Bạch Diễn khẽ cong khóe môi, không hề ngạc nhiên chút nào.
Trò chuyện với Square World được một thời gian, cậu không hiếm lạ tư duy yêu đương của cô nàng này.
Square World khoe khoang bạn trai yêu chiều mình thế nào, mở miệng ba câu lại nhắc đến bạn trai, xem ra chính cô nàng mới là người trả giá nhiều hơn trong cuộc tình của hai người họ.
Bạch Diễn càng nghĩ càng lo lắng.
<Một đàn cò trắng: Chuyện cầu hôn nên để đàn ông chịu trách nhiệm.>
<Một đàn cò trắng: Đừng nghe lời anh ta nói, hãy nhìn vào việc anh ta làm. Anh ta thậm chí còn chẳng thèm tránh né yêu tinh xen ngang cơ mà?>
<Một đàn cò trắng: Công việc quan trọng, cảm xúc của người mình yêu cũng quan trọng lắm chứ! Bạn cũng có công việc của chính mình, nhưng tình cảm vẫn phải nhìn nhận thực tế lên. Nếu anh ta thật sự muốn nắm tay bạn đi hết cuộc đời, hẳn đã mua nhẫn chuẩn bị cầu hôn rồi, không cần khiến bạn phải đắn đo suy nghĩ.>
<Một đàn cò trắng: Chính xác!>
Dựa theo hiểu biết của bản thân về bạn trai Square World, tám phần mười anh ta sẽ không chịu chủ động cầu hôn.
Square World từ bỏ suy nghĩ vớ vẩn, Bạch Diễn yên tâm phần nào.
Square World ngoài thế giới thực hẳn đang chịu áp lực vô cùng nặng nề.
Bạch Diễn vắt kết não nghĩ cách tiếp tục gỡ rối tâm tư cho cô nàng, mở ra lại là bản phân tích kỹ thuật.
Mã chuyển đổi, phương hướng tiếp nhận, bước thực hiện kế tiếp, kế hoạch vận dụng…
Một file nén mười mấy gigabyte, Bạch Diễn mắt hoa lên.
<Một đàn cò trắng: Cái này…>
Bạch Diễn vừa vui vừa sợ, tỉ mỉ nghiền ngẫm rồi mắt lóe lóe.
Có thứ Square World cung cấp, công ty của cậu sẽ có nền tảng nhất định.
Thứ cậu gửi cho Square World là vài tính năng chọn lọc của hệ thống AI, sau khi Square World nhúng tay thì thu được ba bốn phương hướng phát triển thực tiễn, đều vô cùng hợp thời.
<Một đàn cò trắng: Đương nhiên là có! Xin chờ chút…>
Bạch Diễn suy nghĩ, sau đó gửi sang module hệ thống phòng ngự của AI.
Những module khác chưa chắc đã hữu dụng, thế nhưng hệ thống phòng ngự cũng như bảo vệ của hệ thống AI lại tân tiến hơn công nghệ hiện tại nhiều. Dù với trình độ phát triển tại thế giới cũ, hệ thống AI của cậu cũng dư sức chống lại phần lớn công kích từ đám hacker.
<Một đàn cò trắng: Hehe, sao vậy?>
<Một đàn cò trắng: Đâu tới mức ấy, Tập đoàn Tinh Hải đâu có phát triển chính về bảo mật?>
<Một đàn cò trắng: Không vấn đề, tôi hiểu mà.>
Đóng lại ô chat với Square World, Bạch Diễn quay sang P đẹp nhất.
<Một đàn cò trắng: Hey P, công ty nhà chúng ta chuẩn bị khai trương rồi.>
Trước khi mở công ty cậu đã bắt đầu chiêu mộ nhân lực, thành công thuyết phục P đẹp nhất gia nhập, mấu chốt là thiếu kỹ thuật cốt lõi.
P đẹp nhất tên thật là Bành Thành. Bành Thành là một anh giai hơn hai mươi, vô cùng nhiệt huyết, xem được kỹ thuật trong tay Bạch Diễn thì bị lung lạc, chờ Bạch Diễn mở công ty thì nhảy sang làm việc.
Bạch Diễn đặt chân vào thế giới này nửa năm, tiền Giang Trạm cho với tiền kiếm được đều lấy hết đầu tư vào công ty.
Cũng may quy mô công ty không quá lớn, túi tiền của cậu gồng được.
Dựa theo kế hoạch của Bạch Diễn, trong vòng tháng đầu tiên sẽ cho ra lò sản phẩm hệ thống điều khiển thông minh, ba tháng tiếp theo phát hành bản dùng thử.
Nghĩ về một tương lai tươi đẹp, Bạch Diễn an tâm chìm vào giấc mộng.
…
Ngày hôm sau quay phim xong, Bạch Diễn lập tức bắt xe đến phòng thí nghiệm xem kết quả phân tách dung dịch.
Tiến độ tốt, nhưng chưa ra kết quả như ý.
Bạch Diễn nghĩ một hồi rồi quyết định nhắn tin cho Giang Trạm, mời anh đi tập luyện nhân tiện thu thêm mẫu mồ hôi.
“Em đi một mình nhé, hôm nay tôi hơi bận, sẽ về muộn.”
Bạch Diễn ngồi trong khu phòng tập tại nhà họ Giang, cau mày xem tin nhắn.
Quản gia gõ cửa: “Thưa cậu Bạch.”
Bạch Diễn ngẩng đầu, ngạc nhiên quay lại: “Bác quản gia đấy ạ?”
Quản gia nâng hòm thuốc trong tay lên: “Giám đốc Giang dặn tôi nếu cậu Bạch đến thì giúp cậu ấy xoa tan máu bầm.”
Bạch Diễn ngẩn người rồi mỉm cười: “Ngài ấy chú ý tiểu tiết ghê. Cháu không muốn làm phiền bác đâu, để đây tự cháu làm là được rồi.”
Quản gia nhìn Bạch Diễn ngượng ngùng thì cũng không miễn cưỡng.
Nơi bị cáp treo ma sát tương đối riêng tư, cậu Bạch không muốn người khác giúp là bình thường.
Tiễn quản gia rời đi, Bạch Diễn mở hòm thuốc bóc vài viên kẹo sữa ra ăn, dựa vào tường suy nghĩ vu vơ.
Chờ Giang Trạm về hơi chán, Bạch Diễn nhắn tin cho thư ký Phương Trình: “Giám đốc Giang đang làm gì thế thư ký Phương?”
Thư ký Phương nhìn sang chỗ sếp lớn đang lướt qua đủ loại nhẫn kim cương to nhỏ, đứng đắn reply: “Ngài ấy đang làm việc ạ.”
Nhắn lại xong, thư ký Phương nhanh chóng cất điện thoại báo cáo với Giang Trạm: “Thưa sếp Giang, cậu Bạch vừa hỏi thăm ngài đấy.”
Ngón tay đang lướt trên màn hình của Giang Trạm ngừng lại, khẽ hừ một tiếng: “Nghe lời em ấy.”
Thư ký Phương cẩn thận thăm dò: “Giám đốc Giang định mua nhẫn tặng cậu ấy ư?”
“Xem cho biết thôi.”
Giang Trạm theo bản năng phủi đi ngay.
Một lúc sau sắc mặt anh hòa hoãn hơn, mím môi đáp: “Cậu từng kết hôn chưa Phương Trình?”
Thư ký Phương: “Thưa sếp, từ khi nhận chức tại tập đoàn tôi không có thời gian mơ mộng yêu đương…”
Giang Trạm lườm anh ta: “Gần đây không phải tôi đã điều chỉnh giờ làm cho cậu rồi à?”
Phương Trình đâu cần làm OT nhiều như xưa?
Vẻ mặt thư ký Phương hơi đau khổ: “Thời gian rảnh toàn phụ đạo cho cậu Tứ nhà ngài còn gì?”
Giang Trạm đâu muốn hỏi chuyện Giang Độ và thư ký đáng thương, do dự một lúc: “Khi cậu cầu hôn người ta sẽ ra sao?”
Khóe miệng thư ký Phương giật giật, khó tin nhìn sếp lớn: “Giám đốc Giang tính cầu hôn cậu Bạch?”
Giang Trạm: “…”
“Tạm thời chưa có ý định.”
Thư ký Phương thở phào nhẹ nhõm thì nghe Giang Trạm tiếp tục nói: “Trước khi cầu hôn thì cần tiệc đính hôn nhỉ?”
Thư ký Phương: “…”
Anh ta ho khan một tiếng, nỗ lực kìm chế sự sợ hãi, nghiêm túc suy nghĩ: “Đại khái ngài sẽ cần một nghi thức long trọng, sau đó quỳ một chân móc hộp nhẫn ra?”
Nói đến phía sau, Phương Trình cũng ngượng: “Thưa sếp, tôi vẫn là người độc thân, tham khảo ý kiến của tôi không hữu dụng. Hơn nữa…”
Thư ký Phương cẩn thận nhìn Giang Trạm thăm dò thái độ: “Ngài từng thử xác định tình cảm cậu Bạch dành cho ngài đã đủ tiến tới hôn nhân chưa ạ?”
Giang Trạm nhíu mày: “Chẳng lẽ em ấy không muốn?”
Thư ký Phương ho khan, uyển chuyển nói: “Thưa sếp, hôn nhân và tình yêu đừng gộp làm một… Yếu tố gia đình, con cái vân vân… Ngài cũng nên nghĩ lại.”
Theo anh ta biết, rất nhiều chủ doanh nghiệp là gay nhưng vẫn chấp nhận lấy một người phụ nữ, có với nhau một đứa con rồi mỗi người một cuộc sống riêng, thế nhưng vẫn tôn trọng nhau. Ai cũng ngầm thừa nhận, càng nhiều tiền và quyền thì càng có nhiều thứ trong tay.
Sắc đẹp cũng thế.
Giang Trạm mím môi, mặt đen như đít nồi.
Mất một lúc, Giang Trạm mới đáp: “Tôi không cần con cái.”
Thư ký Phương ngẩn người: “Ngài ghét trẻ con ạ?”
“Không ghét, thế nhưng Bạch Diễn không thể sinh con, tôi không cần.” Giang Trạm ngừng lại, vu vơ bẻ đốt ngón tay, “Hơn nữa… Tôi không nghĩ mình có thể gánh vác trách nhiệm của một người cha tốt.”
Thư ký Phương nhìn ánh sáng trong mắt Giang Trạm lóe lên rồi lại ảm đạm, há miệng muốn nói rồi lại thôi, mất một hồi mới đáp: “Sếp Giang…”
Giang Trạm đứng dậy, mặt hướng về phía cửa sổ: “Tôi không oán hận gì, chỉ đang tâm sự thật thôi. Giang Độ và Giang Hoán do tôi một tay nuôi nấng, cậu nhìn chúng nó vô dụng ra sao rồi đấy. Tôi là một người lãnh đạo đạt chuẩn của doanh nghiệp, không phải một vị phụ huynh đạt chuẩn.”
“Áp lực ngài phải gánh những năm gần đây quá lớn, không thể trách ngài bỏ bê lơ là việc nhà được.”
“Tinh Hải nhìn thì rực rỡ đấy, thế nhưng nguy hiểm vẫn rình rập.” Giang Trạm nói, “Chưa giải quyết vấn đề bảo mật thì công việc vẫn nặng nề như cũ, dưới tình huống ấy tôi sao có thể quản chuyện trong nhà?”
Thư ký Phương nhìn bóng lưng cấp trên, bỗng hiểu vì sao Giang Trạm có thể suy nghĩ xa tới vậy chỉ vì hai chữ “con cái” vu vơ.
Giang Trạm không nói tới tương lai, Giang Trạm đang nói về chính tuổi thơ của anh.
Giang Trạm là một đứa trẻ lớn lên trong gia đình khuyết thiếu tình thương vợ chồng.
Còn nữa… Giám đốc Giang đang nghi ngờ chuyện mình có thể trở thành một người chồng, người cha tốt.
Thư ký Phương im lặng thở dài: “Thưa sếp, tôi nghĩ ngài nên nghiêm túc tâm sự chuyện này với cậu Bạch.”
Giang Trạm nhíu mày quay đầu: “Tôi không muốn em ấy…”
“Thưa sếp, có phải ngài luôn hoàn thành công việc một mình không?”
Thư ký Phương ngắt lời anh.
Giang Trạm ngơ ngác.
“Cậu Bạch không phải người sẽ ngồi im chờ người khác giải quyết hết thảy thay cậu ấy, trải sẵn đường hoa cho cậu ấy.” Thư ký Phương tiếp xúc lâu nên hiểu rõ phong cách làm việc của Bạch Diễn, cân nhắc lựa lời, “Tôi nghĩ cậu ấy muốn cùng ngài giải quyết vấn đề hơn đấy.”
Giang Trạm mím môi, im lặng nhắm mắt, bỗng nhiên xoay người đi về hướng cửa.
Đi tới cửa, Giang Trạm bỗng dừng bước: “Em ấy cũng vậy đấy.”
Thư ký Phương ngẩn người.
Ai cơ? Cậu Bạch á?
…
Giang Trạm về đến nhà, quản gia lập tức báo cáo: “Thưa Giám đốc Giang, cậu Bạch ngủ trong phòng cho khách rồi ạ.”
Giang Trạm ngơ ngác: “Em ấy ở đây?”
“Vâng.”
Giang Trạm suy nghĩ, cởi áo khoác bước lên phòng cho khách.
Trong phòng im lặng, đèn cũng đã tắt.
Giang Trạm dừng chân, duy trì động tác định gõ cửa, nhiệt huyết trên đường về nhà cũng tắt ngúm.
Giang Trạm buông tay, thở dài tính rời đi.
Cửa bỗng bật mở, khuôn mặt tinh xảo nở nụ cười tươi như hoa của Bạch Diễn thò ra: “Sếp Giang về muộn vậy tính tìm em có chuyện gì?”
Giang Trạm nhìn khuôn mặt kia, không hiểu sao lại hơi xấu hổ: “Không có gì gấp đâu.”
Bạch Diễn nhíu mày: “Ngài ngượng gì chứ?”
Giang Trạm: “…Đâu ra.”
“Vậy thì có chuyện gì nào?”
Giang Trạm nhìn con ngươi đong đầy ý cười của Bạch Diễn, buột miệng đáp: “Nếu kết hôn, em thích nhẫn dạng gì?”
Hai người cùng nhau nghệt ra.
Bạch Diễn chớp mắt rồi phụt cười: “Ngài hỏi em cái này làm gì?”
Giang Trạm còn chưa tìm được cái cớ hợp lý, Bạch Diễn ngẩng lên suy nghĩ: “Nếu như em cầu hôn ai, em sẽ chọn nhẫn theo sở thích của họ.”
Lời biện minh của Giang Trạm nghẹn lại, ngạc nhiên nhìn Bạch Diễn.
Bạch Diễn kinh ngạc nhìn anh: “Ngài hỏi thì em đáp mà?”
Giang Trạm đanh giọng: “Việc của tôi thôi.”
Bạch Diễn còn chưa kịp mở miệng, Giang Trạm đã xoay người xuống nhà rồi.
Bạch Diễn chớp chớp mắt, thấy Giang Trạm không có ý định quay đầu lại thì mở mịt đóng cửa: Anh giai đến với mục đích gì?
Cậu nằm xuống, buông thõng tay rồi tìm điện thoại giết thời gian.
Square World gửi tin nhắn.
<Một đàn cò trắng: Thế hả? Chúc mừng nha!>
<Một đàn cò trắng: Thôi khỏi, giúp tôi phân tích dữ liệu là đủ rồi.>
Bạch Diễn nhíu mày.
<Một đàn cò trắng: Có thể ký riêng theo tên tôi?>
Bạch Diễn híp mắt đọc tin nhắn.
Cái này có ý nghĩa nè.
<Một đàn cò trắng: Vậy thì nhờ cậu ấy ký cho tôi một chữ, để là “Tặng bạn Cò trắng” được không?>
<Một đàn cò trắng: Không sao, tôi chờ.>
…
Bạch Diễn đóng phim xong bắt đầu suy đoán thân phận thật sự của Square World.
Tự tin xin được chữ ký của cậu thì hẳn phải là người quen, thậm chí còn có thể là một cấp cao trong Hoàng Tinh Entertainment.
Bạch Diễn từng suy đoán Square World làm việc tại Tinh Hải, xuất phát từ sự tôn trọng nên không thăm dò về thân phận của cô nàng.
Square World thế mà lại dính đến fanclub của idol…
Cấp cao trong Hoàng Tinh còn thân thiết với cậu… Sẽ là ai nhỉ?
Cân nhắc đến mấy chuyện riêng, phụ nữ thân thiết với cậu chắc chỉ có chị gái Mạnh Đan.
Chị gái Mạnh Đan…
Mạnh Đan là phụ nữ lấy sự nghiệp làm trọng điển hình, dành hết sự nhiệt huyết cho công việc, gần đây muốn lên chức hay thế nào nên thời gian gặp mặt càng ngày càng ít ỏi.
Bạch Diễn nghĩ thế nào cũng thấy chuyện Mạnh Đan là người não tàn yêu đương cũng rất khó tin. Hơn nữa lúc bàn công việc với Mạnh Đan cậu cũng đồng thời trò chuyện với Square World, khi ấy Mạnh Đan không sử dụng điện thoại hay máy tính.
Mạnh Đan – pass.
Người tiếp theo.
Bạch Diễn nhìn một vòng, đập vào mắt là Tần Hốt dưới tán cây.
Cậu không quá thân với Tần Hốt, nhưng Tần Hốt có ơn với cậu, muốn xin chữ ký cũng hợp tình hợp lý.
Tần Hốt là Square World, Vi Thốn là anh giai người yêu của cổ?
Bạch Diễn nhìn Vi Thốn ngồi ở góc xa nhất đoàn làm phim, môi cong lên.
Không giống tình yêu keo sơn của Square World và bạn trai lắm nhỉ?
Thí sinh tiếp theo là ai đây?
Nghĩ đi nghĩ lại, hình như Square World chưa từng xưng mình là nữ.
Tự cậu nghĩ người yêu đương mơ mộng, thích tiểu thuyết máu chó Mary Sue là con gái.
Đàn ông thì sao?
Bạch Diễn nhìn Tiểu Trương đang cầm chai nước khoáng.
Tiểu Trương bị nhìn đến nổi hết da gà da vịt, ngồi thẳng dậy: “B-Bạch Diễn sao thế?”
Tính cách không giống là một chuyện, Tiểu Trương cũng không có lá gan hứa hẹn chắc nịch như thế.
Bạch Diễn cho Tiểu Trương pass, hỏi qua loa: “Phạm Dương còn quấn lấy anh nữa không?”
Tiểu Trương uể oải hẳn: “Có. Ngày nào chả tìm.”
Bạch Diễn bất ngờ: “Mỗi ngày một bản hoàn chỉnh?”
“Mỗi ngày một đoạn ngắn.” Tiểu Trương sợ xanh mặt, “Đoạn ngắn trước đó hoàn hảo mới viết tiếp.”
Bạch Diễn nhíu mày: “Thế thì sao mà viết nhạc hay được?”
Âm nhạc là bộc lộ cảm xúc nhất thời, không phải từng đoạn rời rạc chắp vá.
Bạch Diễn chưa nghe nhạc Phạm Dương sáng tác, chỉ để ý cái danh Thái tử gia tập đoàn Thiên Hoa thôi, có chút thiên phú thôi chắc chắn sẽ như hổ mọc thêm cánh tung bay, cớ sao mãi không có danh tiếng? Cậu hiểu rồi.
Phạm Dương mắc chứng ám ảnh cưỡng chế khá nghiêm trọng, không viết được ca khúc ưng ý sẽ không tung ra.
Không liên quan đến cậu, Bạch Diễn nhấn nút skip.
Đã đến lúc quay cảnh kế tiếp, Bạch Diễn xua tan ý nghĩ vẩn vơ, tập trung đóng phim trước đã.
Quay chụp xong xuôi, một con Volvo trắng quen thuộc đã chờ sẵn bên ngoài phim trường.
Bạch Diễn nhíu mày, đến gõ gõ lên cửa kính.
Cửa kính hạ xuống, lộ ra gò má Giang Trạm: “Lên xe.”
Bạch Diễn mở cửa, cười híp mắt bước lên: “Giám đốc Giang hết bận rồi?”
Thư ký Phương ngồi ghế trước giải thích: “Bờ biển phía Tây gần đây mới khai trương nhà hàng trên biển mới, Giám đốc Giang muốn mời cậu Bạch nếm thử đấy ạ.”
Bạch Diễn cố ý mỉm cười nhìn Giang Trạm: “Sếp Giang sao không tự nói với em? Cổ họng ngài đau à?”
Giang Trạm liếc cậu một cái: “Em muốn đi không?”
Bạch Diễn hài lòng mỉm cười: “Em muốn.”
Thư ký Phương nhìn một màn Bạch Diễn khiêu khích sếp lớn nhà mình, lấy ra một tấm card kí tên tinh xảo: “Cậu Bạch ký lên một chữ nhé?”
Bạch Diễn kinh ngạc: “Ký tên?”
“Vâng, một người quen của tôi là fan nhà cậu, muốn một chữ ký riêng.”
Bạch Diễn nheo mắt nhìn thư ký Phương, chỉ nhìn mà im không nói gì.
Thư ký Phương chỉ nghe lời sếp làm tốt thí thôi, ai ngờ lại bị nhìn chằm chằm: “Cậu Bạch à?”
“Không sao.” Bạch Diễn mỉm cười, “Ký tặng ai nào?”
“Ký tặng Cò trắng, con chim màu trắng ấy ạ.”
Bạch Diễn trong lòng xác nhận nhưng vẫn lạch xạch vung bút, ký xong mới đưa trả thư ký Phương. Thư ký Phương nhận về xong lại nghe cậu hỏi: “Thư ký Phương vẫn độc thân nhỉ?”
Bạn của anh ta hay chính anh ta vậy?
Thư ký Phương cẩn thận dò xét sắc mặt Giang Trạm, nở nụ cười trừ: “Lấy sự nghiệp làm trọng thôi, cậu Bạch hỏi làm gì?”
Độc thân?
Bạch Diễn nhíu mày, cảm thấy thư ký Phương là ứng viên sáng giá nhất.
Làm việc tại Tinh Hải, quen biết cậu, lại còn thích tiểu thuyết máu chó Mary Sue, mấu chốt là…
Bạch Diễn chưa có quên vụ cuốn <Cô vợ bỏ trốn của bá tổng: Tôi càng muốn trốn> là do ai tuồn ra đâu nhé!
Vấn đề độc thân… Có lẽ anh ta không muốn lộ liễn trước mặt sếp Giang?
Bạch Diễn nhíu mày: “Thư ký Phương sống một mình nhỉ?”
Thư ký Phương ngẩn người: “Không ạ, tôi hiện đang ở chung với cậu Tứ.”
Bạch Diễn mở to mắt, ngạc nhiên nhìn thư ký Phương, ánh mắt đồng cảm vô cùng.
Nếu anh giai thư ký đáng thương này là Square World, vậy thì bạn trai của Square World… Là Giang Độ ư?
Một thằng tra nam vô tình, rất hợp lý.
Tại sao Phương Trình lại phải giả độc thân trước mặt sếp lớn?
Bạch Diễn ho khan nâng khả năng Phương Trình là Square World lên 50%, cười híp mắt ám chỉ: “Chuyện kết hôn cần phải tính toán cẩn thận đấy thư ký Phương ạ, phải là vàng thử lửa, đảm bảo đối tượng không thay lòng đổi dạ.”
Thư ký Phương nhìn ánh mắt ngày càng sắc như dao cạo của Giang Trạm, lòng sợ xanh mắt mèo nhưng vẫn cố duy trì nụ cười chuyên nghiệp: “Thưa cậu Bạch, tôi tính đến hôn nhân vẫn còn xa lắm.”
Bạch Diễn chưa muốn lộ ra chuyện mình quen Square World, thức thời ngậm mồm: “Không có gì, chỉ tiện nói một hồi thôi.”
Nói xong dựa vào ghế sau, đeo tai nghe lên bật nhạc.
Thư ký Phương như trút được gánh nặng quay đi, quyết tâm sau khi cậu Bạch hẹn hò yêu đương với sếp lớn rồi có khướt mới sa chân lỡ vận làm pháo hôi lần nữa.
Hóng hớt không quan trọng bằng giữ mạng!
Giang Trạm nghiêm mặt nhìn Bạch Diễn, môi mím một đường.
Bạch Diễn đang ám chỉ ư?
Hôm qua lỡ mồm đề cập đến hôn nhân dọa em ấy mất rồi hả?