Giang Trạm khẽ biến sắc, nhớ tới kết quả của bác sĩ Hứa và đám thực phẩm chức năng đắt đỏ, hít một hơi quyết đoán: “Từ chối.”
Thư ký Phương đứng im, ho nhẹ một cái nhắc nhở: “Thưa Giám đốc Giang, những tin nhắn này ở trong điện thoại của tôi không ổn lắm đâu ạ, sau này muốn yêu đương cũng khó…”
Giang Trạm: “Cậu muốn yêu đương?”
Thư ký Phương: “…”
Thư ký Phương: “Thưa sếp, kẻ hèn này không bán mình cho Tinh Hải ạ.”
Không phải ai cũng kệ mẹ chuyện sống chết hiến dâng cả đời cho công ty.
Giang Trạm day day trán, nghĩ một lúc rồi nói: “Để em ấy tự liên hệ với tôi.”
“Số nào ạ?”
“Số cá nhân.”
Giang Trạm có hai số điện thoại, một cái là số làm việc, một cái là số cá nhân, công tư phân minh.
Thư ký Phương gửi số cá nhân của Giang Trạm qua, rất nhanh điện thoại Giang Trạm sáng lên, có hai tin nhắn gửi tới.
Giang Trạm hoàn hồn: “Về làm việc tiếp đi.”
Thư ký Phương cũng hoàn hồn theo, nhìn lên đồng hồ chỉ 9h tối.
“…”
Chắc cậu Bạch cũng hết nước hết cái rồi, một lúc sau mới gửi thêm tin nhắn: “Em ở khách sạn chờ ngài.”
Giang Trạm nhớ lại lần trước đi khách sạn, trong đầu bật lên hình ảnh heo con Bạch Diễn ngủ chảy ke trên giường, khẽ bật cười rồi đặt điện thoại xuống, quay đầu xem văn kiện tiếp.
Xử lý xong hết văn kiện, Giang Trạm ngẩng lên nhìn đồng hồ, đã 2h sáng rồi.
Sau khi đá đít Giang Độ khỏi ghế Chủ tịch Hoàng Tinh Entertainment, Giang Trạm một người oằn mình nắm quyền chống đỡ cả công ty mẹ Tinh Hải và Hoàng Tinh, cường độ làm việc vất vả hơn nhiều.
Tinh Hải thì không sao, nội bộ đã hình thành bộ phận làm việc độc lập. Còn Hoàng Tinh bị Giang Độ vấy bẩn thành nồi cháo heo, Giang Trạm mặt lạnh chỉnh đốn một lần, tiến hành khảo sát, tìm kiếm bồi dưỡng người kế nhiệm.
Anh dự tính chỉ nắm quyền không quá một năm, sau đó sẽ bàn giao lại xuống dưới.
Giang Trạm đóng báo cáo tài vụ lại, xoa xoa nhẹ vùng mi tâm, im không nói gì.
Thư ký Phương đã đóng dấu hai bộ hợp đồng chuẩn bị bàn giao lại cho phòng tài chính vào buổi sáng, nhìn Giang Trạm mệt mỏi thì quan tâm hỏi: “Giám đốc Giang muốn nghe nhạc không ạ?”
Giang Trạm nhắm mắt, im lặng một hồi: “Bật đi.”
Đêm khuya nghe nhạc trữ tình dễ thả lỏng, coi như ủng hộ sân nhà một chút.
“Sóng biển cuồn cuộn trong cát, trời từng đổ cơn mưa…”
Giọng hát vừa lạ vừa quen cất lên, Giang Trạm và thư ký Phương cùng ngạc nhiên.
Giang Trạm mở mắt, liếc thư ký Phương một cái.
Thư ký Phương nhìn trình phát nhạc giải thích: “Cậu Bạch hôm nay tham gia <Hát cho bạn nghe>, trên sân khấu cải biên một phiên bản khác, lập tức leo lên thứ hạng siêu hot.”
Bản Bạch Diễn cải biên càng cao hơn, càng dồn dập hơn, nếu như <Tình tiên sa vũ> trước kia tập trung miêu tả trời nắng đẹp, hiện tại dường như lại nhấn mạnh vào mưa và cát trắng.
Tiếng ca như cơn mưa ngang qua, xua tan mệt mỏi trong Giang Trạm.
Thư ký Phương thầm nhủ biết đâu nghe giọng lại nhớ người, uyển chuyển nhắc nhở: “Hay hôm nay ngài nghỉ ngơi trước đã? Có thể tới khách sạn…”
Giang Trạm lặng lẽ ngồi thẳng dậy, ánh mắt bình tĩnh: “Tiếp tục xử lý công việc đi.”
Đi khách sạn mới tự tìm đường chết.
…
Giang Trạm làm việc tới hừng đông, đến tờ mờ sáng mới dừng lại nghỉ ngơi.
Cân nhắc thời gian một chút, anh an tâm từ chối đề nghị tới khách sạn nghỉ ngơi của thư ký Phương, vào phòng ngủ đằng sau văn phòng chủ tịch chợp mắt vài tiếng.
Tầm 9h sáng, công ty lục tục có người đến làm, Giang Trạm mới quay về bàn làm việc.
Ghế còn chưa ngồi ấm mông, trợ lý gõ cửa báo cáo: “Có người muốn gặp ngài ạ.”
Thư ký Phương vẫn ngủ chưa dậy nổi, trợ lý tạm thời lên thay.
“Ai?”
“Nghệ sĩ công ty ạ.”
Giang Trạm ghét nhất cái kiểu hỏi một câu đáp một câu này, tâm lý bắt đầu suy nghĩ việc mở khóa học nâng cao hiệu suất làm việc trong Hoàng Tinh, nhẫn nhịn hỏi tiếp: “Tên gì?”
“Bạch Diễn.”
Giang Trạm muốn từ chối, ngẫm lại cái tính coi trời bằng vung của Bạch Diễn chắc chắn không ngại tự đẩy cửa vào, không tình nguyện đáp: “Để em ấy vào đây.”
Bạch Diễn hỏi thăm Giang Trạm trước, sau đó lại nhào lên làm tổ trên ghế salon: “Sao hôm qua ngài lại lỡ hẹn với em?”
“…Công việc quá bận.”
Bạch Diễn “ừm” một tiếng, trên mặt hơi tủi thân: “Em thật sự đã đợi cả đêm không ngủ trên giường.”
Cậu chỉ chỉ vành mắt gấu trúc của mình, con ngươi xám mang theo cả tơ máu.
Giang Trạm không ngờ Bạch Diễn lần này lại ngoan như vậy, ngẩn người, giọng nói dịu dàng không ít: “Sao không đi ngủ trước đi?”
Bạch Diễn chớp chớp mắt: “Lần trước lỡ ngủ quên, Giám đốc Giang mất hứng còn gì? Em muốn ngài vui vẻ.”
Bạch Diễn bước vào, trong phòng ngập tràn mùi hương thảo. Giang Trạm hít một hơi, mơ hồ cũng cảm nhận được mùi hương của Bạch Diễn cũng lên xuống thất thường giống như tâm trạng chủ nhân của nó, tỏ ra hờn dỗi vì anh đã lỡ hẹn.
Giang Trạm nhắm mắt, tự nhắc bản thân đây chỉ là quan hệ tình – tiền, coi như Bạch Diễn mê mẩn mình thật, mình cũng không cần xấu hổ hay đau lòng.
Lời thốt ra lại thành: “Lần sau sẽ báo em trước.”
Nói xong, Giang Trạm hối hận vô cùng.
Dựa theo cuốn <Cô vợ bỏ trốn của bá tổng: Tôi càng muốn trốn>, một khi đã cho tình nhân nhỏ ngon ngọt, bên kia lập tức sẽ kiêu căng vênh váo, vòi vĩnh thêm tiền và tài nguyên, lòng tham không đáy.
Bạch Diễn hài lòng gật đầu: “Vậy thì tốt quá.”
Cậu tiến tới chỗ Giang Trạm, hít một hơi rồi thỏa mãn đứng dậy: “Em tiếp tục lên lớp đây.”
Giang Trạm ngẩn người: “Thứ em muốn nói chỉ có vậy thôi à?”
“Đương nhiên.”
Bạch Diễn mặt chưa đủ dày để thừa nhận cậu tới đây chỉ để hít hà người ta, thỏa mãn khao khát trong cơ thể.
Tối hôm qua là lần phát tình cuối cùng, hi vọng Giang Trạm ở bên nhưng anh không tới, cậu chỉ có thể nhanh chân đến xin xỏ chút pheromone mô phỏng trên người anh, giúp cậu thuận lợi vượt qua kì động dục.
Cậu đã đặt trước vài lọ nước hoa VOE, sau này có khi không cần làm phiền Giang Trạm nữa.
Giang Trạm trơ mắt nhìn Bạch Diễn dính lấy mình, trên khuôn mặt trắng nõn nổi mây hồng, nở nụ cười ngọt ngào nhu tình như nước, không hiểu sao lại thấy bứt rứt.
Ngẫm lại, anh chưa phải bỏ ra thứ gì, tiền thuê phòng cũng do Bạch Diễn chi trả.
… Hình như anh hơi quá đáng rồi.
Coi như nội dung theo mạch truyện <Cô vợ bỏ trốn của bá tổng: Tôi càng muốn trốn> đi, bá tổng sẽ mua một căn nhà cho nữ chính, chơi trò kim ốc tàng kiều.
Giang Trạm im lặng một lúc, cảm thấy mình không nên hẹp hòi, chấn chỉnh tâm lý rồi nhận lời: “Đêm nay sẽ tìm em.”
Nụ cười trên mặt Bạch Diễm dần méo xẹo…
Đêm nay kì động dục qua rồi, cần anh giai đến làm gì nữa?
“Công việc của ngài quan trọng hơn.” Bạch Diễn mỉm cười, lùi về sau một bước, “Mấy ngày trước em trì hoãn không ít chương trình học, hôm nay muốn thức đêm học bù.”
Giang Trạm ngẩn người, không ngờ Bạch Diễn lại là người từ chối.
Thời điểm anh quyết định ở bên cậu cho rằng anh chính là người không tình nguyện, giờ bị từ chối lại không vui vẻ.
Lý do của Bạch Diễn rất chính đáng, Giang Trạm chỉ có thể gật đầu đồng ý: “Ừm.”
Tuy Bạch Diễn ngoài mặt vô cùng lộ liễu, thực chất lại rất hiểu chuyện.
Nhìn Bạch Diễn rời đi, Giang Trạm bắt đầu nghĩ xem có nên bù đắp cho cậu không.
Kinh nghiệm của anh như một tờ giấy trắng, đều dựa vào quyển tiểu thuyết máu chó kia cả, anh lại không muốn làm cái máy ATM ngu si chỉ biết mua mua mua và mua. Anh muốn cho cậu thứ cậu muốn hơn.
Thư ký Phương đẩy cửa tiến vào, Giang Trạm đem câu hỏi của mình ra: “Phương Trình này, cậu nghĩ nên tặng gì bù đắp cho Bạch Diễn mới tốt?”
Thư ký Phương ngẩn người: “Ồ, sếp biết rồi hả?”
Giang Trạm ngẩn người: “Biết cái gì?”
“Comment về cậu Bạch.”
Thư ký Phương chỉnh sửa lại thành một bản báo cáo hoàn chỉnh, đưa cho Giang Trạm.
<Hát cho bạn nghe> lên sóng, xung quanh Bạch Diễn dâng lên hai nguồn ý kiến trái chiều.
Fan cho rằng cậu tự tin, người mới ai cũng đeo mặt nạ khiêm tốn nhún nhường nhìn phát ngán, Bạch Diễn đẹp trai còn có tài, tương lai vô cùng sáng lạn.
Antifan lại cho rằng Bạch Diễn ngông cuồng mất dạy, không biết tôn trọng tiền bối đức cao vọng trọng, thái độ cứt chó như thế chẳng bao lâu sẽ bị đóng băng hoạt động thôi.
Hai bên đấu đá không ngừng, bên truyền thông vẫn khống chế được trong phạm vi comment.
Thứ nước bẩn trên chưa là gì, càng ồn ào càng khiến Bạch Diễn nổi hơn, công ty thích điều này.
Sang hôm sau, chiều hướng dư luận lại thay đổi.
Có người post ảnh chụp trộm Bạch Diễn. Bạch Diễn má đỏ hây hây, người tiều tụy bước đi trên phố, còn mơ hồ thấy biển hiệu của Karls đằng sau khung hình.
Phía lên bài cam đoan Bạch Diễn ôm đùi để bật lên, có tài cán gì khiến Hoàng Tinh Entertainment bất chấp tạo tiết mục riêng lăng xê vào lễ kỉ niệm 10 năm của họ?
Bọn họ bấu víu vào tuổi nghề của Bạch Diễn, chỉ hơn một tháng mà thôi, dù có thiên phú thì trong thời gian ngắn ngủi ai có thể bay cao như thế?
Trăm phần trăm sắm vai thiếu niên thiên tài, dựa dẫm chủ đầu tư.
“<Hát cho bạn nghe> có khi cũng nhận tiền rồi, cố ý đẩy Bạch Diễn lên hạng nhất, dối trá về thiết lập và tính cách, thứ lăng loàn này đáng bị phỉ nhổ lắm!!”
Khi thư ký Phương tiến vào đã có không ít kẻ hùa theo, tự xưng mình là staff của <Hát cho bạn nghe>, hi vọng chuyện Bạch Diễn cần phải phơi bày. Có vài khách mời xuất thân ca sĩ, có lượng fan nhất định, đám fan kia vô cùng hung hăng nhào lên cắn xé.
Giang Trạm đọc xong thì nhíu mày: “Tra được ai đứng sau chưa?”
Khuấy đảo dư luận, hiển nhiên không phải vô tình.
Hoàng Tinh Entertainment dù muốn ra tay dẹp loạn, cũng cần cân nhắc chuyện tự sát lần trước.
“Đã điều tra.” Thư ký Phương báo cao, “Không có kết quả ạ.”
Giang Trạm đen mặt, không nói gì.
“Trưởng phòng Truyền thông muốn xin ý kiến, có cần đè hotsearch giữ Bạch Diễn không, hay là…”
Thư ký Phương chưa nói hết, ai rồi cũng hiểu.
Chuyện của nghệ sĩ không tới tai Giang Trạm, nhưng Bạch Diễn lại liên quan tới vụ tự sát, bọn họ cần nghiêm túc bàn bạc.
Nếu ngầm thừa nhận sau Bạch Diễn có kim chủ bao nuôi, để dư luận lên men, coi như ém được vụ tự sát chu toàn, phương án xử lý đầu tiên là vậy.
Nhưng cũng đồng nghĩa, họ sẽ bỏ rơi Bạch Diễn.
Thư ký Phương biết quan hệ của Bạch Diễn và Giang Trạm, yên tĩnh chờ anh ra quyết định.
Giang Trạm nhắm mắt, đưa tay lên gõ phím.
Khác với thư ký Phương, trong hồi ức anh mối quan hệ của họ không đơn thuần chỉ có bao dưỡng, hằn sâu nhất lại chính là lần anh tình cờ đi qua phòng tập đêm khuya, Bạch Diễn vừa tập nhảy xong người mướt mồ hôi, tay chân khẽ run rẩy vì đau đớn, đối mặt với hợp đồng chi chít lớp học nặng nề mặt không biến sắc đặt bút kí tên, một Bạch Diễn nghiêm túc thực hiện, một Bạch Diễn đi khách sạn với anh vẫn nghiêm túc tranh thủ lên mạng học tập.
Bạch Diễn có rất nhiều khía cạnh anh chưa nhìn thấy, nhưng ít nhất Giang Trạm biết, Bạch Diễn rất nghiêm túc trong công việc trở thành nghệ sĩ.
Người chăm chỉ thì không đáng bị lãng quên.
Giang Trạm mở mắt, giọng nói quyết đoán: “Bạch Diễn đã kí hợp đồng bao dưỡng, chuyện bảo vệ em ấy trước dư luận là trách nhiệm của tôi. Không cân nhắc kỹ lưỡng, lần này tôi sai rồi.”