Bên dưới lớp kính dày chính là làn nước xanh biếc, còn có gió biển mang theo hơi mằn mặn khiến lòng người sảng khoái.
Bạch Diễn chầm chậm múc một muỗng kem thuyền chuối, ánh mắt nhìn chằm chằm thư ký Phương ngồi bàn đối diện, trong lòng nghĩ về mối quan hệ của anh ta và Giang Độ.
Nếu như bạn trai của Square World là cậu Tứ họ Giang thì anh giai Phương Trình thảm quá trời thảm, thật sự luôn ấy…
Bạch Diễn không rõ cậu Tứ giờ ra sao, thế nhưng qua lời kể của Square World thì bản thân người này cũng chẳng mấy mặn mà.
Square World lại giống đứa nhóc đánh mất lý trí, nhào vào cạm bẫy tình yêu cuồng nhiệt.
Bạch Diễn quay sang nhìn Giang Trạm mặt đen sì, nghĩ một chút rồi hỏi: “Chuyện cậu Tứ ở chung với thư ký Phương do ngài sắp xếp hả?”
Giang Trạm nghiêm túc: “Em hỏi làm gì?”
“Quan tâm đời sống tình cảm của cấp dưới sếp Giang thôi mà.”
Giang Trạm nhíu mày: “Đời sống tình cảm? Phương Trình?”
Sắc mặt Giang Trạm đen càng thêm đen: “Em hỏi chuyện tình cảm của Phương Trình làm gì?”
Bạch Diễn cười híp mắt: “Thư ký Phương vừa trẻ tuổi vừa tài giỏi, em nghe đồn anh ấy là một tay to mảng kỹ thuật, tò mò không biết đối tượng trong lòng anh ấy sẽ ra sao.”
Giang Trạm không vui buông nĩa: “Tay to cái gì mà tay to? Đều học ở tôi hết.”
Bạch Diễn vô cùng bất ngờ: “Giám đốc Giang cũng biết?”
Giang Trạm cũng ngã ngửa: “Tinh Hải là công ty công nghệ, tôi không có kiến thức sao quản lý nổi?”
Bạch Diễn bật cười: “Đa số lãnh đạo chưa chắc đã nắm rõ sản phẩm cốt lõi của doanh nghiệp…”
Thôi thì khi Bạch Diễn lét lút nghiên cứu mở công ty kinh doanh sản phẩm pheromone mô phỏng cũng nắm rõ kỹ thuật sinh học phân tử trong tay, thậm chí còn tiến tới tối ưu hóa.
Bạch Diễn cảm thấy mình và Giang Trạm có thêm điểm chung, cười híp mắt nâng ly: “Tạ lỗi vì em có mắt không nhìn thấy núi cao.”
Giang Trạm hừ một tiếng nâng ly: “Không trách em.”
Cụng ly xong, Giang Trạm mới thấy Bạch Diễn hôm nay cứ là lạ: Tại sao em ấy lại quan tâm tới đời sống tình cảm của Phương Trình, còn hỏi thăm Giang Độ?
Ánh mắt anh đóng băng: “Phương Trình và Giang Độ?”
Bạch Diễn chớp chớp mắt, ai ngờ anh giai hôm nay lại phản ứng nhanh tới vậy: “Em chỉ thuận mồm hỏi thôi ấy mà, dù sao thì lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, biết đâu lại phát sinh thứ gì đó…”
Nhìn lông mày Giang Trạm nhăn lại, Bạch Diễn thử dò hỏi: “Nếu như thư ký Phương và cậu Tứ thật sự ở bên nhau, Giám đốc Giang tính…”
Giang Trạm không hề do dự đáp: “Đánh gãy chân.”
Bạch Diễn ho khan hai tiếng, dùng ánh mắt đồng cảm nhìn thư ký Phương, uyển chuyển nói: “Ngài đâu cần ác độc như vậy…”
“Để nó ở đấy để Phương Trình quản thúc, đến Phương Trình nó cũng không tha.” Giang Trạm nghiêm mặt, “Tôi không đánh gãy chân nó, ai biết nó sẽ làm ra thứ gì nữa!!”
Bạch Diễn cong khóe môi, dở khóc dở cười.
Thì ra là muốn đánh cậu Tứ. Người nhà có khác.
Nếu người bị thương không phải Square World, Bạch Diễn vô cùng tán thành: “Ngài nói đúng.”
…
Thư ký Phương ngồi bàn đối diện muốn thở cũng không dám.
Chỗ ngồi ở khoảng cách khá xa, chỉ nghe lờ mờ cuộc nói chuyện giữa Bạch Diễn và Giang Trạm nhắc tới “thư ký Phương”, “cậu Tứ”, “đời sống tình cảm”, thậm chí còn “đánh gãy chân”… khiến Phương Trình căng đét như dây đàn.
Sếp lớn hẹn hò với cậu Bạch thì liên quan gì đến thư ký nhỏ?
Thư ký Phương vô cùng hối hận chuyện bản thân hóng hớt, cố ý chạy tới đây làm bóng đèn điện chạy hết công suất.
Ừ thì dạy dỗ cậu Tứ nghiệp vụ trong tập đoàn cũng y như ngồi đống lửa, nhưng ngồi trong nhà hàng với sếp cũng không khác ngồi đống than là mấy!
Đúng lúc điện thoại vang lên, thư ký Phương nhanh chóng bắt máy, trên mặt vừa sợ hãi vừa nghiêm túc.
Thư ký Phương nhanh chóng tiến tới chỗ Giang Trạm báo cáo: “Là điện thoại từ tập đoàn ạ.”
Giang Trạm cau mày, nhận điện thoại xong thì mặt càng đen hơn.
Anh nhanh chóng ngắt máy, theo thói quen ra lệnh: “Lập tức quay về.”
Sau đó anh nhớ tới Bạch Diễn vẫn đang ngồi đây, bối rối mím môi: “Xin lỗi em, công ty có việc nên tôi phải về trước.”
Bạch Diễn ít khi thấy Giang Trạm nghiêm túc trịnh trọng tới vậy, thấu hiểu nở nụ cười rồi buông chiếc muỗng trong tay: “Công việc quan trọng hơn, em cũng no rồi.”
…
Chuyện trong Tinh Hải chẳng liên quan gì đến Bạch Diễn, Bạch Diễn quay về trò truyện với P đẹp nhất thì nghe anh ta nói một câu: “Gần đây Tinh Hải đang ở tình thế nguy hiểm.”
“Ồ?”
“Thông tin nội bộ quan trọng bị hacker quấy phá, người sử dụng liên tục bị rò rỉ thông tin cá nhân và gặp lỗi bảo mật, qua cơn sóng gió này sợ rằng nguyên khí đại thương.”
Bạch Diễn nhíu mày, sợ rằng chuyện nghiêm trọng hơn cậu nghĩ: “Sao vậy? Tinh Hải sừng sững từng ấy năm cớ sao lại dễ dàng bị phá hoại?”
P đẹp nhất cũng bối rối theo: “Đây chính là điểm kì lạ. Trình độ bảo mật của Tinh Hải trong nước cũng như toàn cầu đều có số có má, thế nhưng có một tên hacker dùng thủ đoạn cao siêu liên tục nhắm vào họ. Ban đầu là vài sản phẩm công nghê của Tinh Hải, sau đó nhắm vào toàn bộ Tinh Hải, chẳng cần đánh cũng thắng. Tinh Hải cũng hợp tác chung với doanh nghiệp khác, bảo mật liên quan đến mạch máu bên trong, không thâm thù đại hận thì không làm chuyện thất đức tổn hại nhau vậy.”
Trong lòng Bạch Diễn ngờ ngợ hiểu ra thú gì.
“Theo lý thuyết, hacker hàng đầu cũng không thể công phá phòng ngự của Tinh Hải chứ? Hacker này từ đâu tới? Chẳng lẽ từ trên trời rơi xuống?”
Bạch Diễn vuốt ve thiết bị ngoại vi hệ thống AI, trong lòng đáp: Có khi từ trên trời rơi xuống thật.
Trong tai mỗi người sẽ có hai thiết bị ngoại vi, sau khi tiến vào thế giới này thiết bị đeo bên tai phải của cậu đã bay màu không dấu vết.
Xuyên qua hai thế giới rất khó tin, tổn hại thiết bị là bình thường, Bạch Diễn tìm không nổi thôi khỏi tìm nữa.
Nếu như thiết bị ngoại vi của cậu không bị mất khi xuyên qua, chỉ bị kẻ nào nhặt được thì sao?
Thiết bị ngoại vi có xác minh DNA, trừ cậu ra thì không ai sử dụng được, có tính năng định vị nên hai thiết bị ngoại vi có thể dò ra vị trí của nhau.
Module có thể đã tổn hại, thiết bị ngoại vi bị kẻ nhặt được lợi dụng, sử dụng nó công kích Tinh Hải.
Hệ thống AI dù tổn hại nhưng module công kích vẫn cao cấp hơn hệ thống phòng ngự thế giới này nhiều.
Bạch Diễn mím môi, chầm chậm tính toán lại.
Chưa thể chứng minh chuyện Tinh Hải bị công kích là do cậu.
Bạch Diễn suy nghĩ, gửi tin nhắn cho Square World.
<Một đàn cò trắng: Nghe nói Tinh Hải đang gặp rắc rối?>
Một lúc lâu sau, Bạch Diễn mới nhận được hồi âm.
<Một đàn cò trắng: Hacker công kích Tinh Hải có lai lịch ra sao? Lợi hại thế nào?>
<Một đàn cò trắng: Phải chăng kẻ này tìm được một công nghệ tân tiến, sau đó mày mò sử dụng?>
Bạch Diễn nhíu mày.
Với hệ thống AI trong tay cậu, công kích Tinh Hải không cần thích ứng, thậm chí Tinh Hải còn không tài nào phát hiện ra dữ liệu bí mật bị đánh cắp. Trình tự công kích cũng chỉ là chuỗi mã code, hệ thống AI không hư hại trung tâm thì có thể sử dụng như thường.
Square World không che dấu chuyện làm việc tại Tinh Hải, Bạch Diễn suy nghĩ rồi mở ô chat lên.
<Một đàn cò trắng: Tập đoàn Tinh Hải có phương án ứng đối gì chưa?>
<Một đàn cò trắng: Ồ? Vì kỹ thuật trong tay tôi?
Bạch Diễn ngẩn người, sau đó mỉm cười.
<Một đàn cò trắng: Chính xác, tôi rất tin vào kỹ thuật trong tay.>
Bạch Diễn báo địa chỉ sang.
Bạch Diễn nghĩ thầm hôm nay chúng ta vừa gặp nhau với anh giai, ngạc nhiên chưa?
Bạch Diễn nghĩ tới đây cũng giật mình – Square World có biết Cò trắng là Bạch Diễn không?
Chuyện phiên bản đặc biệt nào thì chua biết, nhưng trước kia thư ký Phương đã giới thiệu <Cô vợ bỏ trốn của bá tổng: Tôi càng muốn trốn>, chẳng lẽ đây là “món quà” sắp nhận? Thư ký Phương chưa nhận ra cậu?
Bạch Diễn nhớ đến quan hệ giữa anh ta và Giang Độ, tốt bụng ám chỉ.
<Một đàn cò trắng: Tôi có ý kiến này về bạn và bạn trai của bạn.>
<Một đàn cò trắng: Bạn có nghĩ đến chuyện anh ta không yêu bạn như bạn nghĩ không?>
<Một đàn cò trắng: Bấy lâu nay đều là bạn chủ động nhỉ? Anh ta từng chủ động gì chưa?>
<Một đàn cò trắng: Tỉnh táo lên, nghĩ xem bạn có đang bị chơi xỏ không? Có khi anh ta chỉ muốn trêu đùa tình cảm của bạn thôi thì sao?>
<Một đàn cò trắng: Đúng đúng. Bạn đẹp trai sáng sủa, gã thì đa tình, giả bộ si tình theo đuổi bạn, chơi chán thì muốn bỏ, quá bình thường luôn.>
Square World không thèm reply thêm.
Bạch Diễn day trán, cậu hối hận rồi.
Nói một tràng, thiếu nước gào lên “Giang Độ là tra nam” thôi.
Nhưng Tinh Hải bận rộn xoay sở, thư ký Phương cũng vậy, cậu nên lựa lúc trò chuyện.
Ngày hôm sau, Bạch Diễn kết thúc buổi quay nghĩ thế nào lại đến văn phòng Chủ tịch, lại còn gặp đúng thư ký Phương đang làm việc.
Anh giai thư ký mặt “???” bị lôi ra: “Cậu Bạch tìm tôi?”
Bạch Diễn đánh giá thư ký Phương nhã nhặn, biểu cảm vô cùng bình tĩnh không hề sa sút, thầm tán thưởng: Quả nhiên công tư rạch ròi, không để cảm xúc cá nhân vào công việc.
Bạch Diễn uyển chuyển lựa lời: “Thư ký Phương à, tình cảm là tình cảm, sự nghiệp so với nó càng quan trọng hơn đấy.>
Thư ký Phương mờ mịt: “Vâng… Đúng vậy, nhưng tại sao ngài lại nói chuyện này với tôi?>