.

“Thật sự đẹp quá a, không biết là nam hay là nữ?” Một kẻ nuốt nuốt nước miếng nói.

“Dốt nát a, cởi bỏ quần áo của hắn nhìn xem không phải có thể biết rồi sao?”

“Nếu là nam thì tính sao?”

“Nhìn hắn đi, nam nữ gì ta đều phải làm, MMD, tại rừng rậm này đi ba ngày rồi cũng chưa ra ngoài, dù sao gặp được một tên tuyệt sắc như thế, chúng ta trước hết gãi gãi ngứa, giải giải khẩu cũng tốt.”

“Lão Đại anh minh! Hắc hắc, bất quá quần áo của hắn thoạt nhìn hảo quen mắt nha!”

Sau đó là một mảnh lặng yên, lão Đại kia quát: “Thực dốt nát, ngươi xem, quần áo chúng ta cùng hắn giống nhau, ngươi cứ nhìn như thế nhiều ngày, đương nhiên thấy quen mắt rồi!”

“Ác. . . . . . Lão Đại, mau xé bỏ quần áo hắn.”

“Hắc hắc hắc hắc. . . . . .” Một mảnh tiếng cười *** đảng càng ngày càng gần, Vu Nguyệt Khánh hiện tại không chỉ toàn thân vô lực, hơn nữa ngực lại bắt đầu bốc lên một cỗ cảm giác ghê tởm. Càng ngày càng nhiều mùi hổn độn làm cho hắn không thể nhịn được nữa, đột nhiên hai mắt hắn trợn trừng, đám người kia bị doạ đến té ngồi trên mặt đất.

“A. . . . . . Ban ngày ban mặt còn có quỷ?”

“Dốt nát a, là một người sống, hắc hắc, kia rất tốt! Các huynh đệ thượng.” Hắc y nhân cầm đầu hưng phấn chà xát hai tay.

Vu Nguyệt Khánh ngăn chận chân khí bạo thoát, vận khởi thân thể yếu đuối vô lực muốn đứng lên, nhưng sáu con lang căn bản không cho hắn cơ hội, một tên trong số đó ‘ bá ’ một tiếng xé rách y phục của hắn, lộ ra để y màu trắng.

Vu Nguyệt Khánh mắt lộ ra hung quang, lửa giận bốc lên, hung hăng cắn môi. Nếu là đổi thành trước kia, chỉ trong nháy mắt hắn liền có thể nhượng tên hỗn đản này đi gặp diêm vương, chính là hiện tại. . . . . . Vu Nguyệt Khánh thật hận, hắn quỳ rạp trên mặt đất, ngón tay run rẩy nắm lấy bùn đất trên mặt đất xốp, sao vận không ra được khí lực đem bùn đất này hóa thành ám khí. Hắn thề, nếu hôm nay có thể sống, hắn nhất định phải đem tên kia chặt làm trăm mảnh, để giải mối nhục hôm nay.

‘! . . . . . . ’ một búng máu phun ra, nhuốm lên gương mặt tái nhợt của hắn, càng hiện lên vẻ yêu diễm.

“Ha ha, tiểu mỹ nhân, ngươi cũng đừng phản kháng, ngoan ngoãn theo đàn ông vài lần đi!”

Độc tố trong cơ thể chậm rãi ăn mòn thân thể hắn, Vu Nguyệt Khánh rốt cuộc duy trì không nổi nữa, mắt nhắm lại, ngã xuống.