Khí Nữ Mãn Thích

Chương 139: KẾT CỤC 1:




KẾT CỤC 1:

Tác giả: Luna Huang
Tiết Nhu một đường ngồi xe ngựa trực tiếp trở về Tiết gia, mọi thứ ở Chung phủ nàng đều không muốn lấy về nữa, chỉ nhờ xa phu chuyển cáo Thanh Sơn bảo nàng ta tự trở về thôi. Khi nàng vào phủ vừa tắm xong không lâu Quý Bác hốt hoảng chạy đến gấp gáp nói: “Tiểu thư, tiểu thư, chuyện không tốt rồi?”

“Chuyện gì? Quý thúc chậm rãi nói.” Tiết Nhu mở cửa phòng di nương bước ra, tóc nàng vẫn còn được quấn bằng một cái khăn to để thấm nước.

“Lão gia thắng trận trở về nhưng ngã ngựa trấn thương nặng rồi đang được đại thiếu gia đưa trở về viện.” Quý Bác nói ngắt quãng thở không ra hơi liên tục đưa tay vuốt ngực.

Tiết Nhu ném khăn trên tóc xuống đất lướt qua Quý Bác bước nhanh đến viện của Tiết Triệt. Khi nàng đến liền nghe được Điều Dong nói với Tiết Vân Lãng, “Tiết giáo uy chấn thương nặng, xương chân cũng đã gãy sợ sau này cũng chỉ có thể ngồi trên mộc lăn.”

Lòng của Tiết Nhu chấn động, bước nhanh đến trước giường, chỉ thấy phụ thân nhắm mắt nằm đó, trên mặt không chút huyết sắc. Nàng ngẩng đầu lên hỏi Tiết Vân Lãng, “Đại ca, đây là thế nào?”

“Yên ngựa hị hỏng, lúc xuất phát trở về thì rơi ra hại phụ thân té xuống, mọi người hô lên khiến ngựa phát cuồng rồi đạp lên chân.” Tiết Vân Lãng rũ mắt xuống không ai nhìn thấy hắn nghĩ gì, nhưng âm thanh kia nghe ra được hắn cũng rất không vui.

Tiết Nhu khẽ gật đầu mang theo Điều Dong ra ngoài nói với hắn chuyện nàng cùng Chung Hạng Siêu hòa ly, bảo hắn truyền lời về Chung gia. Nàng dặn dò Ngũ Thất cùng Ôn Uyển vài câu liền rời khỏi nơi này trở về viện.

Đời trước nàng cũng ngồi mộc lăn biết rõ cảm giác sẽ rất khó chịu nên nhân lúc này thiết kế một chiếc mộc lăn tốt hơn cho phụ thân. Tỉ như bánh xe ngoài gỗ ra nên dùng thứ gì bọc lại để lúc di chuyển không quá xốc nảy, tỉ như ngồi lâu trên mộc lăn rất đau lưng và eo nên thiết ghế phần ghế và lưng tựa thế nào cho thỏa mái, tỉ như. . .

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—


Bên kia Chung phủ, Chung Hạng Siêu được nâng về phủ với tình trạng người ướt sũng sốt cao.

Đàm thị lo lắng hắn, khóc đến đôi mắt sưng to thâm đen ngồi bên giường, phu thê Chung Hạng Sâm phải khuyên rất lâu mới chịu nằm trên nhuyễn tháp gần đó ngủ một chút. Nhìn gương mặt của nàng giờ đây gầy gò xanh xao hơn trước rất nhiều, để người không khỏi phải thở dài ngao ngán.

Khi tỉnh lại đã là tám ngày kể từ ngày hòa ly với Tiết Nhu rồi, câu đầu tiên của Chung Hạng Siêu chính là nói với Kiết Câu, “Nếu ngươi có ý với Thanh Sơn lập tức gả cho nàng, lưu lại bên đó đi.”

Kiết Câu há hốc phun không ra được bất kỳ từ nào, cho dù đó chỉ là một chữ a đơn giản nhất mọi người đều có thể nói được kể cả ấu hài. Đột nhiên lại bảo hắn sang đó, lại còn là gả cho Thanh Sơn ở rể Tiết phủ nữa chứ. Hắn hận chủ tớ Tiết Nhu không hết làm sao có thể có ý với Thanh Sơn được, nhất định thiếu gia sốt đến não cũng hỏng luôn rồi.

“Người nói đùa, thuộc hạ không có lá gan đó.”

Bình thường đám Lĩnh Hồ sẽ ha hả cười một phen, nhưng tình cảnh này thực sự chẳng người nào cười nổi. Đành rằng thiếu gia mập mạp như lúc trước ít nhất còn dễ xem hơn bộ dạng bệnh hoạn bây giờ.

“Mặc ngươi có hay không, lập tức cuốn gói sang đó cho tiểu gia.” Chung Hạng Siêu ngồi tựa vào gối hồng hộc quát lên một câu.

Tiếng quát kia đánh thức Đàm thị, nàng vội vàng từ bên ngoài chạy vào ngọa thất, “Siêu, ngươi tỉnh rồi a, mau để mẫu thân xem xem.” Nàng nhào đến bên giường, hai tay run run phủng lên gương mặt tái nhợt của nhi tử.

“Mẫu thân.” Chung Hạng Siêu bi thương nhìn Đàm thị, mâu tử rưng rưng đỏ hoe lại cố kiềm nén nước mắt sợ làm mẫu thân đau lòng.


Đàm thị thương nhi tử cũng biết đây không phải là lúc kích động hắn, do đó liền lái một đề tài khác để nói: “Khát không, uống chút nước ấm hoặc đói bụng liền ăn chút cháo.”

“Mẫu thân, nàng đi rồi.” Chung Hạng Siêu không nhịn được khó chịu trong lòng, thốt ra liền là một câu như vậy.

“Ngoan, nghỉ ngơi thật tốt, chút nữa mẫu thân liền mang người đưa nàng về đây.” Trong lòng Đàm thị thầm mắng Tiết Nhu vạn lần, hại nhi tử của nàng thành như vậy, thật đáng chết.

“Không, không nên.” Chung Hạng Siêu ôm lấy Đàm thị, như một hài tử gục đầu lên vai nàng, “Nàng sẽ không về nữa, mẫu thân đừng bức nàng.”

“Được được, đều theo ý ngươi.” Đàm thị nén đau lòng xuống, vuốt vuốt tấm lưng to lớn của nhi tử. Từ nhỏ đến lớn, bất luận xảy ra chuyện gì nhi tử của nàng đều sẽ mỉm cười đón nhận, kể cả lúc bị Chung Lâm phạt gia pháp, nhưng kể từ lúc Tiết Nhu xuất hiện mọi thứ đều thay đổi, đây để nàng thật khó tiếp thu.

Kiết Câu nuốt một ngụm nước bọt, hy vọng thiếu gia nên quên đi chuyện mới vừa rồi. Hắn tuyệt đối sẽ không đến Tiết phủ đâu, đừng hy vọng.

“Nào nào, ăn chút cháo nóng trước.” Đàm thị khẽ đẩy hắn ra, tiếp nhận chén cháo nóng trong tay Bích Ngọc.

Chung Hạng Siêu tựa lưng trên gối, tóc có chút rối đầu lại hơi rũ, một lúc mới nói: “Nhi tử muốn từ quan.”

“Được được, chút nữa mẫu thân sẽ đi nói với phụ thân ngươi, không làm quan nữa, Chung gia tuyệt đối nuôi nỗi ngươi, mẫu thân cũng sẽ không ép ngươi.” Đàm thị thổi thổi thìa cháo liền đưa đến bên miệng hắn.

Chung Hạng Siêu chỉ có há miệng liền nuốt thôi. Nhớ ra gì đó hắn lại nói: “Kiết Câu, đi đi.”


“Như vậy không tốt đâu thiếu gia, Tiết tiểu thư nhất định không đáp ứng.” Kiết Câu nói thế nhưng biết rõ không phải thế. Rõ ràng Thúy Liễu cũng đã được gả cho Chu Nhụ rồi còn gì, mà hôm đó Tiết Nhu đến nửa chữ làm khó cũng không có.

“Nàng sẽ không làm như vậy đâu, ngươi đi đi.” Nuốt thêm ngụm cháo thứ hai, Chung Hạng Siêu lại nói. Để Kiết Câu sang đó, chí ít hắn cảm thấy bản thân vẫn còn có chút liên hệ với Tiết Nhu, cũng sẽ giảm bớt phần áy náy vì đã chia cắt Thanh Sơn và Kiết Câu tận hai đời.

“Chuyện cũng không cần thiết như vậy, nếu thiếu gia muốn, thuộc hạ cùng Thúy Liễu có thể đến Tiết phủ, vừa hay có thể minh trương mục đảm vào phủ, mà Tiết tiểu thư cũng sẽ không có nửa điểm hoài nghi hay phòng bị.” Thấy Kiết Câu bị bức đến sắp khóc, Chu Nhụ nhịn không được liền lên tiếng.

Chung Hạng Siêu nghe vậy cũng không nói thêm gì nữa, ăn tĩnh ăn hết chén cháo liền nằm xuống. Từ đó trở đi hắn từ quan xong liền ở mãi trong viện không hề bước ra ngoài nửa bước.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Thanh Sơn từ khi trở về mỗi ngày thở dài ít nhất hơn năm mươi lần, có lẽ ở Bình An bá phủ có Kiết Câu cãi nhau với mình nên thấy ngày qua rất nhanh, hiện tại Tiết phủ vắng vẻ khiến nàng có chút không quen. Bất quá tiểu thư ở đâu nàng sẽ ở đó.

Qua hơn bốn tháng, Tiết Nhu bận rộn với cửa hàng cũng không quan tâm đến mọi thứ xung quanh nữa. Lâu lâu rảnh rỗi lại có chất nhi cùng hai tẩu tẩu bồi, ngày qua rất tự tại. Thế nhưng không hiểu sao trong lòng nàng dường như có một nút thắt, mà nút thắt này là gì nàng cũng không biết, chỉ biết mỗi ngày nó đều khiến nàng khó chịu hai ba lần.

Hôm nay Tiết Nhu vận một kiện bán bối bích lục sắc cùng Thanh Sơn dạo bộ từ cửa hàng về phủ. Nhai đạo lúc này vẫn còn rất náo nhiệt, vẻ mặt nàng rất thưởng thức sự tự tại này. Dừng chân trước một quầy bán bánh mè nho nhỏ bên đường, nàng mua vài cái về cho chất nhi.

Nhân tiện cũng cầm một cái bánh mè lên cho vào miệng ăn, “Nhớ Kiết Câu?” Nghe được Thanh Sơn ở phía sau đột nhiên thở dài, trong lòng nàng cũng không biết làm thế nào mới tốt.

“Mới không thèm nhớ hắn.” Thanh Sơn ở phía sau cong môi kiêu ngạo nói, kỳ thực có hay không nàng cũng không biết nữa.

Tiết Nhu không đáp nhưng đáy mắt có chút trầm lắng, lời nói khó có thể diễn tả được. Đây có phải tất cả đều do nàng mà ra không? Nhưng chẳng phải Thúy Liễu vẫn rất hạnh phúc đó sao, Thanh Sơn việc gì phải chấp nhất như vậy.


Nghĩ mãi không thông, nàng phất tay lên nói, “Sang phố bên kia mua cho ta chút chu sa, ta qua đó xem vải.”

Thanh Sơn ứng tiếng xong liền chạy đi. Tiết Nhu nhấc vạt váy phấn hồng lên bước vào tiệm vải bên kia đường. Nàng hiện tại chỉ cần lo cho bản thân do đó tiêu tiền cũng xem như tích góp được kha khá. Ngũ Thất hoài thai cũng sắp hạ sinh rồi, nàng nên chuẩn bị chút vải dự phòng chất nhi xuất thế vào mùa thu.

“Ai nha, đó không phải là tam muội sao?”

Đang chăm chú xem một khúc vải phía sau Tiết Nhu vang lên một tiếng chói tai khiến hứng thú của nàng tuột đến thảm hại. Nàng thả vải trong tay xuống quay lại nặn ra một nụ cười nói: “Nga, đại tỷ, biểu tỷ đã lâu không gặp.”

Trong mắt Tiết Nhu, Tiết Nhã Hân cũng Trương Oánh đã mất đi phần cao ngạo của lúc trước, thay vào đó lại có chút thanh thục hơn, nhưng vẫn là chanh chua khó có người bì kịp. Nhìn thần sắc liền có thể thấy được ở Vương phủ, bọn họ cũng sống không tốt đẹp gì.

Nhưng không mắt người khác, Tiết Nhu lại là bi thảm hơn, vì kiểu tóc của nàng là kiểu tóc dành cho những nữ nhân bị hưu hoặc đã từng hòa ly, còn bọn họ lại là kiểu phụ nhân. Ngoài y phục trang sức ra, thì thần thái chính là thứ Tiết Nhu thắng bọn họ.

Cả hai gả qua đó không lâu chẳng biết phạm phải tội gì liền bị Vương Thể Chiêu hạ xuống thiếp, sau đó nghe nói nữ nhân nào được nâng làm chính thê. Thế nên hôm dự cung yến Tiết Nhu cũng chẳng gặp được mặt của hai người này. Sợ đây cũng là vì hắn muốn đem bọn họ ra trút giận đi. Đây là đáng đời, ai bảo vô duyên vô cớ đánh chủ ý lên người nàng làm gì.

Trương Oánh trên dưới nhìn Tiết Nhu đánh giá một lần, đáy mắt lập có có hối hận và oán hận xẹt ngang qua, “Đã lâu không gặp, chi bằng tìm nơi nào ngồi xuống hàn huyên.”

“Được, hôm nay A Nhu làm nhỏ, để A Nhu mời.” Tiết Nhu nhìn hà bao bọn họ mang theo cũng chẳng bằng một tờ ngân phiếu của nàng, tính toán một một chút chuyện lúc trước, lấy tiền chèn mặt mũi họ xuống cũng chẳng sao. Sau đó nàng quay sang chưởng quỹ đưa hắn chút bạc vụn nói, “Chút nữa sẽ có một tiểu cô nương đến đây tìm ta, ngươi bảo nàng tự hồi phủ trước là được.”

Chưởng quỹ đưa hai tay nhận lấy bạc luôn miệng cung kính vâng vâng.

Nhìn thấy Tiết Nhu dùng phần tiền bằng một nửa nguyệt ngân của các nàng sai người làm việc, cả hai đều đen mặt hận không thể giết người đoạt bạc kia. Chỉ là hiện tại các nàng mang thân phận thiếp của Vương phủ, căn bản không thể hành sự tùy tiện, nhất là trên lưng còn có lời cảnh cáo của Vương Thể Chiêu nữa.