Khí Nữ Mãn Thích

Chương 124: CHƯƠNG 124: NHẬN THỨC




CHƯƠNG 124: NHẬN THỨC

Tác giả: Luna Huang
Chung Hạng Siêu kéo kéo tay áo của nàng, xê dịch ghế đến gần nàng hơn: “Nàng hà tất phân rõ ranh giới như vậy, thường nói nhất dạ phu thê bách dạ ân, không phải sao.”

Tiết Nhu chịu không nổi sự lải nhải của hắn nữa, nàng ôm hết đồ trở về phòng đóng cửa lại nhốt hắn ở bên ngoài. Ngay lúc Chung Hạng Siêu chuẩn bị gõ cửa lại thấy cửa mở ra, Tiết Nhu cầm theo một cây quạt bước ra, “Thanh Sơn Thúy Liễu, chúng ta xuất phủ.”

Chung Hạng Siêu nhoẻn miệng cười rộ lên, hô to: “Lĩnh Hồ, chuẩn bị xe ngựa, đến đổ phường.” Hắn chạy ở bên cạnh Tiết Nhu lải nhải, “Nàng biết không, ngày mai phụ thân bắt ta vào triều rồi sợ rằng không có thời gian bồi nàng đi chơi nhiều nữa đâu. Do đó hôm nay chúng ta phải chơi thật lâu nga.”

Tiết Nhu mặc kệ hắn, cước bộ của nàng tăng nhanh hơn, nàng không phải muốn đến đổ phường mà muốn trở về Tiết gia chơi với chất nhi. Mặc kệ quy củ gì gì đó, phản chính bản thân thích liền được, nếu chịu không nổi thì hòa ly đi, càng đúng ý của nàng.

Chung Hạng Siêu thấy Tiết Nhu không lên xe ngựa nên cũng đi theo nàng, “A Nhu là muốn đi đâu?” Nói vậy chính là cũng sẽ không theo gợi ý của hắn mà đến đổ phường rồi.

Tiết Nhu không nói trực tiếp đến thẳng Tiết gia. Cả hai ở đó ngây ngô đến tối mới trở về Chung phủ, đương nhiên như Đàm thị nói Chung Hạng Siêu đến chỗ Lạc Bích Nhu chứ không cùng Tiết Nhu hồi viện.

Lạc Bích Nhu mặc một kiện yếm đào mỏng tanh, trên vai khoác một kiện bối tử mỏng như cánh ve ngồi trước bàn trang điểm chải tóc. Trâm sai trên tóc sớm được tháo xuống, cả hoa tai cũng chẳng đeo. Hôm nay Đàm thị nói với nàng, nhất định phải cùng hắn viên phòng vậy mới có cơ hội thắng.

Cửa vừa mở, Chung Hạng Siêu bước vào nàng liền đứng lên chạy đi đón. Đứng trước mặt hắn, khẽ động đầu vai một cái, bối tử mỏng manh rơi xuống, lộ ra bờ vai trắng mịn câu hồn, “Phu quân đến rồi a.”

Chung Hạng Siêu như không nhìn thấy, vừa cởi áo áo vừa nói: “Hình như ta đã nói rất rõ rồi đúng không?”


“Đây là thánh chỉ, chúng ta cũng không thể làm trái.” Lạc Bích Nhu tiếp lấy áo từ tay hắn treo lên giá, hiện tại đỗ hết lỗi cho thánh chỉ là được, phản chính nàng tiếp chỉ cũng rất kinh ngạc a.

Chung Hạng Siêu ngồi xuống giường tiếp tục tháo hài, “Nếu đã như vậy liền hòa ly đi, mỗi người đều có một cuộc sống riêng không cần làm khó nhau.”

Lạc Bích Nhu vội nhào đến bên chân hắn, những ngón tay như ngọc đặt trên đầu gối hắn, nức nở, “Ngươi cũng biết nữ tử bị hưu sẽ có kết quả thế nào, vì sao lại làm khó ta như vậy?”

Chung Hạng Siêu lạnh lùng hất tay nàng ra khỏi người mình, nằm ngửa trên giường nhắm mắt lại, “Vậy thì lưu lại đây đi, đừng làm phiền ta cùng A Nhu là được.”

“Ta không chấp nhận thứ hữu danh vô thực này.” Lạc Bích Nhu ngồi lên giường nhìn chằm chằm hắn không rời mắt. Khuôn ngực nảy nở phập phồng dưới yếm mỏng để bất kỳ người nào nhìn thấy đều chịu không được thế nhưng lại đoạt không được ánh mắt của Chung Hạng Siêu.

“Nếu không phải ngươi cố chấp cũng sẽ không thành ra như thế này.” Mắt vẫn không mở, âm thanh vẫn lạnh lùng không ôn độ. Giá như lúc hắn nói, nàng chịu nghe vậy cả hai đều tốt đẹp, quan hệ cũng không đến mức tệ như thế này.

Chuyện của đời trước hắn đều không có trách nàng, tất cả nguyên căn đều do hắn mà ra, nhưng nàng lại cố chấp không buông. Nếu thế này thì cũng chỉ có thể tự trách nàng mà thôi, tất cả ủy khuất đều cho nàng tự gánh lấy.

“Siêu.” Lạc Bích Nhu nhào vào lòng hắn ôm chặt không muốn buông tay. Giờ phút này đây, tất cả sỉ diện đều bị nàng ném đi hết, nàng không muốn như đời trước nên phải bám thật chặt lấy hắn mới có thể sống trong vinh hoa phú quý được.

Chung Hạng Siêu lạnh lùng hất nàng sang một bên, mặc cho trời nóng vẫn kéo chăn trùm kín người, “Ngủ, không an ổn ta liền đi.” Đây là làm cho mẫu thân xem thôi, nếu nàng ta chọc giận hắn, vậy hắn học theo phụ thân đến chỗ khác ngủ cũng chẳng có gì quá đáng. Đến khi mẫu thân hỏi đều mang hết tội lỗi đổ hết cho phụ thân là được.


Cứ như vậy trôi qua ba ngày, đến ngày quy ninh Chung Hạng Siêu mượn cớ theo Chung Lâm liền không cần đến nhà người nào cả. Mà Tiết Nhu một mình hồi phủ cũng cảm thấy rất tự tại.

Nhưng Lạc gia thì không phải như vậy, họ cho rằng Chung Hạng Siêu làm như thế chính là không xem Lạc gia ra gì vì vậy liền đến cửa mà nháo. Đàm thị một mình trong phủ tự nhiên phải lo liệu sắp xếp mọi việc, đến huyệt thái dương phát đau mà cũng không thể làm thông gia hạ hỏa được.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Đến chiều Tiết Nhu hồi phủ, bước vào tiền thính nàng trơ mắt ra nhìn quý phụ nhân ngồi ở quý vị không rời mắt. Chân nàng bất giác hướng về phía đó bước ra một bước nhỏ, âm thanh mang theo không tin khẽ gọi: “Di nương?”

Đàm thị hắng giọng nhắc nhở, “Di nương cái gì? Đó là Lạc phu nhân, còn không qua thỉnh an.”

Sai nha, đó rõ ràng là di nương của nàng, chẳng qua so với ký ức của nàng thì lớn tuổi hơn một chút mà thôi. Di nương sớm rời trần thế, Tiết Nhu vốn nhớ không nổi dung mạo của nàng, thế nhưng hình ảnh hiện lên trên Tam Đồ xuyên khiến nàng không thể không nhớ được.

Không những Tiết Nhu, phu phụ Lạc thái phó cũng nhìn Tiết Nhu không rời mắt. Bọn họ hoàn toàn không nghĩ đến Tiết Nhu lại giống hết Lạc Bích Nhu như vậy, nếu có khác cũng là khác Tiết Nhu ốm hơn một chút, giản dị hơn một chút mà thôi.

“Đây là. . .” Lạc thái phó từng nghe nói qua Tiết Nhu cùng Lạc Bích Nhu là y hệt nhau, thế nhưng hắn không tin nên cung yến cũng chẳng thèm nhìn đến một mắt. Hắn cùng Tiết Triệt thân phận cũng khác xa nhau, nên chỗ ngồi cũng khá xa. Lại nói, võ chê văn nhu nhược, văn chê võ thô lỗ vì vậy người của Lạc phủ cùng Tiết phủ chưa từng chạm mặt cũng là điều bình thường.

Lạc Bích Nhu ôm lấy tay của Lạc phu nhân, dịu dàng cười giới thiệu: “Mẫu thân, đó là A Nhu, A Nhu, đây là phụ thân mẫu thân ta.” Nàng nhìn thấy đôi mắt có chút lệ quang của Tiết Nhu đỏ lên, thật không hiểu đây lại là chuyện gì.

Thúy Liễu nhìn không thấy, thế nhưng từ khi Đàm thị giới thiệu khách nhân xong thì cả thân người run lên, núp ở phía sau Tiết Nhu hệt như đang sợ sệt cái gì vậy. Thanh Sơn thấy được liền kéo nàng đến bên cạnh mình khẽ hỏi: “Làm sao vậy?”


Thúy Liễu cơ hồ sợ đến mất đi phản ứng, chỉ biết chôn mặt vào trong hõm cổ của Thanh Sơn tận lực giấu đi sự tồn tại của mình. Gậy trúc dò đường trong tay cũng rơi xuống, tạo nên một âm thanh dị thường rõ ràng trong tiền thính to lại an tĩnh lúc này.

Tiết Nhu vì âm thanh kia mà hoàn hồn, thầm tự nhủ di nương rõ ràng đã chết dưới hình phạt của Trương Thiên Hồng, nàng còn thấy rõ ràng làm sao có thể sống lại còn là phu nhân Lạc phủ được. Nàng quay người nhìn Thúy Liễu hỏi: “Bệnh rồi?”

Lạc thái phó bên kia hơi rướn người nhìn sang bên này, có chút kinh ngạc hỏi: “Thúy Liễu, là Thúy Liễu nữ nhi của Hà ma ma và Lưu Hùng đúng không?”

Thân người Thúy Liễu càng run lợi hại hơn, chân nhuyễn ra, phịch một tiếng quỳ xuống liên tục lắc đầu, “Không, không phải, không phải đâu.”

Lạc thái phó bước đến cẩn thận quan sát nàng, nhìn thấy tay kia liền cau mày, “Còn bảo không phải? Lưu Hùng là nhị hồ thế gia, tay của hắn cùng ngươi đều vì kéo nhị hồ mà lưu lại sẹo. Còn có a, vết bớt trên mu bàn tay ngươi là do năm đó mẫu thân ta lỡ tay làm bỏng, ta sao lại nhìn không ra được.”

Hắn ngồi xổm xuống trước mặt Thúy Liễu hỏi, “Ngươi đây là làm sao, mắt ngươi sao lại thế này? Phụ mẫu đâu, chẳng phải nói là muốn rời khỏi kinh thành đi ngao du sao, sao ngươi lại thành ra thế này? Sao không trở về tìm ta?”

Tiết Nhu vội chen ngang, “Lạc đại nhân, Thúy Liễu hiện đang mất bình tĩnh, chờ hôm nào nàng ổn định A Nhu lại mang nàng đến Lạc phủ bái phỏng người.”

Nói xong liền phân phó, “Thanh Sơn, mang nàng về viện nghỉ ngơi đi, gọi Bích Ngọc xem cho nàng một chút.”

Nhìn bóng lưng hai người rời đi, Lạc thái phó vẫn là không an tâm hỏi Tiết Nhu, “Ngươi gặp được nàng ở đâu?”

Tiết Nhu vì hiếu kỳ thân phận của Thúy Liễu nên cũng không có che giấu. Kể xong nàng lại hỏi: “Không biết Lạc đại nhân cùng Thúy Liễu là thế nào quen biết.” Thúy Liễu mở miệng đều là thông văn, nàng mới không tin nàng ta là khất cái. Thế nhưng người ta cũng chưa nguyện nói nên nàng cũng chẳng ép bức.

Lạc thái phó đỡ trán a lên một tiếng, mới nói: “Phụ mẫu nàng đều là hạ nhân của phủ ta. Phụ thân nàng xuất thân từ nhị hồ thế gia, nhưng sa cơ lỡ vận mới đến nhà ta làm gia đinh. Cuối cùng phụ thân ta xem trọng liền lưu lại trong phủ để dạy chúng ta khảy cầm. Sau này nghe nói bọn họ muốn chu du thiên hạ nên tự chuộc thân rời đi rồi.”


Hắn vuốt râu thở dài, mắt xa xăm nhìn ngoài cửa, “Không nghĩ đến gặp lại chính là tình trạng này a.”

Tiết Nhu rũ mắt xuống không nói, nhớ lại tình cảnh lần đầu gặp Thúy Liễu, có lẽ là gặp thổ phỉ nên như vậy đi. Không đúng, nếu là thổ phỉ, Thúy Liễu đáng lẽ không bị người móc mắt mới đúng. Nghĩ thế nào cũng không thông, sợ là phải chờ Thúy Liễu bình tĩnh mới có thể hỏi ra được.

Không đợi bên trong có thể động tác gì, bên ngoài truyền đến một loạt âm thanh ồn ào, âm thanh của Thanh Sơn là to nhất, “Thúy Liễu, ngươi bình tĩnh nha, ngươi lại muốn đi đâu a.”

Mọi người nhấc chân ra ngoài xem, chỉ thấy Thúy Liễu liều mạng chạy lại về phía này. Nhưng do nhìn không thấy mà vấp té bị Thanh Sơn bắt lại, “Ngươi, ngươi buông ta ra, ta muốn gặp lão gia.”

Lúc này đám người Chung Hạng Siêu cũng hồi phủ, Chung Lâm thấy loạn thành một đoàn, âm thanh không vui cất thật cao, “Chuyện gì xảy ra?”

Chung Hạng Siêu sớm biết Lạc thái phó đến nháo nên đã mời cả Tiết Triệt đến phủ, muốn lợi dụng ninh quy thế nào cũng khó cho cả hai nên đều mời hết về phủ cùng dùng bữa. Mà hắn cũng chẳng muốn cho Lạc Bích Nhu bất kỳ chỗ tốt nào nữa.

Thúy Liễu chẳng màng đến, chỉ giùng giằng muốn thoát khỏi Thanh Sơn, luôn miệng bảo muốn gặp lão gia. Nàng là nha hoàn bồi giá của Tiết Nhu, đương nhiên lão gia chính là Chung Lâm rồi.

Chỉ là Lạc thái phó bước đến, khom người nâng nàng lên hỏi: “Muốn gặp ta?”

“Vâng, Thúy Liễu sợ mình không còn cơ hội nói ra nữa.” Nàng luôn nghe Tiết Nhu nói, đừng hy vọng gả cao, sống chẳng tốt đẹp gì, nhưng nếu vẫn luôn thấp vậy thì bị người chà đạp. Cũng như Tiết Triệt vậy, nói là làm quan nhưng muốn gặp được những nhân vật quyền quý rất khó khăn, có đôi khi phí tiền cũng chẳng thể gặp được.

Nàng không muốn mất đi cơ hội này.

“Có chuyện gì từ từ nói.” Lạc thái phó đỡ nhưng Thúy Liễu lại không chịu đứng lên, do đó hắn vẫn duy trì tư thế khom lưng như vậy.