3.
Tôi bước vào thang máy, đầu óc vẫn mơ hồ như một mớ hỗn độn.
Chẳng lẽ, lọ nước hoa đó...
“Đợi chút.”
Một bàn tay trắng trẻo sạch sẽ chặn lại cánh cửa thang máy đang sắp khép.
Cửa thang máy mở ra lần nữa, tôi đối mặt với người vừa đến.
“Chỉ Chỉ, hôm nay em tan học sớm vậy?”
A, là hàng xóm của tôi, Phong Dao.
Anh là một nhà thiết kế thời trang trẻ tuổi trở về từ nước ngoài, luôn nhiệt tình nhờ tôi làm người mẫu để tìm cảm hứng.
“Vâng, hôm nay chỉ có một tiết thôi.” Tôi mỉm cười với anh.
“Mới có một ngày không gặp mà Chỉ Chỉ lại xinh hơn rồi.”
Anh nháy đôi mắt đào hoa đầy vẻ tr êu c h ọc, không ngừng t rêu đ ùa tôi.
“Không đẹp bằng anh Phong.”
Ngũ quan của Phong Dao rất tinh tế, tóc hơi dài, quả thực rất “đẹp”.
Anh thân mật kéo tay tôi:
“Chiếc váy lần trước đã hoàn thành, anh nóng lòng muốn em thử nó, nàng thơ của anh à.”
Thang máy dừng ở tầng bảy, anh kéo tôi vào căn hộ của mình.
Anh lấy một chiếc váy từ phòng làm việc và đưa cho tôi, sau đó đẩy tôi vào phòng tắm để thay đồ.
Thay thì thay, nhưng mà...
“Sao anh lại theo em vào đây.” Tôi lườm Phong Dao.
Anh tỏ vẻ vô t ộ i: “Chiếc váy này hơi khó mặc, khóa kéo ở phía sau, để anh giúp.”
“Không cần, anh ra ngoài đi!”
Tôi không ngại ngần đẩy anh ra khỏi phòng tắm.
Sau đó, tôi phát hiện Phong Dao nói đúng, chiếc váy này thật sự khó mặc, tôi kéo khóa lên đến giữa lưng thì không kéo được nữa, tóc lại bị vướng vào.
Tôi nắm lấy cổ váy bước ra, bực bội nói với Phong Dao: “Chiếc váy này thiết kế không hợp lí.”
Anh cười nhẹ hiểu ý, tiến lại gần tôi: “Không sao, để anh giúp.”
Anh vòng ra sau lưng tôi, nhẹ nhàng gỡ từng sợi tóc đang bị mắc kẹt ra khỏi khóa kéo.
Ngón tay anh không thể tránh khỏi chạm vào lưng tôi, cơ thể tôi vô thức run lên.
Tiếng cười khẽ vang lên phía sau: “Chỉ Chỉ n h ạy c ả m quá.”
“Đừng nói lung tung, anh nhanh lên đi!”
“Đừng vội, sắp xong rồi.” Giọng anh trầm thấp.
Không biết bao lâu sau, tóc tôi cuối cùng cũng được gỡ ra.
Phong Dao vẫn chưa kéo khóa lên cho tôi.
Tôi vừa định mở miệng hỏi, thì cảm nhận được một nụ hôn ấm nóng đặt lên lưng trần.
Tôi đứng sững tại chỗ.
“Chỉ Chỉ thật thơm.”
Nói xong, khóa kéo được kéo lên.
Phong Dao xoay tôi lại, trong mắt anh là sự ngưỡng mộ và m ê đắm không che giấu.
“Không hổ danh là nàng thơ của anh, đẹp quá!” Anh khen ngợi tôi bằng giọng đầy thán phục.
Nhưng ngay sau đó, anh thu lại nụ cười, ánh mắt chăm chú nhìn vào môi tôi.
“Nếu em mãi mãi chỉ là nàng thơ của anh thì tốt biết bao.”
Phong Dao nói từng chữ một, không khí trở nên n gu y h i ểm.
“Anh Phong...” Giọng tôi run rẩy.
Anh lại mỉm cười, thu lại khí thế đ á ng s ợ, nhanh như thể tôi vừa nhìn nhầm.
“Chỉ Chỉ bị nóng trong à, môi hơi sưng.”
“À vâng… đúng vậy.” Tôi gật đầu cứng nhắc.
“Suýt nữa anh tưởng ai đó đã hôn em, sợ rằng có người lén c ư ớ p mất nàng thơ của anh.”
“Ha… làm sao có chuyện đó…”
“Hay là…”
Phong Dao chuyển giọng, “Chỉ Chỉ làm bạn gái anh nhé.”
Bất ngờ quá!
Tôi mở to mắt: “Gì cơ?”
“Như vậy em có thể chuyển đến ở cùng anh, anh sẽ có nguồn cảm hứng bất tận.”
Anh nhìn vào mắt tôi, miệng cười nhưng giọng điệu lại rất nghiêm túc.
“Em.…”
“Không sao, Chỉ Chỉ cứ suy nghĩ thêm vài ngày.”
Cuối cùng khi tôi trở về phòng mình, đ ầu ó c vẫn còn quay cuồng.
Thật kỳ lạ, cả Tang Hoài, Châu Độ lẫn Phong Dao đều quá kỳ lạ.
4.
Tôi ngả lưng xuống giường, nhìn trần nhà mà thả hồn theo những suy nghĩ rối ren.
Trong đầu tôi hiện lên dòng chữ trên tấm thiệp đi kèm lọ nước hoa:
[Xịt nước hoa này lên, người thích bạn sẽ tăng 100% mong muốn được hôn bạn.]
“Chẳng lẽ cái lọ nước hoa kỳ lạ đó thật sự có hiệu nghiệm? Trên đời này thật sự có chuyện kỳ diệu như vậy sao?”
“Không, chắc chắn là mình đang bị h o a n g tưởng rồi.”
So với việc cả ba người đều thích tôi, tôi vẫn thiên về giả thuyết mình bị th ầ n ᴋi n h hơn.
Tôi mở điện thoại xem lại dòng trạng thái về lọ nước hoa mà tôi đăng lên mạng xã hội, không biết có ai nhận không.
Kết quả là phần bình luận toàn là những lời phủ nhận.
Vài người bạn thân cũng nói không phải họ tặng.
Tôi rơi vào trạng thái hoang mang.
“Đinh đoong.” Đột nhiên có một yêu cầu kết bạn hiện ra.
Tôi nhấn vào xem.
Thông điệp xác nhận kết bạn: [Định hôn tôi mà không chịu trách nhiệm à?]
Trực giác mách bảo tôi rằng người này là Tang Hoài, khiến tôi g iậ t mình run tay, vội nhấn chấp nhận.
Anh ta tiếp tục gửi thêm vài tin nhắn.
“Chạy nhanh thật.”
“Không muốn chịu trách nhiệm sao?”
Thật khó tưởng tượng đây lại là lời từ một người luôn lạnh lùng và nghiêm túc như Tang Hoài.
Tôi run rẩy trả lời:
“Là thầy hôn em, chẳng lẽ không phải thầy nên chịu trách nhiệm sao?”
Thầy ấy dường như đang chờ câu này của tôi.
“Tôi chịu trách nhiệm.”
“Vậy nên, tôi có thể hiểu là em đồng ý làm bạn gái tôi không?”
Cái gì chứ?!
Tôi kinh ngạc đến mức suýt ném điện thoại đi, không biết mình nhìn nhầm hay Tang Hoài phát đi ê n rồi?
Gặp họa vô đơn chí, tin nhắn của Châu Độ lại hiện lên ở đầu màn hình.
“Chạy gì thế, tôi đâu có ăn thịt cậu.”
“Cậu về căn hộ rồi à?”
“Tôi đến đón cậu, cùng đi ăn nhé, có chuyện muốn nói với cậu.”
Tin nhắn “Không đi” của tôi còn chưa kịp gửi đi, cậu ta đã gửi thêm một dòng.
“Nếu dám từ chối thì tôi sẽ hôn đến khi cậu khóc.”
“Tôi sắp tới rồi, ngoan ngoãn đợi tôi nhé.”
Tôi đặt điện thoại xuống, ánh mắt đờ đẫn.
Đầu tiên là lời tỏ tình bất ngờ của Phong Dao, tiếp theo là Tang Hoài muốn chịu trách nhiệm với tôi, và cuối cùng là Châu Độ có điều muốn nói.
Tôi cảm giác rằng điều Châu Độ muốn nói có liên quan đến hai người kia.
Tại sao đột nhiên tôi trở thành tâm điểm của mọi người như vậy?
Vậy, tôi phải chọn thế nào đây?