Bạch Diễn quay đầu, Giang Trạm tới thật.
Không hiểu do ghét bỏ mùi hương trong phòng tập hay thế nào, sắc mặt Giang Trạm khá khó coi, bên người là thư ký Phương mặt không cảm xúc.
Giang Trạm tiến vào, người trong phòng tập bỗng biến sắc.
Dù là giáo viên hay Bùi Thâm, những thành viên khác đều thu liễm theo bản năng, tay chân quy củ khép chặt, vẻ mặt cũng xìu xuống, mang theo chút căng thẳng.
Không một ai dám hé răng.
Dù là Bùi Thâm ban nãy cả gan châm chọc Bạch Diễn, bản thân không hiểu tại sao Giang Trạm lại tới đây nên cũng thức thời ngậm mồm.
Phòng tập im thin thít.
Giang Trạm cau mày, sâu đó hơi khó coi quay sang nhìn Bạch Diễn không sợ trời không sợ đất “hừm” một tiếng.
Bạch Diễn không hề sợ hãi, chỉ lên đôi giày lăn lóc, giải thích đơn giản: “Có người chơi xấu em.”
Bùi Thâm giật giật khóe môi, im không nói gì.
Cô giáo dạy nhảy cũng hoàn hồn, ho khan rồi giải thích lại lần nữa.
Giang Trạm nhìn đôi giày kia, lông mày khẽ nhíu lại.
Bạch Diễn không biết thái độ Giang Trạm ra sao, vẫn bình tĩnh nhìn anh.
Giang Trạm nhìn cậu rồi dặn dò thư ký Phương: “Mang đi xét nghiệm.”
Mọi người mắt chữ O, mồm chữ A.
Bùi Thâm nhịn không nổi dò hỏi: “Tại sao phải làm vậy ạ?”
Giang Trạm liếc một cái rồi đáp: “Hoàng Tinh có trách nhiệm bảo vệ nghệ sĩ dưới trướng, Bạch Diễn nghi ngờ nó có vấn đề thì cần điều tra cho rõ.”
Bạch Diễn xoa xoa cằm, nhìn thư ký Phương đeo găng cao su nhét đôi giày kia vào túi zip mang đi.
Thư ký Phương lướt qua, Giang Trạm tránh hẳn qua một bên giống như cực kì ghét bỏ mùi trên đôi giày nọ.
Bạch Diễn nhíu mày.
Thái độ ghét ra mặt kia giống như bị kích thích bởi nước hoa mùi hương thảo của kẻ khác.
Nhớ tới khứu giác mẫn cảm của Giang Trạm, Bạch Diễn ngẩn ra.
Giang Trạm ngửi được gì?
Tuy kẻ gây sự đã phun đầy nước hoa lên lấp liếm, mánh này lừa người thường thì được, đụng đến Giang Trạm thính hơn cả chó thì thành đồ bỏ.
Mũi chó…
Bạch Diễn nhìn Giang Trạm, trông chẳng khác gì chó săn Đức có bộ lông đen bóng loáng đang đứng thẳng.
Ý nghĩ này không thể lộ ra cho anh giai biết, Bạch Diễn ho khan chỉ chỉ video lấy từ camera an ninh: “Giám đốc Giang ơi, em nghi ngờ video cũng có kẻ động tay động chân.”
Nhân viên an ninh mặt biến sắc: “Thưa quý ngài, thiết bị an ninh của chúng tôi đều là mẫu mới nhất, an toàn nhất, chắc chắn không thể xảy ra vấn đề gì.”
Bạch Diễn nhướn mày: “Chắc chứ?”
Khách sạn Karls lắp đặt tối tân còn bị hệ thống AI của cậu làm nhiễu.
Ban nãy Bạch Diễn đã khởi động hệ thống AI phân tích video.
Đây là công năng ít dùng nhất của thiết bị ngoại vi.
Tuy đã chỉnh tốc độ nhưng hệ thống AI vẫn có thể phân tích ra kết quả: “Tại mốc 3’14s tới 3’19s, hình ảnh có sự khác biệt 7%.”
7%.
Đây là thông số bị chỉnh sửa.
Bạch Diễn híp mắt, đáy lòng nghi ngờ.
Cậu có thời gian sẽ tìm hiểu về khoa học kỹ thuật nơi này. Theo những gì cậu biết, trình độ chỉnh sửa video tinh vi thế này chưa xuất hiện, đúng hơn là chưa phổ biến.
Lấy thân phận và địa vị của cậu, không tới mức phải dùng đến biện pháp sử dụng trong quốc phòng an ninh này để đối phó ngáng chân.
Chẳng lẽ là hai thuộc hạ nghe xong <Tình thiên sa vũ> đã tìm tới?
Nhưng lý do gì để làm vậy với cậu?
Bạch Diễn chọn hai cấp dưới Beta, bọn họ trung thành tuyệt đối với cậu, những chuyện cậu không tiện ra mặt đều đưa họ xử lý.
Bạch Diễn tự tin với mắt nhìn người của mình, không nghĩ cấp dưới sẽ làm ra những chuyện này.
Có lẽ… Cấp dưới của cậu đã gặp nạn, có người đã lấy cắp thiết bị AI trên người họ đi.
Mặt Bạch Diễn hơi đen.
Chỉ là suy đoán mà thôi, Bạch Diễn nhìn video từ camera an ninh, suy nghĩ xem làm thế nào để Giang Trạm đồng ý gửi video cho cậu.
Hệ thống AI có công năng khôi phục nguyên trạng.
Cậu ra hiệu cho Giang Trạm.
Giang Trạm để ý tới ánh mắt cậu, vẻ mặt vẫn lạnh te như cũ, khóe môi lại khẽ cong lên, sau đó nhanh chóng đè xuống nói với bảo vệ: “Gửi video gốc cho thư ký Phương.”
Anh dặn thư ký Phương vừa quay lại: “Mang video đi phân tích.”
Sau đó anh nhìn đám người trong phòng tập: “Giải tán đi, có kết quả sẽ thông báo lại sau cho các cậu.”
Sếp lên tiếng, cấp dưới không dám cãi.
Giang Trạm miễn cưỡng bản thân ở trong phòng tập nhảy đủ thứ mùi hỗn tạp lâu như vậy, sau khi giải tán lập tức rời đi.
Bạch Diễn theo sau lễ phép: “Cảm ơn sếp Giang ạ.”
Giang Trạm hiếm lắm mới thấy Bạch Diễn ngoan ngoãn lễ phép, bình thường toàn giả vờ giả vịt, chỉ “hừ” nhẹ rồi quay ngoắt.
Thư ký Phương đi sau hai bước, thì thầm giải thích cho Bạch Diễn: “Sếp Giang nghe phong phanh có người chơi xấu ngài cái thì phi xuống luôn đấy.”
Khóe môi Bạch Diễn cong lên.
Giang Trạm quay đầu lại, nghiêm mặt: “Phương Trình.”
Thư kí Phương sợ mình đã đụng vào tổ kiến lửa, thức thời im mồm.
“Em đừng nghĩ nhiều.” Giang Trạm nghiêm túc nhìn Bạch Diễn, “Tôi vì…”
“Giám đốc Giang muốn trấn an mọi người, gia tăng sự gắn kết và lòng trung thành của cấp dưới thôi mà.” Bạch Diễn đoạt kịch bản, nháy nháy mắt, “Tuyệt đối không phải vì mình em, nhỉ?”
Giang Trạm: “…”
Anh mất tự nhiên quay đi: “Biết thế thì tốt.”
Nhìn bóng lưng Giang Trạm, tâm trạng u ám của Bạch Diễn bỗng tốt lên đôi chút.
Giám đốc Giang thú vị phết đấy chứ?
…
Chưa tới nửa ngày, kết quả phân tích đã được gửi trả về.
“Trên bề mặt có dung dịch trùng đế giày NHJ-X5.” Bạch Diễn cười lạnh lùng, “Khá khen.”
Kiều Dương mờ mịt: “Trùng giày NHJ-X5 là cái gì?”
“Trùng giày NHJ-X5 là một loại vi khuẩn bệnh da liễu, gây lở loét và thối rữa, người nhiễm bệnh bước đi vô cùng đau đớn, có thể coi như biến thể nặng của bệnh nấm bàn chân.” Thư ký Phương lật báo cáo, “Chữa trị mất hai tới ba tháng.”
Trong khoảng thời gian đó, Bạch Diễn chắc chắn sẽ bỏ lỡ buổi diễn.
Quan trọng ở chỗ đây là buổi diễn đầu tiên, nếu cố cứng đầu đứng lên ca hát chưa chắc đã ổn, hoặc chỉ còn nước xin lỗi.
Dù thế nào thì cũng dẫn tới hậu quả antifan tăng vọt.
Huống hồ, loại bệnh nấm chân này còn phải cân nhắc tới chuyện lây nhiễm cho người khác hay không, ai cũng sẽ chịu ảnh hưởng.
Ba tháng sau, lưu lượng cũng chạm đáy.
“Video đã khôi phục bình thường, có thể thấy vào 3h sáng có người lén vào phòng tập.” Thư ký Phương nghiêm túc lật sang trang, “Chuyện này liên quan tới tính mạng con người, công ty đã giao chứng cứ lại cho cảnh sát.”
Thư ký Phương chiếu hình ảnh video đã khôi phục lên, chất lượng hơi mờ nhưng vẫn có thể trông thấy bóng người lén lút vào phòng tập.
Bạch Diễn hơi bất ngờ.
Video kia cậu chỉ xin thư ký Phương một bản, đang nghĩ lý do giao lại bản khôi phục, kết quả phía Giang Trạm đã tra xong.
Cậu đã quá coi thường kỹ thuật nơi này.
Bạch Diễn nhìn qua một lượt sắc mặt những người trong này.
Kiều Dương kinh ngạc, nhưng không hề chột dạ. Bạch Diễn cũng bỏ qua Kiều Dương, người khờ khạo ruột để ngoài da như cậu ta sẽ không làm trò này.
Bùi Thâm vẫn bình tĩnh, giống như sớm đã có tính toán, không ngoài dự đoán.
Ngược lại, có một người đang hơi bất an…
Bạch Diễn mỉm cười: “Tôi nhớ TV từng đưa tin trùng giày NHJ-X5 có thể xâm nhập qua da và qua hô hấp đấy.”
Thư ký Phương nhìn cậu.
“Tôi hi vọng người nọ…” Bạch Diễn nhìn video an ninh dần lấy lại nét, nở nụ cười khiến kẻ khác không rét mà run, “Nhớ đeo găng tay cho kĩ, lúc phun dung dịch trùng giày nhớ nín thở, để đường hô hấp nhiễm khuẩn không ổn lắm đâu.”
Mấy người trong phòng nghĩ đã ớn, ai nấy đều nôn nao.
Bạch Diễn xoay lại, ánh mắt chạm phải một người, cười cười nói nói: “Sao trông cậu hoảng thế?”
Cậu trai này bấm khuyên mũi, trên mặt hơi tái đi, tự trấn an bản thân nhìn Bạch Diễn: “Cậu tả nghe sợ quá.”
Bạch Diễn gật đầu khích lệ: “Khuyên mũi đẹp đấy.”
Cậu trai nọ không hiểu Bạch Diễn có ý gì: “Cảm ơn…”
Bạch Diễn đổi đề tài: “Trùng giày chắc cũng thích lắm nha~”
Người kia mặt cắt không còn giọt máu.
“Tôi khuyên chân thành, đi bệnh viện xét nghiệm một chuyến đi.” Bạch Diễn hơi lùi về sau, che che mũi, cười như không cười, “Lỡ nhiễm bệnh xong lây cho tụi này thì sao giờ?”
Người khác cũng ngẩn ra, theo bản năng lùi hết về sau.
Thư ký Phương nhìn qua ánh mắt hoang mang kia, trong lòng sớm đã rõ, trầm giọng tiếp tục: “Thưa cậu Nam Nam, video phía sau quay vô cùng rõ ràng, nhiễm khuẩn NHJ-X5 giai đoạn nhẹ trị không khó, phơi nhiễm lâu dài thì khó nói lắm.”
Cậu trai tên Nam Nam chân mềm nhũn, mặt trắng bệch nhìn Bùi Thâm.
Bùi Thâm chỉ lườm lại.
Bạch Diễn mỉm cười: “Nhìn Bùi Thâm làm gì, anh ta sai khiến cậu hả?”
Bùi Thâm đen mặt: “Nói linh tinh cái mẹ gì vậy?”
Bạch Diễn không để ý gã, tiếp tục nhìn Nam Nam: “Bùi Thâm trước khi tới dặn cậu cái gì? Chuyện nguy hiểm đẩy hết cho cậu làm, người nhiễm là cậu, người đứng mũi chịu sào là cậu nốt, cậu còn gì để bao biện?”
Bạch Diễn nhìn sắc mặt Nam Nam, bỗng bật cười: “Mặt mũi sáng láng thế này, cậu nhẫn tâm nhìn nó thối rữa, nhiễm trùng, để lại sẹo xấu xí khó xóa à?”
Nam Nam run rẩy, ánh mắt nhìn Bùi Thâm từ cầu cứu và sợ sệt chuyển sang oán hận.
Bùi Thâm thấy không ổn thì quát lên: “Mày đừng ngậm máu phun người nhé Bạch Diễn!”
“Bùi Thâm sai sử tôi đấy.”
Nam Nam đờ đẫn ngồi trên ghế, mắt mở to, giọng run run: “Anh ta không muốn cùng nhảy với Bạch Diễn, nói rằng Bạch Diễn sẽ đạp lên mọi người để đi lên, chúng ta đều là kẻ làm nền…”
Bạch Diễn nhìn Bùi Thâm.
Ai cũng đổ dồn lên Bùi Thâm, yên tĩnh tới mức nghe được tiếng hít thở của nhau.
Bùi Thâm mặt lạnh như tiền, trước ánh mắt khó tin của mọi người cười rộ lên: “Lẽ nào tao nói sai?”
Kiêu Dương hít một hơi: “Là cậu thật à?”
“Bạch Diễn đoạt đi cơ hội ra mắt công chúng lần đầu của chúng ta, bây giờ còn muốn chiếm lấy bài nhảy tập thể của chúng ta.” Bùi Thâm oán hận, chỉ vào Bạch Diễn, “Chúng ta tập luyện cả năm để làm gì chứ? Công ty ban phát “nâng đỡ” cho chúng ta làm gì? Các người nghĩ Bạch Diễn sẽ tốt bụng tới mức trao cơ hội hấp thụ ánh sáng cho các người à?”
Kiều Dương nhịn không nổi: “Nhưng đây không phải lỗi của Bạch Diễn…”
“Nó không sai, chẳng lẽ chúng ta sai?” Bùi Thâm chỉ vào mình, vẻ mặt nổi lên sự ghen ghét đố kỵ và không cam lòng, “Dựa vào đâu cơ hội debut của chúng ta bị nó cướp đi? Một thằng mù chữ nói còn không sõi?”
Bạch Diễn nhìn xung quanh.
Ngoại trừ vài người vẫn đang khiếp sợ, phần lớn thành viên S.N Gray đều im lặng.
Hoàng Tinh Entertainment vẽ ra một chiếc bánh lớn, hiện tại thì sao.
Bạch Diễn nhìn Bùi Thâm, bỗng nở nụ cười, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Bùi Thâm thân mến, anh nghĩ tôi không thể nhảy múa có thể giúp gì cho các người à?”
Tất cả đều ngẩn ra.
“Chưa nói tới vụ cướp cơ hội debut, chỉ nói tới vũ đạo lần này, anh sợ bản thân anh bị lu mờ thôi.” Bạch Diễn vuốt ve khuôn mặt mình, khẽ nhíu mày, “Dù sao cũng có vài ba nét tương tự, hoặc là buộc chặt để lăng xê, hai là dìm nhau đến chết – anh biết thừa tôi sẽ từ chối vế buộc chặt nên muốn đạp tôi xuống, đúng chưa?”
Bùi Thâm biến sắc, mím môi.
“Cơ hội debut mất rồi, về sau vẫn có thể nâng lên lại.” Bạch Diễn thẳng thắn, “Tuy lãnh đạo đời trước hơi thiểu năng nhưng hiện tại đâu có vấn đề gì, tất cả đều có cơ hội được debut đúng kế hoạch, chỉ có anh là có vấn đề, thiết lập đặt ra quá giống tôi.”
Suy nghĩ lại, Bạch Diễn bỗng hờn dỗi lắc đầu: “À không, nói thế đề cao anh quá.”
Bùi Thâm mặt xanh lè: “Mày…!”
“Nếu như tôi ngã bệnh…” Bạch Diễn lạnh lùng vỗ vai Bùi Thâm, không nhanh không chậm nhưng lại mang theo chút sát ý, “Buổi biểu diễn sẽ bị hủy, cơ hội hấp thụ ánh sáng cũng mất đi. Những người khác tiếp tục chờ đợi, còn anh… Dẫm lên tôi, dẫm lên người khác marketing đi lên, đúng không nào?”
Những người khác dường như đã ngộ ra rồi, nhìn Bùi Thâm như nhìn rắn độc.
Bùi Thâm bị chọc trúng tim đen, mặt trắng bệch, biết không còn đường lui nữa rồi: “Các người cam tâm để nó chà đạp thế à?”
Bạch Diễn bật cười.
“Mày cười gì?”
“Đừng nghĩ nhiều quá.” Bạch Diễn chớp chớp mắt, mỉm cười xòe tay, vô cùng ngạo mạn, “Vị trí của tôi anh có thúc ngựa cũng đuổi không kịp, căn bản không cần sợ bị tôi chèn ép.”
Bùi Thâm giận tím người, xông lên muốn đấm Bạch Diễn, Bạch Diễn đã nhanh tay cho gã một vỗ lên ngực trước, sau đó là dòng điện tuôn trào.
Bùi Thâm gào lên, tê liệt ngã nhào.
Bạch Diễn rút khăn giấy lau tay, nói với Bùi Thâm không cam lòng nằm trên nền đất: “Gặp lại sau nhé, Bùi Thâm.”
…
“Nam Nam thành khẩn nhận sai, công ty chấm dứt hợp đồng với cậu ta rồi.” Thư ký Phương nói, “Bùi Thâm cũng vậy, khởi tố hay không là ở ngài. Gia đình Nam Nam cầu xin cậu, hi vọng cậu bỏ qua.”
Nếu như lý lịch không sạch, cơ hội debut là số 0.
Bạch Diễn nhíu mày: “Dựa vào đâu?”
Thư ký Phương biết tính Bạch Diễn, từ từ đáp: “Bọn họ ra giá 5 triệu, tôi có thể giúp ngài từ ch-…”
“Không sao, em ổn mà.”
Bạch Diễn nhanh nhảu.
Thư ký Phương: “…”
Bạch Diễn kệ, Phương Trình nghĩ sao cũng được.
Cậu dự tính tự xây phòng thí nghiệm, tài chính là vấn đề nan giải. Đối với thiết bị tân tiến thì 5 triệu kia là khởi đầu tốt, còn có số lượng lớn vật liệu thí nghiệm muốn mua, mời cả trợ thủ thí nghiệm nữa.
Cậu tính lấy kỹ thuật lưu trữ trong AI bán ra, mở một công ty kỹ thuật riêng, hiện vẫn chưa biết làm gì.
Thư ký Phương uyển chuyển nhắc nhở: “Cậu Bạch nếu thiếu tiền có thể cân nhắc cách khác mà.”
Bạch Diễn biết thư ký Phương đang ám chỉ Giang Trạm, cậu cười híp mắt: “Em có thân phận gì đâu, sao dám trèo cao đòi tiền sếp Giang.”
Cậu không muốn bị bại lộ.
Bọn họ trò chuyện trong phòng chủ tịch, Giang Trạm nghe thấy hết.
Thư ký Phương báo cáo công việc, Giang Trạm đen mặt không vui: “Có 5 triệu bé như mắt muỗi đã muốn cho qua? Không dám tìm tôi à?”
Thư ký Phương nghĩ thầm ban đầu sếp theo đuổi con nhà người ta, nói nhiều làm nhiều nhưng không vô duyên vô cớ cho tiền, giờ thì nhìn đê…
Cấp dưới thì không nên vạch trần cấp trên, thư ký Phương an ủi: “Khả năng là cậu Bạch lo lắng chuyện để lại ấn tượng xấu cho ngài thôi.”
Giang Trạm “hừ” một tiếng: “Em ấy còn sợ thứ đó à?”
Mặt rõ ràng đã tươi tỉnh hơn, hiển nhiên đã trúng hồng tâm.
Một lúc sau, Giang Trạm ra lệnh: “Xử lý Nam Nam và Bùi Thâm cho tốt vào.”
“Vâng.”
Một lúc sau…
“Dùng tài khoản cá nhân của tôi chuyển cho em ấy 5 triệu.”
Thư ký Phương ngẩn người: “Lấy lý do nào ạ?”
Giang Trạm im lặng, vốn định lấy cớ cảm ơn khúc nhạc ngày sinh nhật, nghĩ thế nào lại thôi.
Dù cho giữa họ là hợp đồng bao dưỡng tình – tiền, Giang Trạm không muốn nó nhiễm quá nhiều mùi tiền.
“Ừ thì…” Giang Trạm ngập ngừng, “Phí bồi thường đồ ăn mang về của em ấy lần trước.”
Thư ký Phương: “…”
Sếp là nhất, bồi thường hẳn năm củ khoai luôn ạ.
…
Buổi biểu diễn khai màn tại sân khấu vòm trên biển Bạch Châu.
Đây là một hòn đảo giữa biển, sân khấu vừa xây cách đây vài năm, thiết bị như máy chiếu, đèn đóm hay loa đài đều là hàng tốt nhất.
Hoàng Tinh Entertainment bao trọn nơi này vì Bạch Diễn và S.N Gray, quyết tâm marketing tới cùng.
Trước buổi diễn một ngày, công ty bắt đầu tiến hành tuyên truyền.
Quảng cáo ghi rõ lần này sẽ có độc tấu dương cầm của Bạch Diễn, ca hát, nhảy múa đủ cả.
Chân dung Bạch Diễn to nhỏ xuất hiện đầy các tạp chí, trên áp phích quảng cáo, trên TV, phố lớn ngõ nhỏ đều ngân nga giai điệu <Tình thiên sa vũ> du dương quen thuộc.
Fan hâm mộ chờ đợi vé lên đảo sân khấu bán ra.
Bạch Diễn hát hay còn biết chơi đàn, cái nào cũng đốn tim fan hết. Lần này công ty còn hứa hẹn Bạch Diễn sẽ nhảy múa, fan càng được dịp mong chờ.
Marketing rầm rộ cũng khiến nhiều người ngứa mắt.
Bạch Diễn mới debut chưa bao lâu, chỉ có một bài hit <Tình thiên sa vũ> và hai khúc dương cầm, chống đỡ không nổi buổi diễn vài tiếng.
Bắt đầu có blogger ám chỉ Bạch Diễn có sắc không có hương, ăn may đi lên, miễn cưỡng tổ chức biểu diễn thổi phồng bản thân, có kẻ cười cợt Bạch Diễn chỉ đánh dàn không là đủ rồi, không biết lượng sức nhảy múa làm trò hề vân vân…
Phần lớn đều chĩa mũi giáo vào Hoàng Tinh bị ngáo ngơ khi thiết lập hình tượng Bạch Diễn, không ít fan tự tin vào Weibo dò hỏi công ty có làm trái những gì cậu muốn không.
“Trong mắt fan cậu là hoàng tử ngây thơ, không vướng bụi trần.” Mạnh Đạn tháo kính lau lau, cười méo cả mồm, “Do chị lỡ làm bậy.”
“Dùng dư luận chèo kéo fan công kích công ty, thủ đoạn hèn quá.”
Bạch Diễn bình luận.
Mạnh Đan tán đồng: “Cậu không cần quan tâm, tập trung dàn dựng tiết mục và tập luyện cho chị.”
Dư luận bôi đen đến mấy vẫn có tác dụng kéo fame cho Bạch Diễn, fan lo lắng Bạch Diễn chịu không nổi sau khi xem xong sẽ chân chính nhận ra mị lực của cậu lớn cỡ nào thôi.
Bạch Diễn không tim không phổi kệ sự đời, cũng bớt lo.
“Đúng rồi, cậu nhớ chụp ảnh mỗi ngày đấy.” Mạnh Đan dặn dò, “Đừng để fan đợi lâu quá.”
Minh tinh lưu lượng ai chả một ngày mười mấy status, bày vẽ đủ trò, không ai như Bạch Diễn trang cá nhân chỉ có duy nhất tấm ảnh công ty ép chụp lần trước.
Bạch Diễn “ồ” một tiếng, móc điện thoại ra: “Chị em mình chụp một kiểu nha?”
“Thôi khỏi.” Mạnh Đan phất tay, lo Bạch Diễn không hiểu quy củ, kiên nhẫn giải thích, “Cậu hạn chế post ảnh chụp chung, đặc biệt là ảnh thân thiết, dễ bị trói vào nhau lắm.”
Bạch Diễn bĩu môi: “Em biết rồi.”
Quay đầu nhờ trợ lý Tiểu Trương chụp hộ vài cái.
…
Tiểu Trương không gặp, lại gặp Giám đốc Giang.
Bạch Diễn dựa lên khung cửa, ngạc nhiên nhìn người đàn ông cao to: “Ngài có việc ạ?”
Giang Trạm bối rối ho khan: “Chỉ tình cờ đi qua thôi.”
Bạch Diễn gật đầu: “Sếp Giang đi thong thả nha ~”
Giang Trạm: “…”
Thư ký Phương đi sau giải thích: “Đã có duyên gặp nhau thế này, hay cùng đi ăn bữa cơm nhé cậu Bạch?”
Bạch Diễn khẽ nhíu mày, nhìn Giang Trạm nghiêm túc không phản bác, cười như không cười: “Sếp Giang tình cờ đi qua?”
Giang Trạm ho khan, mặt hơi khó xử nhìn thư ký Phương: “Chúng ta đi thôi.”
Bạch Diễn bật cười, vươn tay chặn Giang Trạm lại, khẽ chớp mắt: “Giám đốc Giang quan tâm, em sẽ không từ chối… Nhưng chờ em tắm rửa thay đồ đã.”