Liếc nhìn những người vừa bước vào, An Diệp Lạc gật đầu cô nói với Phương Tiếu Quân:
- Cám ơn!
- Không có gì, thù cũ của Doanh Doanh cũng cộng vào luôn!- Phương Tiếu Quân lắc đầu từ chối nói.
An Diệp Lạc nghe Phương Tiếu Quân nói xong cô cũng không nói gì cả, lúc này Diệp Hi Nghi nhìn những người bước vào xong cô ta quay sang nhìn An Diệp Lạc hỏi:
- Diệp Lạc Nguyên! Mày muốn làm gì???
- Làm gì? Không phải em gái cần vui vẻ với đàn ông sao? Vậy thì chị sẽ giúp em, đây là những người mà chị tìm cho em gái yêu quý của chị, sao nào? Em chọn ai trong số họ???
- Diệp Lạc Nguyên, cha sẽ không tha cho cô!- Diệp Hi Nghi đôi mắt ánh lên sự sợ hãi cùng thù hận.
- Cha??? Ý cô là lão già Diệp Hoành Nghị sao?- An Diệp Lạc trêu đùa Diệp Hi Nghi nói:- Lão già đó hiện giờ làm gì còn tâm trí mà nhớ tới đứa con gái bảo bối là cô nữa chứ!
- Cô nói vậy là ý gì???- Diệp Hi Nghi kinh ngạc nhìn An Diệp Lạc hỏi lại.
- Ý gì??? Không phải hôm qua hai cha con cô tính toán với Nghiêm Tịch sao?
- Cô...! Vậy thì sao chứ? Anh ấy và cô vẫn chưa phải là vợ chồng, cô lấy quyền gì mà ngăn cản tôi???- Diệp Hi Nghi vênh mặt nói.
- Đúng là tôi không thể ngăn cản cô yêu anh ấy, nhưng cái sai của cô là dám bỏ thuốc cho anh ấy! Cho nên, hậu quả giờ cô nên gánh chịu, đừng trách tôi, Nghiêm Tịch là điểm giới hạn của tôi!
Nói xong, An Diệp Lạc hất tay, cô nhìn Diệp Hi Nghi cười, nói:
- Bắt đầu đi, người nào ốm lên trước!
Nghe An Diệp Lạc nói, một người phía sau bước lên, hắn đi thẳng về phía Diệp Hi Nghi, An Diệp Lạc hỏi Phương Tiếu Quân:
- Quân Quân! Camera cậu đã mở để quay lại chưa?
- Yên tâm! Tất cả đâu vào đấy rồi!- Phương Tiếu Quân lạnh lùng trả lời.
Nhìn người đàn ông cả người nhem nhuốc bẩn thỉu đi về phía mình, Diệp Hi Nghi hét ầm lên, chiếc đầu cứ lắc qua lắc lại liên tục nói:
- Đừng qua đây, đừng qua đây! Diệp Lạc Nguyên, mau thả tao ra, mày không sợ cha tìm thấy tao sẽ giết mày hay sao?
Vẫn không nghe thấy An Diệp Lạc trả lời, Diệp Hi Nghi sợ hãi nhìn người đang bước tới gần, trong lòng cô ta thì kêu gào: "cha, mẹ! Hai người đang ở đâu? Mau tới cứu con!"
Cho dù Diệp Hi Nghi có kêu gào rát cả cổ cũng không ai có thể tới cứu cô ta được, nhìn người đàn ông bẩn thỉu vươn đôi bàn tay gầy gò đen đúa về phía mình, Diệp Hi Nghi cố gắng giãy giụa để thoát khỏi dây trói cũng không thể được.
"Xoạc" toàn bộ quần áo của Diệp Hi Nghi bị xé rách, toàn bộ cơ thể cùng làn da trắng của cô ta bị phơi bày trước mặt tất cả mọi người, An Diệp Lạc lạnh lùng nhìn, sau đó cô cùng Phương Tiếu Quân rời đi, trước khi đi, cô nói:
- Bịt miệng cô ta lại!
Nghe cô ra lệnh, một đàn em của Phương Tiếu Quân hiểu ý nhanh nhẹn bước tới lấy dây vải bịt miệng Diệp Hi Nghi lại, khiến cô ta chỉ nói được một câu:
- Cô...!
Không để ý ánh mắt oán hận của Diệp Hi Nghi, An Diệp Lạc quay lưng tời đi, trước khi đi cô nói:
- Từng người, từng người thay nhau, mỗi người một ngày giúp cô ta vui vẻ, nhớ, không được khiến cô ta kiệt sức quá, nếu không sẽ không vui, ai mà cố tình thì người tiếp theo sẽ chính là kẻ đó. Nghe rõ chưa?
Những người có mặt trong mật thất nghe An Diệp Lạc nói vậy, cảnh tượng hiện ra trong đầu khiến họ run sợ không thôi, mọi người vội vàng trả lời:
- Vâng thưa cô!
Hài lòng với đáp án của mọi người, An Diệp Lạc vui vẻ cười bước ra ngoài, cô còn đi coi trò vui của Tống Nghiêm Tịch và lão già Diệp Hoành Nghị.