Khẽ nắm chặt chiếc điện thoại, một giọt nước mắt không biết từ khi nào đã lặng lẽ rơi trên khuôn mặt An Diệp Lạc, trong lòng cô nghĩ: "cũng may, cô chưa yêu anh nhiều, nếu không giờ đây cô lại lần nữa tổn thương nghiêm trọng, cũng may cô chỉ có chút tình cảm ít ỏi đối với anh, nên có thể nhẹ nhàng buông!".
Suy nghĩ là vậy, nhưng cô lại không thể ngăn được giọt nước mắt của mình, muốn ngăn cũng không thể ngăn được. Bên ngoài cửa phòng, tiếng gõ cửa "cộc... cộc" hai tiếng vang lên. Nhanh tay gạt nước mắt của mình, An Diệp Lạc lên tiếng:
- Mời vào!
"Cạch" cửa phòng mở ra, An Diệp Lạc kinh ngạc nhìn người vừa bước vào, cô nghĩ: "anh sao lại tới đây? Không phải anh đang ở biệt thự của Diệp gia sao? Sao anh lại tới đây? Chẳng lẽ trong này có chuyện gì mờ ám sao?". Bao nhiêu câu hỏi cô đặt ra lại không biết trả lời sao.
Tống Nghiêm Tịch bước vào nhìn cô anh cười, lại gần, bất chợt nhìn thấy đôi mắt cô đỏ hoe, không lẽ cô khóc, ai có thể khiến cô khóc? Bàn tay của mình lên xoa nhẹ đôi mắt của cô, anh nói nhỏ:
- Sao vậy? Có chuyện gì sao?
Cảm nhận được bàn tay ấm áp của anh xoa nhẹ mắt mình cùng câu nói nhẹ nhàng của anh, An Diệp Lạc khẽ cười, cô biết mình nên làm gì rồi. Lắc đầu, bàn tay cô đặt lên bàn tay của anh trên mặt mình nói:
- Em đang nghĩ...!
- Nghĩ gì?
- Không lẽ em lại bị gạt lần nữa!
- Cái gì bị gạt?
- Bị anh gạt!
- Anh?- Tống Nghiêm Tịch kinh ngạc, sao anh có thể gạt cô được chứ? Tình yêu anh dành cho cô là thật lòng.
Đôi mắt anh hiện lên sự thất vọng, không ngờ anh yêu cô thật lòng mà cô còn nghĩ anh gạt cô. An Diệp Lạc nhanh chóng bắt gặt ánh mắt thất vọng của anh, cô liền đưa cho anh chiếc điện thoại của mình. Nghi ngờ, Tống Nghiêm Tịch cầm chiếc điện thoại nhìn xuống. Giờ thì anh đã hiểu vì sao cô lại nghĩ vậy, bật cười anh nói:
- Anh bị cô ta gạt rồi, xém chút mất em! May mắn anh trở về đây, nếu không chắc mất em thật quá!
- Anh còn cười! Nói cho em biết là chuyện gì xảy ra?- An Diệp Lạc giục anh.
- Em muốn biết?- Anh ranh mãnh nhìn cô- Vậy, hôn anh một cái, anh nói cho vợ biết!
- Tuỳ anh! Anh không nói thì thôi! - cô tỏ ra không quan trọng nói.
- Ôi! Muốn được vợ hôn mà sao khó vậy? - anh đưa tay đặt lên trán mình tỏ ra mình đang suy nghĩ.
An Diệp Lạc mặc kệ anh, cô không nói gì, Tống Nghiêm Tịch thấy không có hiệu quả, anh đành nói:
- Hôm nay anh tới đó đình bàn chuyện hợp tác với cha em!
- Ông ta không còn là cha em!- An Diệp Lạc từ chối.
- Được! Anh định thâu tóm công ty của ông ta, em thấy sao?- anh nghiêm túc nhìn cô nói.
- Chẳng sao cả, anh thích thì làm, em không quan tâm!
- Được! Vậy cứ như vậy đi, dám khiến vợ anh tổn thương thì phải gánh chịu hậu quả!
- Vậy tấm hình...?
- Lúc đó anh và Diệp Hoành Nghị đang nói chuyện, anh hỏi ông ta về việc hợp tác, không ngờ lại bị chụp trộm!- nói xong khí lạnh từ người anh toả ra: "Diệp Hi Nghi! Khoản nợ này tôi nhớ kỹ! Cô cứ chờ đó cho tôi!".
- Chúng ta đi ăn trưa thôi! Em đói!- An Diệp Lạc không để ý tới khí lạnh từ người anh toả ra.
- Vậy đi thôi! Vợ muốn ăn ở đâu, anh đưa đi!- Tống Nghiêm Tịch vui vẻ cười.
- Ừm!- nhẹ trả lời anh xong, hai người cùng nhau sánh bước rời đi.
__________________phân cách__________________
Tại Phương gia,
Sau khi Trương Doanh tỉnh dậy, cô cũng không hỏi tới những người kia, Phương Tiếu Quân đau lòng cô nên cũng không nhắc lại, đồng thời anh cũng vui mừng vì cô biết anh là người xã hội đen nhưng lại không tỏ ra coi thường, khinh ghét và xa lánh anh, cho nên Phương Tiếu Quân đưa cô về Phương gia để ra mắt chào hỏi cha mẹ anh.
Trương Doanh trên đường đã được anh nói rõ ràng cho cô biết, khi đến nhà anh, cô vẫn giữ đúng mực khiến gia ông bà Phương gia yêu thích cô không thôi, sau khi biết cô là trẻ mồ côi thì họ càng thương yêu cô nhiều hơn, thậm trí, họ còn bắt cô gọi họ là cha và mẹ mặc cô và Phương Tiếu Quân còn chưa chính thức đính hôn.
Cảm nhận được mọi người trong nhà anh thương yêu cô thật lòng, Trương Doanh trong lòng thàm cám ơn Phương Tiếu Quân. Mọi người kết thúc bữa cơm trưa bằng những nụ cười vui vẻ hạnh phúc.