Khi Triệu Hạ Nhiên trở về, cô ta rất vui vì nghĩ rằng mình đã có một chỗ dựa hái ra tiền. Khi nhìn thấy Vương Khải Thiệu liền vui mừng ôm hắn, nhìn thấy Triệu Hạ Nhiên cười vui như vậy, Vương Khải Thiệu cũng đoán ra được là cô ta đã vay được, vào trong nhà, Triệu Hạ Nhiên kể lại cho Vương Khải Thiệu biết tất cả. Nghe xong, Vương Khải Thiệu cũng cười tươi, trong lòng thì nghĩ: "thật không nghĩ cô ta lại may mắn quen được chủ tịch tập đoàn M.A nổi tiếng thế giới! Mình cũng phải gặp làm quen mới được, biết đâu có thể nhờ vả được thì sao? Mà nếu có thể...!".
Nghĩ tới đây, Vương Khải Thiệu cầm tay Triệu Hạ Nhiên thâm tình nói:
- Vất vả cho em rồi!
- Em không vất vả, công ty đứng vững thì em và anh đều tốt!
Triệu Hạ Nhiên tựa vào trong ngực Vương Khải Thiệu nên không nhìn thấy nụ cười khẽ nhếch của hắn.
Khi hai người Vương Khải Thiệu và Triệu Hạ Nhiên vui vẻ, họ không biết rằng mình đã bị người khác đưa vào chòng.
Tại nhà của An Diệp Lạc,
Tống Nghiêm Tịch ngồi nghe An Diệp Lạc kể lại, cô cũng nói kế hoạch của mình, Tống Nghiêm Tịch suy nghĩ, anh nói:
- Vậy anh sẽ nói với tiểu Nhu!
- Hắn đối với tiểu Nhu hiện giờ thế nào?
- Có thể nói là say đắm!
- Tốt! Qua mấy hôm nữa, em sẽ giả vờ mời Triệu Hạ Nhiên đi du lịch cùng em, lúc đó anh phải nói với tiểu Nhu dụ hắn để ngày hôm đó hắn đưa tiểu Nhu về nhà của hắn!
- Không thành vấn đề, lúc đó nếu như không được thì chúng ta dùng tới thuốc, cho hắn uống!
- Dạ, cứ quyết định vậy đi! Còn chuyện anh thâu tóm công ty của nhà họ Diệp sao rồi?
- Khi nào em kết thúc trả thù của em thì nhà họ Diệp đó cũng kết thúc theo!
Tống Nghiêm Tịch lạnh lùng nói, dạo này Diệp Hi Nghi tới công ty gặp anh thường xuyên, còn tìm cớ tới bàn công việc với anh. Khiến anh cứ phải chạy trốn cô ta, cả cái lão già Diệp Hoành Nghị nữa, mỗi khi mở tiệc lại kéo anh cùng con gái lão, như muốn thông báo với tất cả rằng anh là con rể lão.
Tuy anh biết ý đồ của lão, nhưng vì trò chơi nên anh cứ để cho lão tự mình diễn. Như vậy khi lão bị anh đẩy ngã mới đau, Tống Nghiêm Tịch nghĩ gì An Diệp Lạc sao không biết, chỉ là cô cũng không cản, là lão ấy từ bỏ cô chứ không phải cô từ bỏ lão. Nếu đã từ bỏ thì chuyện của lão chẳng liên quan gì tới cô.
Mấy ngày sau đó, nhờ có vốn vay mượn của công ty M.A cho nên công ty Vương Triệu vẫn chưa đi tới bờ vực phá sản. Thế nhưng công ty vẫn bị vướng vào những vụ việc khiến công ty bị thua lỗ. Triệu Hạ Nhiên lại tiếp tục tới ngân hàng M.A vay vốn lần thứ hai.
Sau khi đưa Triệu Hạ Nhiên tới công ty M.A xong Vương Khải Thiệu nói:
- Em vào đó vay mượn, khi nào xong điện cho anh, anh tới đón! Giờ anh quay về công ty tranh thủ làm việc.
- Anh làm thì thôi không cần đón em! Em vay được xong sẽ đi ra chợ mua vài món ăn để chúc mừng!
- Được em! Tối làm xong anh sẽ về ngay! Anh đi nhé!
- Dạ!
Nhìn Triệu Hạ Nhiên qua gương chiếu, thấy cô ta bước vào trong, Vương Khải Thiệu liền nhếch miệng cười vui vẻ, với chiếc điện thoại bấm số gọi, tiếng chuông vừa đổ liền nghe thấy người ở đầu máy lên tiếng, hắn vui vẻ nói:
- Em yêu! Hôm nay em muốn mua gì hay muốn tới đâu chơi không? Đi gần thôi nhé, tối anh phải về nhà ăn cơm cùng mụ ấy!
-...
- Ok! Anh qua đón em ngay đây, đưa em tới trung tâm thương mại mua sắm nhé!
-...
- Chuẩn bị đi, anh tới liền đây!