Bạch Diễn nhớ tới tình cảnh trước khi bầu không khí hòa bình bị đánh vỡ, sự ấm áp cuối cùng họ dành cho nhau chính là ở trong văn phòng này, cậu nổi máu muốn trêu đùa Giang Trạm, đút miếng bánh ngọt cho anh rồi gọi nó là “phục vụ đặc biệt”.
Anh giai đây đã buông bỏ bộ mặt già nua, chuẩn bị bước theo con đường mới rồi?
Nhìn Bạch Diễn trợn tròn mắt ngạc nhiên, Giang Trạm xấu hổ ho khan: “Sự trợ giúp bên ngoài dạy anh yêu đương đừng để ý mặt mũi quá.”
Bạch Diễn nhớ lại cuộc trò chuyện giữa cậu và Square World: “Em từng nói vậy à?”
“…Đại khái.” Giang Trạm lại ho khan một tiếng, thấy Bạch Diễn không có ý định tiến tới thì mím môi, duỗi tay cầm đũa lên, “Hoặc để anh phục vụ đặc biệt cho em.”
Thư ký Phương bưng hai ly nước ép trái cây tiến vào, nghe được câu này xong coi như mình điếc, đặt xuống rồi tự giác bước ra khỏi cửa, cực kì tri kỉ khóa cửa “tạch” một phát cho hai người họ.
Giang Trạm: “…”
Bị Phương Trình nghe thấy hết rồi, Giang Trạm quyết tâm vứt sạch mặt mũi: “Ngồi xuống đây.”
Bạch Diễn chớp chớp mắt, không hiểu sao lại cúi đầu bật cười thành tiếng, vừa cười vừa đỡ lấy ghế sofa suýt thì không đứng lên nổi.
Giang Trạm lần đầu theo đuổi người ta, da mặt dày mấy cũng chịu không nổi nữa rồi, cố gắng chống đỡ: “Buồn cười lắm hả?”
Bạch Diễn kìm chế chính mình lại, cười tươi như đóa hoa ngồi xuống đối diện Giang Trạm, chẳng nể nang ai nói: “Thế thì em đây đành tận hưởng phục vụ đặc biệt của sếp Giang vậy.”
Giang Trạm nhìn chằm chằm đôi môi hé mở của Bạch Diễn.
Môi Bạch Diễn phớt hồng, hé ra còn nhìn thấy được hàm răng trắng mọc đều tăm tắp, đầu lưỡi đo đỏ lấp ló.
Từ sau buổi tối bị tấn công mùi hương thảo trên cơ thể Bạch Diễn nhạt đi rất nhiều, trái tim Giang Trạm lại chẳng chịu thua thiệt đập bum ba la bum.
Yết hầu anh lên lên xuống xuống, khống chế chính mình để không kích động nhào lên hôn một cái, cẩn thận gắp một miếng cá chình nướng, nâng cổ tay phải chầm chậm đút vào miệng Bạch Diễn.
Giống như đội vương miệng vàng lên đầu vậy.
Nhìn Bạch Diễn thỏa mãn nhai nhai, hai má núng nính phồng lên, Giang Trạm khẽ thở ra một hơi, phát hiện trán mình thế mà lại đổ mồ hôi.
Bạch Diễn nhìn anh căng thẳng thì dở khóc dở cười: “Chỉ đút miếng cơm thôi mà Giám đốc Giang, có cần sợ hãi đến thế không?”
Giang Trạm sửng cồ: “Em đi mà thử xem?”
Bạch Diễn nhíu mày: “Có phải chưa từng đâu. Nào nào, sếp Giang, há miệng ~”
Bạch Diễn dùng một đôi đũa khác gắp thức ăn, mỉm cười nâng lên dí về phía Giang Trạm.
Giang Trạm vẫn luôn chăm chú nhìn cậu, thuận theo hé môi.
Bạch Diễn chạm phải ánh mắt lấp lánh của Giang Trạm, chẳng hiểu sao trong lòng run lên một cái, đũa trên tay cũng run rẩy theo.
Một giọt nước tương rơi xuống, vừa vặn trúng ống tay áo Giang Trạm.
Bạch Diễn vội vàng nhét đồ ăn vào miệng Giang Trạm, sau đó xé khăn lau: “Xin lỗi anh.”
Giang Trạm chầm chậm ăn miếng được Bạch Diễn đút, nhìn Bạch Diễn lúi húi lau ống tay áo cho anh, một hồi lâu mới nói: “Em ban nãy căng thẳng à?”
Bạch Diễn ngẩn người ngẩng lên: “Cái gì cơ?”
“Anh nhìn em mà, em căng thẳng.” Giám đốc Giang chắc chắn, ánh mắt trong veo, “Em cũng thích anh.”
Bạch Diễn kinh ngạc nhìn Giang Trạm, một lúc sau mới phụt cười thành tiếng.
Khí thế tự tin của Giang Trạm xìu đi, mím môi nói: “Anh… Lại nghĩ lung tung rồi à?”
Bạch Diễn nhìn vẻ mặt kia, nụ cười bên môi càng rực rỡ, trong lòng lại chua xót.
Giang Trạm từng vì những hành động nhỏ này của cậu bổ não ra câu chuyện si tình, sau đó tự kiếm cớ để bản thân đắm chìm trong nó.
Có thể nói, Giang Trạm sống trong ảo tưởng có một Bạch Diễn yêu anh say đắm, hay đúng hơn là dùng “Bạch Diễn yêu Giang Trạm” để lấp liếm “Giang Trạm bị Bạch Diễn thu hút”.
Nhưng nhìn đi, Giang Trạm suy nghĩ rất nhiều chỉ từ một hành động nho nhỏ, trong lòng lại lo lắng được mất.
Haiz, chắc mình hơi hư hỏng thật…
Bạch Diễn nghĩ thầm.
Cậu chợt nghĩ – ngày xưa, cậu chưa từng nghĩ mình hư hỏng.
Cậu ích kỉ, làm mọi thứ vì bản thân, chưa từng nghĩ cho cảm xúc của người khác.
Một người khiến cậu không nỡ xuống tay đã xuất hiện, khiến cậu muốn dựa dẫm người ta hơn, khiến cậu muốn tiến lên vuốt đôi lông mày đang nhíu lại của người ta.
So với tính toán chi li trong lòng cậu, thứ tình cảm kia trong veo đơn thuần, không chút do dự thành kính dâng lên trước mặt cậu.
Đáp án của mình là gì nhỉ?
Bạch Diễn mỉm cười, nghe đến giọng nói ngập tràn hạnh phúc của mình: “Không, anh không nghĩ linh tinh đâu.”
Giang Trạm ngẩn người, mắt sáng lên.
Bạch Diễn nói được lời này thì thả lỏng, mỉm cười nói tiếp: “Em thích Giám đốc Giang.”
“Là… Thích kiểu ấy?”
“Thích kiểu em muốn ở cùng một chỗ với anh.”
Giang Trạm ho khan hai cái, không thể đè khóe môi mình xuống được, thẳng thắn mặc kệ mặt mũi mắt sáng lên nhìn Bạch Diễn thăm dò: “Chúng ta…”
Bạch Diễn nghĩ một lúc rồi thẳng thắn: “Sếp Giang à, khó có thể phơi bày toàn bộ bí mật của em cho anh ngay được. Nếu anh đồng ý tôn trọng em…”
“Thứ em không muốn anh biết, anh sẽ không hỏi.”
Giang Trạm không hề do dự.
Bạch Diễn nhìn anh một hồi, mỉm cười đáp: “Em tin anh.”
…
Giang Trạm mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, lập tức cởi áo dính nước tương ra.
Thư ký Phương mang theo bộ vest mới và xịt khử mùi đi vào, đưa áo vest cho Giang Trạm trước, xịt xịt quanh văn phòng một lần rồi nhặt chiếc áo bị bẩn lên mang đi giặt.
Giang Trạm gọi lại: “Từ từ.”
Phương bí thư quay đầu lại: “Giám đốc Giang còn gì muốn dặn dò ạ?”
“Đừng vứt áo vest cũ vội.” Giang Trạm nâng giọng, “Đừng giặt, hút chân không vào rồi gửi về nhà họ Giang đi.”
Thư ký Phương: “…Dạ?”
Anh ta nhìn Bạch Diễn cũng đang ngẩn tò te, đại khái cũng đoán được chuyện gì xảy ra, mang một bụng khó hiểu rời đi.
Bạch Diễn dở khóc dở cười: “Sếp lớn à, bệnh sạch sẽ của anh đâu rồi?”
Giang Trạm khẽ hừ một tiếng nhìn cậu, không đáp nhưng biểu cảm trên mặt rõ vui vẻ.
Đây là lần đầu Bạch Diễn trực tiếp nhận tấm lòng của anh.
Không phải anh tưởng tưởng mơ mộng, không thông qua miệng kẻ khác!
Tâm trạng vui vẻ này kéo dài đến hội nghị online cấp cao của Tập đoàn Tinh Hải.
Tuy đã vượt qua cú ngã đau điếng nhưng Giang Trạm vẫn vô cùng bất mãn với vấn đề trong nội bộ doanh nghiệp, không hề hài lòng với hiện tại, chấn chỉnh nội bộ một lần xong lại muốn mở rộng quy mô, kèm theo đó là nâng cao mảng kỹ thuật.
Giang Trạm trong mắt đám cấp dưới vĩnh viễn là anh giai pokerface không có miếng tình người nào, trong hội nghị lần này lại dịu dàng mỉm cười, thậm chí còn vui vẻ phê duyệt đề nghị lương thưởng của bên nhân sự, đám nhân viên cấp cao tham gia hội nghị ai cũng sợ xanh mắt mèo.
Chuyện gì đã xảy ra vậy, hacker không công kích nổi Tinh Hải quay sang công kích đại não sếp lớn?
Thư ký Phương trong lòng gào thét muốn bắc loa kể cho đám người kia sự tích sếp lớn vui vẻ vì ống tay áo dính nước tương, không biết hội nghị sẽ loạn cào cào thành thứ gì.
Tiếc thay chuyện vui vẻ như vậy anh ta chỉ có thể tự mình gặm nhấm, ôm trọn trong lòng khiến chính mình nghẹn đến nội thương, quyết định đêm nay về nhà giao thêm bài tập cho cậu Tứ, bồi bổ tâm hồn bị sếp Giang xiên thủng lỗ chỗ.
…
Bạch Diễn thừa nhận em ấy thích mình.
Bạch Diễn đồng ý yêu đương với mình.
Giang Trạm nghĩ đến cảnh ban sáng lại thấy nóng bức sao sao.
Cảm giác này khiến anh vui vẻ từ trong ra ngoài, anh chưa từng cảm nhận được nó kể từ lúc buộc phải lên nắm quyền tại Tinh Hải.
Anh tự ép mình phải trở thành lãnh đạo chuẩn mực của Tinh Hải, trở thành gia chủ nhà họ Giang, không phải Giang Trạm mà anh của thời niên thiếu muốn trở thành.
Chỉ khi đối diện Bạch Diễn anh mới từ từ tự bóc trần chính mình, giống như cảm xúc vui vẻ, đau đớn, kích động, chán nản anh luôn tự ôm vào lòng khi còn non nớt.
Giang Trạm ngồi trong phòng họp hận không thể phi như bay về nhà.
Vừa mới xác định quan hệ đã phải ngồi chủ trì hội nghị, đành để Bạch Diễn tự về trước.
Miễn cưỡng để chính mình tỉnh táo cho qua hội nghị, Giang Trạm dùng tốc độ gấp ba bình thường thu dọn tài liệu, sắp xếp xong công việc ngày mai để lên xe đi về.
Tài xế nhìn Giang Trạm mặt đen sì lên xe thì sợ xanh mặt: “Chúng ta về thôi chứ Giám đốc Giang?”
Giang Trạm nghĩ một chút, lấy điện thoại ra: “Tới Boutini Toa đi.”
Boutini Toa là thánh địa đồ ngọt xa hoa nhất cả nước, trong Hải Thị cũng có chi nhánh.
Không hẹn trước nhưng Giang Trạm là hội viên VIP tại đây, trên đường chọn món lên đơn, đến cửa hàng lấy là được.
Giang Trạm âm thầm cảm ơn con nhóc mê đồ ngọt Giang Hoán nhà mình. Nếu anh không đưa Giang Hoán đến đăng kí thẻ hội viên thuận tiện đến chứng thực, chưa chắc đồ đã đến tay nhanh như vậy.
Thời gian ngọt ngào quấn lấy nhau, đương nhiên phải có đồ ngọt.
Gió lạnh cuối thu cũng không khiến lòng Giang Trạm bớt nóng.
Giang Trạm sung sướng đạp cửa bước vào, hơi ấm trong biệt thự phả vào mặt khiến tâm trạng anh càng vui vẻ hơn.
Nụ cười bên môi chưa kịp nhạt bớt, đập vào mắt là kẻ không hề muốn nhìn thấy ngồi ườn trên ghế salon.
Giang Độ đáng thương làm ổ trên ghế salon, thấy Giang Trạm về nhà mắt sáng lên, hưng phấn nhào tới: “Anh! Anh về rồi!”
Nụ cười trên môi Giang Trạm vụt tắt, lạnh lùng y như không khí bên ngoài khung cửa nói: “Ai cho cậu về? Đã bảo ở lại nhà Phương Trình rồi cơ mà?”
Giang Độ ấm ức: “Phương Trình là đồ ác quỷ! Sao anh nhẫn tâm để em trai mình bị anh ta dằn vặt?”
Giang Trạm cau mày: “Dằn vặt kiểu gì?”
“Anh ta cho em thêm bài tập! Làm không xong thì không cho ăn no! Cấm chỉ mọi hoạt động giải trí! Em xem rồi, đống bài tập ấy không có trong kế hoạch!” Giang Độ khóc lóc kể lể, “Anh ta lấy việc công trả thù riêng…”
Giang Trạm mặt không đổi sắc “ồ” một tiếng: “Trong kế hoạch rèn luyện của cậu sẽ có thêm mục Phương Trình có thể tự giao bài tập.”
Giang Độ trợn mắt: “Anh!”
Giang Trạm lười đôi co với thằng em vô dụng này rồi. Anh vội về nhà không phải để đối mặt với nó.
Anh nhìn quản gia.
Quản gia thấp giọng đứng dậy: “Cậu Bạch đang ở phòng luyện đàn tầng hai ạ.”
Giang Độ mờ mịt: “Nhạc công họ Bạch nào thế?”
“Không liên quan đến cậu.” Giang Trạm còn lâu mới quên Giang Độ từng mơ ước Bạch Diễn nhà mình, lạnh lùng gửi tin nhắn cho thư ký Phương, thúc giục, “Tôi bảo tài xế đưa cậu quay về.”
“Đừng mà! Anh ơi!” Giang Độ mặt như đưa đám, “Ít nhất thì cho em ăn một bữa cơm no đi chứ?”
Quản gia nhìn Giang Độ ăn không đủ no thì không đành lòng, định khuyên nhủ Giang Trạm thì nghe thấy tiếng cười trên cầu thang: “Sếp Giang về rồi hả?”
Mấy người bên dưới đồng loạt ngẩng lên, nhìn Bạch Diễn mặc đồ thể dục rộng rãi dùng khăn lau mồ hôi bước xuống.
Quản gia đỡ trán.
Giang Độ mờ mịt mắt chữ O mồm chữ A: “Bạch Diễn? Sao em lại ở đây?”
Bạch Diễn chầm chậm bước xuống, nhìn một vòng rồi khẽ mỉm cười: “Sao tôi lại không thể ở đây?”
Giang Độ bị nụ cười kia làm cho mê muội, lắp bắp đáp: “Chẳng lẽ em tới tìm tôi? Đúng lúc ghê, tôi tính ở lại…”
Bạch Diễn nhìn anh ta với ánh mắt thương hại, sau đó nhìn Giang Trạm.
Anh giai à, em trai của anh chỉ có hơn chứ không kém anh về độ tự luyến.
Giang Trạm bối rối ho khan một tiếng, sửng cồ lên trừng Giang Độ: “Mơ đẹp đấy, cút!”
Nói xong tiện tay đưa hộp bánh ngọt cho Bạch Diễn.
Bạch Diễn vô cùng tự nhiên nhận lấy.
Giang Độ ngu mấy cũng nhìn ra hành động quen thuộc của họ, ngơ ngác hỏi: “Anh, Bạch Diễn, hai người…”
Giang Trạm đứng thẳng lưng, lạnh lùng đáp lại: “Bạch Diễn là người yêu của tôi.”
Cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại nói lời này, Giang Trạm đứng càng hiên ngang hơn, quay sang nhìn Bạch Diễn.
Bạch Diễn khẽ mỉm cười , không phản bác.
Giang Độ như gặp sét đánh giữa trời quang: “Hả?!”
Anh ta còn chờ đến lúc ăn đủ quả đắng chỗ Phương Trình, đường hoàng ra ngô ra khoai rồi theo đuổi Bạch Diễn, dẫn Bạch Diễn vào cửa nhà họ Giang.
Nháy mắt, Bạch Diễn tiến vào nhà họ Giang với tư cách anh dâu!
Giang Độ khóc sướt mướt: “Anh, sao anh có thể cướp người của em?!”
Giang Trạm cau mày chưa kịp nói gì đã nghe Bạch Diễn cười tủm tỉm đáp trả: “Chủ tịch Giang nhầm rồi.”
Giang Độ ngẩn ngơ.
Bạch Diễn chầm chậm nói: “Trước khi gặp ngài, tôi đã lên giường với A Trạm.”
Giang Độ: “…”
Chẳng phải đó là trước khi Bạch Diễn debut à?
Sao anh ta biết anh trai mình ra tay nhanh như vậy chứ!
Giang Độ hình như muốn ăn vạ tiếp, quản gia căng da đầu hòa giải: “Thưa cậu Tứ, Giám đốc Giang và cậu Bạch, hay là mọi người nghỉ ngơi trước đi rồi mai nói tiếp.”
Giang Trạm bị phá hỏng buổi hẹn hò mong chờ cả ngày nên cực kì khó ở, nghiêm mặt nói: “Về chỗ Phương Trình đi Giang Độ.”
Giang Độ nhanh tay bấu chặt ghế sofa: “Anh! Anh là anh của em thì cho em ở nhà đi!”
“Về!”
Giang Độ thấy anh trai mình lòng dạ sắt đá thì quay sang khóc lóc với Bạch Diễn: “Bạch Diễn à, xem như chúng ta từng là đồng nghiệp, cậu giúp tôi với.”
Mặt Giang Trạm càng đen hơn.
Bạch Diễn im lặng một hồi rồi bật cười: “A Trạm à, hôm nay để cậu Tứ ở nhà đi.”
Giang Trạm khẽ nhíu mày.
“Đã muộn thế này rồi, thư ký Phương cũng cần nghỉ ngơi.” Bạch Diễn cười tủm tỉm, “Cậu Tứ cũng hơi đáng thương, đều là người một nhà cả mà.”
Giang Trạm nhìn Bạch Diễn, suy nghĩ nửa ngày rồi đáp: “Chỉ một đêm.”
…
Giang Độ được quản gia đút no căng bụng, Giang Trạm và Bạch Diễn quay về phòng nghỉ của Bạch Diễn trên lầu.
Giang Trạm sắc mặt hơi khó coi nhìn cậu: “Em nghĩ cái gì vậy?”
Bạch Diễn ôm hộp bánh ngọt Giang Trạm đưa cho ban nãy ngồi trên ghế salon: “Nghĩ cái gì là nghĩ cái gì?”
Giang Trạm biết thừa Bạch Diễn không nhẹ dạ chỉ vì nước mắt của Giang Độ, khẽ hừ một tiếng: “Anh lại chả hiểu em quá?”
Tay đang mở hộp giấy của Bạch Diễn dừng lại, nhìn Giang Trạm trân trân rồi bật cười: “Sếp Giang có cảm nghĩ gì khi nói câu ấy?”
Giang Trạm bị chọc trúng tim đen thì xấu hổ, không nỡ to tiếng với Bạch Diễn, xụ mặt im lặng không nói gì.
Bạch Diễn tiếp tục mở hộp, mở ra liếc nhìn rồi nhíu mày: “Vị hương thảo?”
Giang Trạm ho khan một tiếng, giọng nói đứng đắn hẳn: “Anh thấy bình thường em thích mùi hương thảo nên chọn bánh có hương thảo đấy.”
Bạch Diễn đặt hộp bánh lên bàn trà, khẽ thở dài: “Sếp Giang à, thật ra em không thích đồ ăn có hương thảo đâu…”
Bình thường mà. Ai thích ăn đồ ăn có mùi của chính mình chứ?
Giang Trạm đang mơ màng thì nghe Bạch Diễn trả lời vậy, môi mím thành một đường, đáy mắt lóe lên vẻ ảo não.
Mới là buổi tối đầu tiên sau khi xác định quan hẹ thôi, gay go quá.
Bạch Diễn cười tủm tỉm múc một thìa tiramisu: “Nhưng ăn một lần cũng chả sao.”
Giang Trạm nghiêm mặt: “Xin lỗi em. Anh cứ nghĩ mình mua đúng bánh ngọt, còn có Giang Độ…”
“Không cần xin lỗi vấn đề trước, em chỉ tò mò về sau thôi.” Bạch Diễn đặt thìa xuống, khẽ nhíu mày, “Sao anh lại ném cậu Tứ đến chỗ thư ký Phương?”
Giang Trạm im một lúc mới đáp: “Anh hi vọng nó học được chút gì đó, đừng mãi mãi chẳng ra thể thống gì như xưa.”
Bạch Diễn gật gật đầu: “Anh không sợ cậu Tứ tranh gia sản với anh à?”
“Nó được vậy đã tốt, anh đỡ đau đầu.”
Bạch Diễn xoa xoa cằm đưa ý kiến: “Sếp Giang à, anh đã từng nghĩ chính anh cũng toàn tự mình giải quyết mọi thứ, gánh hết lên vai nên cậu Tứ mới vô dụng như vậy chưa?”
Bạch Diễn không quen Giang Độ, ban nãy Giang Trạm chẳng mấy thân thiện với Giang Độ, trên thực tế lại là người quan tâm anh ta nhất.
Trong phạm vi của Giang Trạm, Giang Độ sẽ mãi mãi được che chở.
Bạch Diễn thấy vô số đứa trẻ Alpha như Giang Độ, coi trời bằng vung, bố láo bố lếu, thích khóc thì khóc, muốn làm ầm ĩ thì làm ầm ĩ.
Tính cách không phải do trời sinh, mà là vì sau lưng chúng vĩnh viễn sẽ có người che chở cho chúng xằng bậy.
Trước đó cậu từng nói chuyện với quản gia, Bạch Diễn nghe ông kể Giang Trạm còn một cô em gái đang học cấp ba, cũng chẳng khác gì Giang Độ.
Tính cách họ ra sao, không thoát khỏi liên quan đến Giang Trạm.
Khi Bạch Diễn biết Giang Trạm và Giang Độ là anh em cùng cha khác mẹ, phản ứng dầu tiên là anh em ghét nhau như chó với mèo, căm thù cạnh tranh nhau, hiện biết rõ con người Giang Trạm ra sao thì thấy thái độ của Giang Trạm dành cho Giang Độ quá bình thường.
Giang Trạm hi vọng thế giới này đơn giản một chút, ít nhất là trong phạm vi của anh. Anh coi Giang Độ như người nhà, vì người nhà tạo nên một mái ấm muốn gì được nấy.
Bạch Diễn cũng tự làm mọi thứ nhưng cậu làm mọi thứ vì chính mình, thành hay bại tự chịu, vô cùng dễ dàng.
Chuyện nhà họ Giang ngày xưa chẳng liên quan đến cậu, Bạch Diễn lười quan tâm, có thể sau này khi cậu và Giang Trạm ở bên nhau, cậu hi vọng Giang Trạm sẽ đỡ vất vả hơn.
Bạch Diễn không muốn làm đứa trẻ được anh bao bọc, cậu muốn nắm tay anh cùng nhau đi lên.
Giang Trạm im lặng.
Qua một lúc lâu, anh mới nói: “Xin lỗi em.”
Bạch Diễn ngạc nhiên: “Anh xin lỗi cái gì chứ?”
Giang Trạm mím môi: “Để em phải lo lắng cho anh.”
Bạch Diễn ngẩn người, múc một thìa bánh tiramisu đưa vào miệng: “Sếp Giang không chê em nhiều chuyện là tốt lắm rồi.”
“Không nhiều chuyện.” Giang Trạm bỗng trở nên sốt sắng, hít một hơi rồi thì thầm, “Em quan tâm đến chuyện gia đình anh, anh vui lắm.”
Bạch Diễn bật cười.
Không khí vừa ấm áp vừa ngọt ngào.
Ánh mắt chạm nhau, không thể tách rời.
Trong lòng Giang Trạm lại nổi lửa nóng.
Trên đường trở về anh đã suy nghĩ xem buổi tối hôm nay sẽ trôi qua ra sao rồi.
Đầu tiên ra lệnh cho người hầu và quản gia rời đi, hai người ở chung một chỗ. Cùng nhau ăn bánh ngọt, Bạch Diễn nắm tay dạy anh đánh đàn, tập thể dục tóc mai quấn quýt bên nhau…
Nếu Bạch Diễn đồng ý, không chừng còn có thể tiến thêm một bước.
Kế hoạch tươi đẹp bị Giang Độ phá nát.
Nhìn ánh mắt Bạch Diễn, yết hầu Giang Trạm lên lên xuống xuống, đầu óc bắt đầu suy nghĩ – gel bôi trơn cất đâu rồi nhỉ?
Trước kia chưa được phổ cập tri thức, A Trạm của hiện tại đã lớn rồi.
Hai người ngày càng dính lại gần, môi dán vào nhau.
Giang Trạm thậm chí còn nếm được mùi hương ngọt ngào của hương thảo.
Khác với mùi hương trên cơ thể Bạch Diễn, Giang Trạm như quay về với mơ mộng ban đầu, nhịn không nổi đè lên gáy Bạch Diễn khiến nụ hôn sâu hơn.
Bạch Diễn nâng mặt Giang Trạm, cảm thấy hơi kì lạ.
Trước kia, cậu chỉ thân cận với Giang Trạm khi đang trong kì động dục. Đầu óc cậu bị pheromone chi phối, toàn thân khao khát Giang Trạm.
Đây là lần đầu cậu hôn Giang Trạm khi tỉnh táo.
Môi Giang Trạm mềm nhưng cực kì bá đạo, động tác dịu dàng như hấp tấp, hôn đến mức Bạch Diễn hơi khó thở.
Bạch Diễn theo bản năng níu lấy vạt áo sơ mi của anh.
Giang Trạm hình như nhận ra Bạch Diễn đang cảm thấy ra sao, đầu hơi rụt về, cúi đầu nhìn Bạch Diễn, đáy mắt ngổn ngang cảm xúc: “Bạch Diễn à… Có được không em?”
Bạch Diễn mở to mắt, cảm giác kì lạ kia càng thêm mãnh liệt.
Trước kia cậu quấn lấy Giang Trạm đều trong trạng thái động dục, Giang Trạm toàn tỏ vẻ ỡm ờ “hết cách với em” thôi.
Lần đầu tiên Giang Trạm bày tỏ sự ham muốn của bản thân với cậu.
Bạch Diễn nghi ngờ thuốc ức chế hết tác dụng thật rồi.
Bằng không cớ sao khi Giang Trạm lộ ra khao khát như đám Alpha cậu ghét nhất, cậu lại không muốn đẩy anh ra, còn có chút chờ mong?
Bạch Diễn dùng lý trí phân tích 1s, sau đó đưa ra quyết định.
Kệ con mẹ lý trí đi!
Tới thế giới này, cậu chỉ muốn hành động theo cảm xúc thôi!
Từ chối Giang Trạm là cảm xúc của cậu, nhận lời yêu Giang Trạm cũng thế.
Bạch Diễn vòng tay qua cổ anh, nháy mắt mấy cái: “Mong Giám đốc Giang nỗ lực cày cấy, đừng vô dụng như xưa nhé ~”
Mặt Giang Trạm đen sì, im lặng bế Bạch Diễn thả lên giường.
Hơi thở hỗn độn giao nhau, Bạch Diễn mơ màng nghe được giọng nói khàn khàn của anh: “Đừng gọi anh là Giám đốc Giang nữa.”
Bạch Diễn đáp lại nụ hôn, mỉm cười hỏi: “Gọi là gì giờ?”
“Gọi anh là A Trạm” Giọng nói Giang Trạm mang theo hơi nóng, chỉ còn tiếng thì thầm, “Anh thích…