Khi Omega Xuyên Đến Thế Giới Hiện Thực

Chương 82




Giang Trạm dùng một buổi tối nhanh chóng càn quét đống tiểu thuyết Mary Sue, gương mặt đẹp trai vô cùng hoảng hốt.

Giang Độ lúc ăn tối quan tâm anh trai mất trí nhớ: “Hôm nay anh thế nào?”

Giang Trạm lạnh lùng: “Đến lượt cậu quan tâm à?”

Giang Độ: “…”

Giang Độ: “Anh à, anh sao vậy?”

Giang Trạm xốc lại tinh thần, tằng hắng một cái: “Không sao.”

Anh nghiêm mặt đi về thư phòng.

Giang Độ không yên tâm chạy theo: “Anh không sao thật hả?”

Bạch Diễn đứng ở cầu thang nghe rõ ràng, nhịn cười đáp: “Không sao đâu, anh ấy chỉ đang nhập vai thôi.”

Giang Độ mờ mịt: “Nhập vai gì?”

Giang Trạm dậm dậm chân, nhìn Bạch Diễn.

Bạch Diễn nhíu mày, dừng một lúc rồi cười híp mắt đáp: “Có kịch bản muốn quay nhưng không biết nhân vật ấy nên bộc lộ tính cách thế nào, A Trạm giúp đối diễn.”

Giang Trạm im lặng thở ra một hơi.

Giang Độ gãi đầu, thấy cứ sai sai.

Giang Trạm ký ức chưa khôi phục, đối diễn kiểu gì?

Giang Trạm không cho anh ta cơ hội hỏi han, mượn cớ Tiểu Bạch Nghĩa phải thay bỉm chạy biến tới phòng của bé con.

Bạch Diễn nhịn cười đi theo, mỉm cười đứng ở khung cửa nhìn Giang Trạm ngồi cạnh bé Bạch Nghĩa: “Cảm giác thế nào?”

Giang Trạm im mất một lúc: “Y như bị tẩy não.”

Trong đầu anh giờ toàn tình tiết hiểu lầm, yêu hận tình thù máu chó…

Rất nhiều tình huống khiến anh thấy quen quen, giống như đã đọc ở đâu rồi.

Giang Trạm hiểu “ký ức” và “cảm giác quen thuộc” khác nhau chỗ nào.

Trong đầu ngẫu nhiên sẽ xuất hiện kỷ niệm với Bạch Diễn, đều là góc nhìn thứ nhất, những kịch bản kia thì từ đủ loại góc nhìn, chỉ ấn tượng mờ nhạt thôi chứ không nhớ nhiều.

Giang Trạm thở phào nhẹ nhõm.

Lần sau lại là hồi tưởng, thế nhưng anh không sợ quên vì xung đột kịch bản nữa.

Bạch Diễn cố ý hỏi: “Anh vẫn đọc hả?”

Giang Trạm không do dự: “Thôi bỏ đi.”

Tiểu thuyêt Mary Sue là cái hố hại người!



Buổi tối Bạch Diễn đi tắm, Giang Trạm nghiêm túc xem lịch sử trò chuyện của Square World và Một Đàn Cò Trắng.

Trước chỉ lướt qua, giờ mới đọc thật kỹ.

Bạch Diễn tắm xong đi ra, nhìn Giang Trạm đang xem lịch sử trò chuyện thì hỏi: “Sao rồi, anh nhớ được nhiều không?”

Bạch Diễn mới tắm xong trên người phủ hơi nước mờ mờ, còn có mùi hương thảo vĩnh viễn không phai nhạt.

Giang Trạm ngửi được thì tim đập gia tốc, vội vàng ổn định lại, khẽ nhích nhích cái mông tự trách bản thân không biết kiềm chế.

Mỗi lần ngửi mùi hương trên cơ thể Bạch Diễn lại nắng, mình là thằng biến thái hạ đẳng hả?

Giang Trạm không rõ ấn tượng của Bạch Diễn về anh trong quá khứ là gì – cứ cho là anh của ngày xưa là chuẩn tra công đi – ít nhất anh mong mình có thể để lại ấn tượng tốt cho cậu.

“Vẫn xem, nhớ được thêm một ít.”

Bạch Diễn mỉm cười: “Chúng ta cùng xem đi, em sẽ giải thích chuyện xảy ra vào lúc ấy cho anh.”

Giang Trạm liếc nhìn mái tóc mềm mại của cậu, lại nhìn da thịt nõn nà hơi ửng hồng vừa tắm xong, cuống họng lên xuống gật đầu: “Ừm.”

Càng về sau càng nhiều chi tiết nhỏ.

Bạch Diễn xem lại lịch sử trò chuyện giống như đang nhìn lại quãng đường yêu nhau của cả hai.

Không rõ Giang Trạm nhớ được bao nhiêu, Bạch Diễn lại hơi giật mình.

Vận đổi sao rời, trước kia xoắn xuýt, bàng hoàng, do dự rồi che dấu, Bạch Diễn bỗng nhận ra những lời oán trách, thổ lộ, khoe khoang của Giang Trạm đều mang theo ít nhiều tình ý.

Giang Trạm nghiêm túc nghe Bạch Diễn kể chuyện mình muốn tìm “Square World” làm gì, ngạc nhiên khi thấy cậu ngừng lại: “Em sao thế?”

Bạch Diễn xốc lại tinh thần, nghiêng đầu nhìn Giang Trạm đang mờ mịt, trong lòng dạt dào nhu tình.

Cậu ngồi thẳng lên: “Không có gì, em chỉ muốn hôn anh thôi.”

“Hôn…”

Giang Trạm chưa nói hết câu, một cánh môi mềm mại đã ịn lên trước.”

Con ngươi anh trợn to.

Bốn mắt nhìn nhau, mọi ngôn từ dần phai mờ, chỉ có tiếng vải vóc ma sát ngày càng lớn, như hạt giống đầu xuân nảy mầm dưới mưa, khiến cả căn phòng nhiễm màu sắc khi mùa xuân tới.



Ban ngày Bạch Diễn xử lý công việc còn phải xem kịch bản, bận tối mắt tối mũi.

Cơ thể Giang Trạm dần khôi phục, ký ức cũng từ từ quay về, Bạch Diễn không dính lấy anh cả ngày nữa.

Giang Trạm cũng có công việc của mình.

Tập đoàn Tinh Hải có thể tự vận hành trong thời gian ngắn, nhưng phần lớn vẫn cần Giang Trạm đứng ra điều khiển.

Giang Độ và thư ký Phương ngày ngày mang về rất nhiều giấy tờ, hi vọng Giang Trạm có thể lấy lại ký ức về công việc.

Giang Độ tích cực hơn thư ký Phương vài lần, giống như làm nóng người: “Anh à, ai bảo anh cho em rõ lắm bài tập, cái này là quà đáp lễ haha!”

Thư ký Phương im lặng nhìn Giang Độ tự tìm đường chết.

Giang Trạm ban đầu còn chưa quen, mất một thời gian ngắn thì dần trơn tru hơn, đưa ra ý kiến phê duyệt từng phương án sản phẩm, thuận tiện xử lý ba hợp đồng, hoàn thành một bản báo cáo tài chính tổng hợp.

Giang Độ muốn nhìn Giang Độ vò đầu bứt tóc lại thành kẻ phải vò đầu bứt tóc: “Anh à, sao anh học nhanh thế?”

Giang Trạm liếc một cái, bóp bóp cổ tay: “Không phải học nhanh, thấy mấy thứ này thì biết cần xử lý sao thôi.”

Giang Độ líu lưỡi: “Anh là thiên tài hả?”

Thư ký Phương xen vào: “Giám đốc Giang ngày ngày chôn mình trong công ty từng ấy năm, chắc hẳn đã sản sinh ký ức cơ bắp.”

Giang Độ: “…Ok ok, không cần nhấn mạnh, tôi biết tôi là công tử bột vô dụng rồi.”

Giang Trạm có thể xử lý công việc, Tập đoàn Tinh Hải coi như không còn vấn đề gì nữa.

Lúc rảnh rỗi Giang Trạm sẽ mở nhạc của Bạch Diễn hát hoặc đàn lên, dùng máy tính và điện thoại tìm thông tin chục năm gần đây.

Lịch sử trò chuyện của Square World và Một Đàn Cò Trắng cũng cuộn lên đầu.

Giang Trạm tò mò lý do anh và id này của Bạch Diễn quen nhau ra sao.

Kéo đến trên cùng có một file nhấp nháy.

Giang Trạm download xem thử.

Một phần là mã kỹ thuật hiện đang sử dụng trong Bạch Trụ, cùng vài lời trò chuyện linh tinh khác.

Còn cái nữa là tiểu thuyết.

<Cô vợ bỏ trốn của bá tổng: Tôi càng muốn trốn>

Giang Trạm: “…”

Chuyện gì đã xảy ra?

Lẽ nào Bạch Diễn mang theo cuốn tiểu thuyết có vẻ Mary Sue này tìm anh?

Giang Trạm không dám nghĩ ngày xưa Bạch Diễn có ấn tượng gì về anh.

Bây giờ nhìn lại, khả năng yêu tinh thích bổ não sẽ lớn hơn tra công một chút…

Giang Trạm tính bỏ qua nhưng đây là thứ Bạch Diễn gửi, anh không nỡ.

Do dự một hồi, anh im lặng mở chương 1, tâm lý niệm: Đây là thứ Bạch Diễn gửi, đọc thử xem sao.



Bạch Diễn đi làm về vào buổi tối, cảm thấy Giang Trạm cứ sai sai.

Muốn nói khác chỗ nào, thật ra cũng không khác lắm.

Trông còn quen quen.

Bạch Diễn nhìn anh một hồi rồi mới nhíu mày hỏi: “A Trạm lại đọc tiểu thuyết à?”

Giang Trạm: “…”

Anh thề thốt phủ nhận, “Không có.”

Bạch Diễn đột nhiên nhắc: “Mối tình đầu của nam chính bộ <Cô vợ bỏ trốn của bá tổng: Tôi càng muốn trốn> chắc chắn là đại tiểu thư họ Đỗ.”

“Sao có thể!” Giang Trạm bật ra, “Trước khi gặp đại tiểu thư họ Đỗ thì anh ta đã yêu nữ chính rồi!”

Bạch Diễn nhướn mày.

Giang Trạm: “…”

Thấy không gạt nổi nữa, Giang Trạm đổ lỗi hết cho việc bị ma quỷ mê hoặc.

Bạch Diễn dở khóc dở cười: “Em có cấm anh đọc đâu, anh thích thì cứ đọc, phân biệt đâu là thật đâu là tiểu thuyết thôi.”

Tiểu thuyết kia cậu cũng đọc rồi, bỏ qua đề tài thì cách hành văn cũng như cốt truyện đều rất ổn.

Giang Trạm do dự một hổi: “Anh sợ em hiểu lầm.”

“Hiểu lầm cái gì?”

“Hiểu lầm anh vẫn yêu mẹ của bé Tiểu Bạch Nghĩa.”

Bạch Diễn: “… Hả?”

Giang Trạm nhìn Bạch Diễn trợn tròn mắt thì giật giật môi: “Anh ngại không dám nói… Thứ khiến anh rối rắm nhất là chuyện anh yêu em nhưng vẫn cùng cô gái khác sinh con.”

Bạch Diễn nhìn anh như thằng ngốc: “Quản gia chưa kể cho anh à, Tiểu Nghĩa là em đứt ruột đẻ ra mà?”

Giang Trạm lộ vẻ khó tin: “Ừ thì anh mất trí nhớ, không cần lấy cớ ấy gạt anh đâu.”

Bạch Diễn híp mắt một cái, bỗng nhiên nở nụ cười.

Cậu ngồi cạnh Giang Trạm, tiện tay luồn vào vạt áo anh sờ mó.

Hơi thở Giang Trạm cứng lại: “Bạch Diễn…”

“Gọi em là A Diễn.” Bạch Diễn ghé vào tai Giang Trạm, tiếng cười mang theo sự quyến rũ, “A Trạm à, sau khi mất trí nhớ anh chưa từng tuốt lần nào nhỉ?”

Giang Trạm không hiểu sao đề tài lại nhảy sang cái này, tai nhiễm vệt ửng đỏ nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh: “Sao em lại cảm thấy hứng thú với thứ này?”

“Quản gia nói với anh rồi nhỉ? Giờ anh là Alpha.”

Tay Bạch Diễn từ từ luồn xuống, giọng nói nhẹ nhàng mê hoặc: “Quên mất khi anh mất trí nhớ đã quay về thời kỳ xử nam, rất nhiều thứ không rõ, nhưng lớp sinh lý bình thường không quên đâu nhỉ? Anh biết Alpha khi lên đỉnh khác người thường chỗ nào không?”

Giang Trạm bị đôi tay hư hỏng kia thu hút, cuống họng lành lạnh: “Khác chỗ nào?”

“Khi Alpha đánh dấu vĩnh viễn sẽ thành kết.” Bạch Diễn thổi khí bên tai anh, mùi hương thảo quấn quýt lấy cơ thể Giang Trạm, “Chạm vào cũng có phản ứng đấy… A Trạm à, em sẽ cho anh mở mang kiến thức.”



Giang Trạm ngây ngốc nhìn chính mình.

Bạch Diễn lau tay rồi ngồi xuống cạnh anh: “Anh thấy thế nào?”

Giang Trạm im lặng một hồi mới dám hỏi: “Thể biến dị?”

Bạch Diễn cười ha hả.

Giang Trạm tỉnh táo lại, xua tan dục vọng đang lấp kín đại não, chậm rãi khôi phục tinh thần nhìn Bạch Diễn.

Bạch Diễn hiểu anh đang nghĩ gì, cười híp mắt nói: “Có muốn xem cơ thể Omega thế nào không?”

Tai Giang Trạm đã đỏ càng thêm đỏ, bình tĩnh đáp: “Anh không cần đâu.”

Anh nhớ lại chút chuyện trước khi mất trí nhớ, nghĩ một lúc mới cẩn thận xác nhận: “Vậy nên, Tiểu Bạch Nghĩa do em sinh ra?”

“Đương nhiên.”

“Không có bạch nguyệt quang?”

Bach Diễn cười dịu dàng: “Theo em biết thì không. Nếu như anh có…”

Giang Trạm như đinh chặt sắt: “Không có.”

Bạch Diễn nhíu mày.

“Alpha? Người ngoài hành tinh?”

“Thì đúng là người không thuộc về thế giới này thật.” Bạch Diễn suy nghĩ, “Đương nhiên, em không chắc bên kia và bên này chung một vũ trụ.”

Giang Trạm lại im lặng.

Anh lại não bổ nữa rồi ư?

Giang Trạm hốt hoảng, cảm thấy quen thuộc vô cùng.

Anh và Bạch Diễn ngồi một chỗ, Bạch Diễn nói cho anh thứ gì đó, anh vừa xấu hổ vừa sợ hãi…

Giang Trạm mím môi, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi em… Anh nghĩ nhiều quá…”

Bạch Diễn mỉm cười nhìn anh: “Em quen rồi.”

Cậu chớp mắt mấy cái: “Hơn nữa lần này biểu hiện tốt, chủ động báo cáo.”

Giang Trạm không dám quay đi.

Không hiểu Giang Trạm lại nghĩ gì, Bạch Diễn cười híp mắt nhào tới: “À, còn một việc nữa A Trạm ơi.”

Giang Trạm cố bình tĩnh: “Còn gì nữa?”

Lẽ nào anh còn hiểu lầm thêm thứ gì khác?

“Pheromone Alpha và Omega ảnh hưởng nhau.” Bạch Diễn dựa lên người anh, giọng nói dần mang theo sự quyến rũ, mùi hương thảo bắt đầu quẩn quanh, “Em muốn…”

Giang Trạm theo bản năng thuận theo Bạch Diễn, cuống họng giật giật, bế Bạch Diễn lên giường.

Bạch Diễn nằm trong lồng ngực anh, Giang Trạm bế cậu lên giường, cậu kéo anh ngã xuống theo.



“A Trạm”

Bạch Diễn thì thầm.

“Ừm.”

Giọng nói Giang Trạm khàn đi, trong căn phòng u ám mang theo khí chất khá xa lạ.

Bạch Diễn hơi ngẩng cổ lên, cảm giác Giang Trạm cứ không ngừng cọ qua cọ lại chỗ này: “Anh đang làm gì thế?”

Giang Trạm ngừng lại, cho là Bạch Diễn đang khó chịu: “Anh xin lỗi, em không thích à?”

“Không phải.” Bạch Diễn nghiêng đầu, vươn tay vuốt tóc Giang Trạm, giọng mang ý cười, “Sao anh lại thích mân mê vùng cổ của em?”

Giang Trạm mờ mịt: “Anh cũng không biết nữa.”

Bản năng muốn anh hôn lên nốt ruồi son trên gáy cậu.

Bạch Diễn phổ cập tri thức đánh dấu của Alpha và Omega, giải thích thêm lần nữa: “Nốt ruồi chính là tuyến thể Omega, Alpha theo bản năng muốn đánh dấu.”

Giang Trạm để giọng nói Bạch Diễn dẫn dắt, chầm chậm kề môi lên tuyến thể Bạch Diễn, hàm răng ghé lên làn da cậu.

Anh giật mình, nhanh chóng dời đi chỗ khác.

Bạch Diễn quay đầu: “Sao lại ngừng?”

Giang Trạm im một lúc mới đáp: “Đánh dấu có ảnh hưởng gì em không?”

Bạch Diễn cười nói: “Đánh dấu tạm thời có thể hóa giải kỳ động dục, giúp em không phản ứng với pheromone người khác, còn có thể cân bằng cảm xúc. Theo thời gian thì đánh dấu tạm thời sẽ mất đi.”

Giang Trạm không hiểu sao vừa mừng vừa tiếc.

Bạch Diễn xoay người, trong con ngươi ánh lên vẻ rạng rỡ: “A Trạm ơi, anh muốn lắm nhưng không dám hạ miệng đúng không?”

Giang Trạm ngẩn ra: “Làm sao em biết?”

“Em biết mà.” Giọng nói Bạch Diễn dịu dàng hơn nhiều, “Trước khi anh mất trí nhớ có lẽ rất oán hận dục vọng chiếm hữu của Alpha, để lại bóng ma trong lòng anh.”

Giang Trạm không nhớ nổi, định đáp lại thì nghe Bạch Diễn nói.

“Nhưng A Trạm à, anh là người yêu của em, em tin anh không phải loại người muốn trói buộc Omega trong nhà, chỉ coi Omega như công cụ đúng không?”

Giang Trạm thốt lên: “Đương nhiên.”

Bạch Diễn sớm đã nhìn ra rồi, trong lòng vừa chua xót vừa ngọt ngào, thì thầm: “Anh đánh dấu em đi.”

Cậu xoay người, vùng cổ trắng nõn phơi ra trước mặt Giang Trạm.

Trên sứ trắng chấm một nét đỏ, tựa đóa hồng mai chớm nở trên nền giấy tuyên.

Cuống họng Giang Trạm giật giật, môi hôn lên nốt ruồi son kia.

Cơ thể Bạch Diễn run lên.

Giang Trạm dùng đôi môi miêu tả lại hình dáng của nó, mở miệng thì thầm: “Em sẽ không hối hận đúng không?”

Cổ Bạch Diễn tê dại, nghiêng đầu khẽ mỉm cười: “Không.”

Giang Trạm vừa thành kính, vừa dịu dàng hạ miệng.

Alpha lớn tuổi mới phân hóa, nhưng bản năng bảo anh nên làm gì.

Pheromone thuộc về riêng Giang Trạm rót vào tuyến thể Bạch Diễn, hòa cùng pheromone của Bạch Diễn.

Hương thảo và mùi gỗ, mùi cam quýt ngày càng nồng, dây dưa dung hợp. Mưa xuân gieo hạt trong rừng trúc, mang theo mùi hương tươi mát của đất.

Cơ thể Bạch Diễn run rẩy.

Đây là lần đầu cậu bị đánh dấu.

Cậu nhắm mắt cảm nhận, sau đó mỉm cười.

Giang Trạm ôm chặt Bạch Diễn, cảm nhận pheromone cuồn cuộn trong cơ thể.

Kì diệu ghê, giữa bọn họ có cộng hưởng tâm hồn, cộng hưởng thể xác.

Cảm xúc trong con ngươi Giang Trạm vô cùng hỗn độn, chậm rãi lấy lại bình tĩnh.

Anh thấp giọng mở miệng: “A Diễn.”

“Hả?”

Bạch Diễn lười biếng đáp lại, cảm giác có gì đó không đúng, ngạc nhiên nhìn sang: “Anh nhớ ra rồi?”

Từ khi mất trí nhớ, Giang Trạm gọi cậu là Bạch Diễn.

Giang Trạm ngước mắt, dịu dàng đáp: “Anh nhớ rồi.”

Kì diệu ghê, khi pheromone hòa vào làm một, Giang Trạm giống như đọc được nội tâm Bạch Diễn từ pheromone của cậu.

Đọc được tình yêu nhiệt tình như lửa, bình thản như nước của họ.

Cảm giác thức tỉnh lẳng lặng tới gõ cửa đại não, khiến anh nhớ lại khoảnh khắc hạnh phúc bên Bạch Diễn.

“Xin lỗi em.” Giang Trạm ôm chặt lấy Bạch Diễn, “Khiến em tủi thân rồi.”

Bạch Diễn ngơ ngác nhìn anh, nhịn không được bật cười, khóe mắt ươn ướt: “Em mới phải xin lỗi.”

Nếu cậu không có ân oán với Mạnh Châu, Giang Trạm sẽ không bị kéo xuống nước cùng.

Giang Trạm tiến lại, khẽ hôn lên môi cậu.

Cả hai ôm nhau tận hưởng lần đánh dấu đầu tiên.

Qua một hồi, Giang Trạm mới nói: “A Diễn, anh là Alpha.”

Bạch Diễn biết ý Giang Trạm, khẽ vuốt ve khuôn mặt anh: “Không tốt à?”

Giang Trạm ngẩn ra.

Bạch Diễn thì thầm: “Ít nhất em không phải lo anh sẽ chết héo trên giường.”

Giang Trạm: “…”

Anh bỏ qua đề tài này, nghiêm túc hứa hẹn ôm chặt Bạch Diễn: “Anh sẽ mãi yêu em.”

Ôm một lúc, tình cảm dần mặn nồng.

Giang Trạm tính đi lấy bao, Bạch Diễn kéo anh lại.

“A Diễn?”

Bạch Diễn nhìn anh, trong con ngươi xám lập lòe ánh lửa: “Anh không muốn thử đánh dấu hoàn toàn à?”

Giang Trạm choáng váng, cuống họng không nhịn được lăn lăn.

Bạch Diễn mỉm cười: “Sao, anh không có lòng tin vào chính mình?”

Giang Trạm cúi xuống, con ngươi rơi trên người Bạch Diễn, giọng nói khàn khàn: “Anh không nghĩ anh sẽ đồng ý nhanh vậy.”

“Nhanh hay chậm có khác gì đâu.” Bạch Diễn vuốt ve mặt anh, thấp giọng cười nói, “Chỉ càn thấy ổn là được.”

Giang Trạm biết Bạch Diễn sẽ tin anh mãi mãi, nheo nheo mắt: “Đánh dấu hoàn toàn, em sẽ thuộc về mình anh.”

Bạch Diễn khẽ nhíu mày.

Giang Trạm dừng một lúc rồi nói tiếp: “Anh cũng thế, anh sẽ mãi mãi thuộc về mình em.”

Môi Bạch Diễn cong lên: “Tất nhiên rồi.”

“Nhưng mà…” Giang Trạm lúng túng ho khan, “Đánh dấu vĩnh viễn kiểu gì?”



Giang Trạm khôi phục ký ức, ai cũng thở phào nhẹ nhõm.

Giang Độ ở cạnh thư ký Phương xử lý công việc khóc lóc kêu khổ thấu trời, nghe nói Gaing Trạm đã khôi phục ký ức thì xin ba ngày nghỉ phép, ném hết trả cho Giang Trạm.

Giang Trạm ghi sổ trong lòng nhưng không chối.

Khi anh “dưỡng bệnh” có không ít lời ra vào, tuy anh không trì hoãn lễ cưới nhưng anh đã quên không giúp Bạch Diễn ra oai, khiến Bạch Diễn bị hắt nước bẩn, thất sách!

Giang Trạm về cương vị, nhanh chóng ra chỉ thị.

Mấy tin tức đưa về lễ cưới của họ cũng như Tiểu Bạch Nghĩa đều bay màu.

Nhà họ Giang tuyên bố trước mắt Tiểu Bạch Nghĩa là người thừa kế hợp pháp duy nhất, không có gì phải bàn cãi.

Đám ngời thích ăn dưa drama máu chó giới nhà giàu thất vọng dẹp sạp.

Tinh Hải và VOE tiến hành hợp tác, giữ nguyên thị trường cao cấp, thử nghiệm mở rộng thị trường cấp thấp hơn.

Kỳ lạ ở chỗ Bạch Trụ cũng là công ty khoa học kỹ thuật phù hợp hơn lại không hề đánh tiếng gì.

Giang Trạm biết Bạch Diễn muốn gì.

Đối tác của Tinh Hải nhiều, càng cần nâng cao cạnh tranh, không ngừng cải tiến.

Trong vài tháng Giang Trạm tĩnh dưỡng, đám cổ đông rục rịch khi Giang Độ tạm nắm quyền, đối tác, công ty đối thủ, tất cả đều một tay Giang Trạm đứng lên dẹp loạn.

Có vài kỹ thuật vượt thời trong hệ thống AI, có Bạch Diễn hướng dẫn, thị trường của Tinh Hải càng rộng hơn, Giang Trạm dùng vài mánh tài chính khiến đám cháy nhà đi hôi của bị đòi không còn một đồng.

Đây là quà cưới của anh và Bạch Diễn.

Ai cũng im lặng.

Thấy Giang Trạm im ỉm xử lý công ty đối thủ, ai cũng nghĩ Giang Trạm cố ý đẩy Giang Độ còn non lên để gom lưới lũ cáo già, bà ngoại sói lại.

Giang Trạm bắt đầu thả lỏng.

Anh sai Giang Độ đi công tác, tìm Bạch Diễn: “Em muốn đi tuần trăng mật không?”

Bạch Diễn lười biếng nằm ườn trên ghế salon, thổi thổi kèn harmonica: “Sao tự dưng lại muốn đi trăng mật?”

“Vốn nằm trong kế hoạch lễ cưới, nhưng anh mất trí nhớ không nghĩ ra.” Giang Trạm nhớ tới hành động ngốc nghếch của chính mình, sắc mặt đen đen, “Chỉ có thể bù đắp cho em.”

Bạch Diễn tính toán, sắp xếp lịch trình: “Có thể đi chơi một tháng.”

Giang Trạm dựa theo thời gian của Bạch Diễn đưa ra lịch trình đi tuần trăng mật, thấy Bạch Diễn đồng ý thì đưa ra ba kế hoạch: “Em thích cái nào?”

Bạch Diễn nhướn mày, nhận lấy từng cái một rồi chọn trúng một cái: “Em chọn cái này.”

Giang Trạm nở nụ cười thì nghe Bạch Diễn bổ sung: “Tiện đường đưa Tiểu Bạch Diễn tới VOE.”

Giang Trạm: “Em muốn đưa Tiểu Bạch Diễn đi?”

Bạch Diễn nhẹ nhàng nhướng mày: “Làm sao, không muốn dẫn con đi hả?”

“Không…” Giang Trạm dừng lại rồi thở dài, trong giọng nói lộ ra vẻ oan ức, “Anh muốn trải qua thế giới hai người với em.”

Sau khi đánh dấu tình cảm càng thêm mặn nồng, Giang Trạm càng thèm thời gian riêng tư dính lấy Bạch Diễn luôn.

Bạch Diễn hơi híp mắt, xem xét vài kế hoạch, trong óc lóe lên vài suy đoán: “Anh tính… Tổ chức lễ cưới lại lần nữa đấy à?”

Giang Trạm im lặng.

Bạch Diễn không ngờ mình sẽ đoán trúng: “Sao thế?”

Giang Trạm không muốn nhưng vẫn nói: “Vì lễ cưới trước là anh mất trí nhớ.”

Bạch Diễn: “…Thì anh vẫn là anh đấy thôi?”

Giang Trạm cứng còng.

Bạch Diễn có chút dở khóc dở cười.

Giang Trạm muốn chơi bài vì anh ghen đấy hả?

Bạch Diễn trúng phóc, Giang Trạm không thèm dấu nữa, vội vàng nói: “Không làm lớn nữa đâu – chỉ muốn nghiêm túc và tỉnh táo cùng em trao nhẫn, nói lời thề thôi.”

Bạch Diễn dịu dàng hẳn: “Không cho phép phiền phức.”

Giang Trạm tháy Bạch Diễn có vẻ xuôi xuôi, vội vàng nói: “Ừm, nhưng anh muốn dẫn em đi gặp mẹ.”

Bạch Diễn nhớ tới mộ mẹ Giang Trạm ở nghĩa trang Tây Sơn, sắc mặt trở nên dịu đi: “Vâng.”



Trước khi đi tuần trăng mật, hai người tới thăm mẹ Giang Trạm.

Quản gia đẩy xe nôi em bé đi cạnh.

Giang Trạm ngồi xổm trước bia mộ, vẻ mặt dịu dàng: “Mẹ ơi, con dẫn Bạch Diễn tới thăm mẹ đây.”

Bạch Diễn cũng ngồi xuống ngắm nhìn người phụ nữ dịu dàng trên bức ảnh.

“Bạch Diễn là… Người con thích con đã kể…”

Giang Trạm liếc mắt nhìn cậu, nắm lấy bàn tay cậu.

Bạch Diễn khẽ mỉm cười.

“Con và em ấy đã về một nhà. Còn có cháu của mẹ nữa đấy.”

Giang Trạm hiếm thấy dông dài trước bia mộ, liên miên cằn nhằn chuyện của anh và Bạch Diễn.

Bạch Diễn vừa chua vừa ngọt.

Giống như chỉ khi đứng trước mộ mẹ, Giang Trạm mới không ngần ngại kể hết.

Bạch Diễn móc kèn harmonica, khẽ thổi lên.

Cũng ở đây, cậu thổi khúc nhạc về tình mẹ vì phu nhân mẹ Giang Trạm.

Cũng ở đây, vẫn là họ, nhưng khúc nhạc là khúc nhạc tình ái.

Kèn harmonica du dương quẩn quanh giữa mối quan hệ của họ, hiểu nhau và yêu nhau, quấn quanh tương lai của mùi hương thảo và mùi cam ngọt, kéo theo lá cây vang xào xạc, hoàng hôn nhuộm vàng đổ bóng.

Bạch Diễn ngẩng đầu nhìn chân trời màu da cam hòa vào nắng chiều, trong lòng khẽ run lên, giống như một ao nước ấm dựng bằng ngọc thạch vậy, ấm áp long lanh.

Đây là hiện tại và tương lai hạnh phúc.

Từ đây, một nhà họ dắt tay nhau đi hết đời, có thể thấy ánh chiều tà, bầu trời cao, ánh bình minh và con đường mưa, ôm ấp mọi thứ tươi đẹp nhất trên đời vào lòng.

(Hoàn chính văn)