Khí Nữ Mãn Thích

Chương 103: CHƯƠNG 103: CHẤT VẤN




CHƯƠNG 103: CHẤT VẤN

Tác giả: Luna Huang
Không biết Trương Thiên Hồng giải quyết chuyện này thế nào, chỉ biết sau hơn một tháng, Vương gia một lượt đón hai tức phụ vào cửa. Đêm đại hôn hôm đó, đáng lẽ nên vui vẻ nhưng trong tân phòng lại nghe hai tân nương kêu khóc đến thảm thiết.

Thế nhưng ở Tiết gia, Tiết Nhu lại vui vẻ ngồi trong viện cắn hạt dưa thưởng nguyệt rất tự tại. Đồ lúc trước Chung Hạng Siêu cho người mang đến bị các nàng lấy đi nàng đều viện cớ lấy hết về bán đi, chuẩn bị tích góp trả phần còn lại cho Đàm thị.

Ôn Uyển từ ngoài chậm rãi bước vào, gương mặt xuân phong phơi phới, “A Nhu, báo muội một tin vui.”

“Nga, có tin vui gì trong phủ ta sao?” Tiết Nhu vẫn còn say xưa với hạt dưa đỏ trên môi nên cũng chẳng buồn đứng lên tiếp đón.

“A Nhu đó, sắp thành cô cô rồi.” Ôn Uyển đỏ mặt, hạ đường nhìn xuống bụng mình.

“Thật sao?” Tiết Nhu sáng mắt, ném hết hạt dưa trong tay xuống đất. “Đã báo với đại ca bọn họ chưa?”

“Vừa viết thư xong.” Ôn Uyển nhẹ nhàng đáp trả, trong lòng có niềm vui không tả nỗi. Nếu không phải trọng sinh, nếu không phải mỗi ngày đều đến Bách Thảo Đường, sợ cũng sẽ như đời trước thôi.

Cả hai nói chuyện một lúc Tiết Nhu liền đích thân đưa Ôn Uyển hồi viện nghỉ ngơi. Sau đó tự trở về viện của mình, ai biết trên đường lại thấy được Thu Thủy từ viện của Tiết Tinh Vân chạy ra ngoài. Mà nàng ta thì lại ôm mặt khóc.

Mấy hôm nay nàng đều cảm thấy Thu Thủy gầy đi trông thấy, tiều tụy hơn trước rất nhiều. Thiết nghĩ là do chuyện của Trương Niên nên chẳng hỏi đến nhưng hôm nay không hỏi không được.

Chỉ là có người từ viện chạy đến trước mặt nàng. Người đó cung kính hành qua lễ liền rỉ tai nàng vài câu. Nghe xong nàng nhếch môi một cái không nói gì mà bước vào viện của Tiết Tinh Vân.

Hôm nay hắn trở về là chuẩn bị đến chỗ Tiết Triệt. Tiết Triệt muốn hắn cống hiến cho quốc gia còn lấy Chung Hạng Siêu ra bảo hắn làm gương nữa nên hắn rất khó chịu những vẫn phải đến đó không cách nào kháng cự được.

Vì thế hắn càng chán ghét Chung Hạng Siêu hơn. Tên bàn trư ngu ngốc đó đến quân doanh chỉ tổ vướn tay vướn chân chứ có giúp ít được gì đâu thế mà cũng đi theo, báo hại hắn cũng bị bắt đi.


Tiết Nhu bước vào khuyên nhủ hắn vài câu rồi chúc hắn thuận lợi bình an mà thôi.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Sáng hôm sau, Tiết Nhu vẫn còn nằm trên giường đã nghe trong phủ loạn lên. Thanh Sơn chạy vào báo với nàng, “Tiểu thư, tam di nương chết rồi.”

Tiết Nhu mạnh bật dậy không thể tin hỏi lại, “Làm sao chết?”

“Vẫn chưa rõ, hiện tại phu nhân đã cho người báo quan rồi, quan phủ bên kia sợ rằng sắp đến, người mau chuẩn bị một chút a.” Thanh Sơn vừa nói vừa vắt khăn mặt cho Tiết Nhu.

Đợi Tiết Nhu vận hảo y phục ra tiền thính thì quan phủ bên kia đang thẩm tra từng hạ nhân ở ngoài tiền thính rồi. Khi nàng đến chỉ thấy Trương Thiên Hồng khóc lóc kể lể, “Đêm qua vẫn còn hảo đoan đoan đột nhiên lại thành ra như vậy, đại nhân người nhất định phải tìm ra hung thủ nga.”

Mọi người đều rất loạn, chỉ thấy hai nha dịch cầm cán nâng tam di nương ra ngoài. Ngoại trừ phần vải trắng che bên trên ra thì không còn thấy được gì nữa.

Tiết Nhu nhường đường cho họ đi, sau đó mới bước vào tiền thính. Sau khi hỏi cung xong đám quan binh cho một hứa hẹn rồi đồng loạt rời đi. Nàng ngồi trên ghế im lặng quan sát từng người.

Tiếp Văn khóc như một tiểu hài tử, Tiết Diệp vừa sợ vừa muốn an ủi lại thôi. Nhị di nương nhìn lại có chút hả hê nhưng viền mắt vẫn đỏ, thiết nghĩ do nặn nước mắt đi.

Hai ca cơ còn lại chỉ cúi đầu không nói, cũng chẳng biết họ đang nghĩ cái gì trong đầu. Trương Thiên Hồng khóc quá nhiều ngất đi được mang về viện.

Phải biết rằng, trong bụng tam di nương còn có một hài tử, nếu đó là nam hài vậy là một bước lên mây. Đột nhiên thân vong như vậy hẳn lại có người đố kỵ. Nữ nhân hậu trạch, ngoài chủ mẫu đố kỵ những người khác cũng thoát không khỏi hiềm nghi.

Tiết Nhu đứng lên bước đến dìu Ôn Uyển, “Đạ tẩu hoài thai, không nên nhìn mấy thứ này, chúng ta về viện trước.”

Ôn Uyển khẽ gật đầu theo Tiết Nhu rời đi.


Tiết Nhu tiễn xong Ôn Uyển liền bước đến viện của tam di nương cùng Tiết Văn. Nơi đó hiện tại bị phong tỏa, đồ của Tiết Văn cũng sớm bị nha dịch mang hết ra ngoài. Hiện hạ nhân đang dọn đến một viện Trương Thiên Hồng an bài.

Thấy được nàng, đột nhiên Tiết Văn nhào đến túm lấy bắp tay nàng kích động nói, “Tam tỷ, nhất định, nhất định là người đó. Ngươi phải giúp di nương báo thù.”

Ma ma bên người tam di nương vội vã chạy đến bịt miệng nàng ta lại, tránh nàng ta nói ra những lời không nên nói mang họa sát thân. Sự kiện của đại di nương cùng di nương của Tiết Nhu năm đó máu nhuộm toàn Tiết phủ, hiện tại lại đến tam di nương cùng một ấu hài chưa xuất thế để mọi người rúng động.

Mà vụ án kia chẳng có báo quan, chỉ có nội bộ trong phủ nhưng vụ này lại báo quan là do người đưa rau đến phủ hôm nay cũng biết chuyện, nên Trương Thiên Hồng không thể một tay che trời. Tuy nói nàng ta cũng là bất đắc dĩ mới báo quan, chuyện khóc lóc lúc nãy cũng chẳng phải thật nhưng lại để người ta nghĩ không ra nha.

“Yên Hà trai vừa làm chút điểm tâm, hiện tại tứ muội tam thời chưa có nơi để nghỉ ngơi, không bằng qua đó ngồi một chút đi.” Tiết Nhu lên tiếng mời, trong lòng tính toán cho dù chuyện này có liên quan đến Trương Thiên Hồng hay không thì nàng vẫn sẽ nghĩ cách để nàng ta thành chủ mưu sau màn.

Tiết Văn sụt sịt mũi gật đầu theo Tiết Nhu về Yên Hà trai. Lúc trước nàng còn có di nương chống lưng, lúc này ở Tiết phủ, ngoài Tiết Nhu ra nàng không còn tin được người nào nữa. Phụ thân yêu thương Tiết Nhu như vậy hẳn là sẽ tin nàng ta nói.

Về đến Yên Hà trai, Tiết Nhu sợ Thu Thủy biết chuyện sẽ báo Trương Thiên Hồng nên để Thanh Sơn giám sát. Nàng ngồi trong thính bình lui hết hạ nhân hỏi, “Tứ muội đừng đau buồn người sống vi trọng nha.”

Tiết Văn vừa được đỡ ngồi xuống lại chạy đến túm tay áo của Tiết Nhu kêu gào: “Là nàng ta, mỗi ngày nàng ta đều bảo người mang đồ bổ đến cho di nương, nhất định thứ đó có vấn đề.”

“Chứng cứ đâu?” Tiết Nhu nâng đôi mày nhìn Tiết Văn.

Chuyện này nàng cũng biết nga, thế nhưng nàng đoán chắc đồ bổ kia thập phần bình thường. Bởi Tiết Tinh Vân hiện tại đã không nằm trong khống chế của Trương Thiên Hồng nữa rồi, nàng ta lại không sinh được, đương nhiên người hy vọng tam di nương có thể sinh nam hài nhất chính là nàng ta rồi.

“Ta. . .ta. . .” Tiết Văn nghẹn lời, đáp trả không được. Mỗi lần di nương đều đồ đi không uống, nàng làm sao có chứng cứ được.

“Không có đúng không?” Tiết Nhu cười nhạt lắc đầu, “Tam di nương cũng chẳng phải ngu, biết rõ rồi đương nhiên là không uống. Nếu là không có chứng cứ vậy có gì để buộc tội người ta nha.”

Tiết Nhu kéo lại tay áo thở dài một hơi, “Hôm qua di nương có gì khác thường không?”

Tiết Văn rũ mắt cúi đầu một lúc mới lắc đầu.

“Vậy trở về nghỉ ngơi đi, chúng ta cùng đợi kết quả.” Tiết Nhu cũng chỉ có thể nói như vậy.

Tiết Văn rời đi, trước đó còn xoay đầu nhìn Tiết Nhu một hồi mới rời khỏi Yên Hà trai. Dáng vẻ này như là muốn nói gì đó, thế nhưng lại không nói ra.

Đến chiều nha dịch truyền đến kết quả khám nghiệm tử thi, tam di nương chết do thường xuyên ăn măng, mà đây cũng chẳng phải vụ án độc chết người, do bản thân nàng ta thích ăn những đồ hàn khi mang thai nên mới đột tử mà thôi. Do đó, vụ an liền khép lại không có truy tra gì nữa.

Tiết Nhu vừa dùng bữa vừa tiếp nhận tin tức rất bình thường, còn hỏi Thanh Sơn, “Chỉ có như vậy?”

“Thúy Liễu còn nghe nha dịch nói, tam di nương lạm dụng nhiều loại dược nên thân thể vốn là rất suy yếu nên dùng măng nhiều sẽ không tốt.” Thúy Liễu ở bên cũng xen miệng vào nói.

Tiết Nhu nhếch môi, đẩy mắt nhìn Thu Thủy đang thất thần bên kia một mắt. Nàng nhớ rõ bộ dáng của tam di nương từ khi hoài thai rất hốc hác, hết như Thu Thủy lúc này vậy.
“Thu Thủy, ngươi không sao chứ?”

Thu Thủy giật mình lắc đầu, “Không, không sao.”

“Nếu không khỏe thì nghỉ ngơi sớm đi.” Tiết Nhu chưa muốn tính toán với nàng ta nên liền đuổi người. Trước mắt hạ Trương Thiên Hồng quan trọng.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Đêm hôm lạnh lẽo, toàn phủ đệ yên ắng, viện của tam di nương bố trí một linh đường. Trương Thiên Hồng là chủ mẫu đến khi thi thể của tam di nương được mang về liền ở đó làm tốt hình tượng cho hạ nhân xem.

Tiết Nhu vận một kiện xiêm y hôi sắc đạm mạc bước vào linh đường. Nàng tiếp nhận ba cây nhang nha hoàn đưa đến rồi cắm lên lư hương, vừa thấp giọng hỏi Trương Thiên Hồng bên cạnh, “Nghe nói mẫu thân rất thường mang bổ dược cho tam di nương?”

“Đây là trách nhiệm a.” Trương Thiên Hồng không hề có chút dáng vẻ bi thương như lúc sáng nữa.

Tiết Nhu đứng thẳng người, xoay mặt nhìn về phía Trương Thiên Hồng, lại nói: “Thế nhưng A Nhu nghe nói tam di nương chết do lạm dụng măng, trùng hợp cũng biết được đại tẩu bên kia thường xuyên nhận được các món măng do mẫu thân cho người đưa đến.”

Từ lúc nhận được tin tức, Trương Thiên Hồng đã đoán được là tam di nương đổi đồ của Ôn Uyển nên mới mất mạng. Không nghĩ đến Tiết Nhu cũng liên kết được hai chuyện này với nhau.


“Vậy thì liên quan gì đến ta, ta đưa cho đại tức phụ cũng chẳng phải cho tam di nương.” Miệng cứng nhưng dạ vẫn chột, nói xong Trương Thiên Hồng liền viện cớ mệt mỏi rời viện.

Tiết Nhu quay người nhìn bóng lưng của nàng ta hô to: “Đứng lại.”

Âm thanh to lớn kia để mọi người đều nhìn về phía bên này. Tiết Nhu đanh đá không xem trưởng bối ra gì là chuyện mọi người đều biết, thế nhưng dáng vẻ này đã lâu không người thấy, do đó vẫn là rất hiếu kỳ vây lại xem.

Lý ma ma đang đỡ Trương Thiên Hồng nghe thế liền quay lại chỉ trích, “Tam tiểu thư, sao người lại có thể dùng ngữ điệu này nói chuyện với trưởng bối.”

Tiết Nhu vung một cái tát lên quạt vào mặt Lý ma ma, “Chủ tử nói chuyện tiện tì như ngươi có thể xem vào sao?”

Trương Thiên Hồng thất kinh nhìn Lý ma ma không kịp phản ứng ngã trên đất, hô to: “Người đến may bắt tam cô nương lại.”

Trong phủ này, địa vị của Trương Thiên Hồng đã không còn như trước nữa, mọi người có mắt đều thấy rõ, Tiết Triệt thiên về Tiết Nhu hơn. Do đó lệnh hạ ra, hạ nhân vẫn chừng chờ không dám động.

Tiết Nhu vươn tay ra sau tuỳ tiện cầm một trái cây ném đến chỗ Lý ma ma để nàng ta ngã sấp xuống. Nàng đi đến nhấc chân đạp lên đùi nàng ta nói: “A Nhu đánh một hạ nhân không phép tắc, mẫu thân là chủ mẫu nên nhìn rõ vấn đề mới đúng, sao lại thành A Nhu sai rồi?”

Trương Thiên Hồng quét mắt nhìn hạ nhân xung quanh lại nhìn Lý ma ma bị Tiết Nhu đạp đến không thể đứng lên kia. Hai tay nàng long chặt lại, có chút phát run, Tiết Nhu lấy đây ra cái gan to như vậy, dám trước mặt mọi người tạo phản???

Không để Trương Thiên Hồng nói gì, Tiết Nhu mạnh dùng sức đạp thêm một cái lên đùi của Lý ma ma để nàng đau đến kêu lên. “Không phải mẫu thân chưa từng hoài thai, làm sao không biết thai phụ không thể dùng măng?”

“Khi vừa biết đại tức phụ hoài thai ta liền không để người mang măng đến đó nữa, chuyện này nàng ta cũng biết.” Trương Thiên Hồng đứng đó, mặt không chút gợn sóng để người thấy được nàng là thật tâm quan tâm mọi người không phủ.

Tiết Nhu tiếp tục chất vấn, “Thế nhưng ngỗ tác bảo trước đó tam di nương có lạm dụng dược làm cơ thể suy yếu. Cái này mẫu thân có gì để giải thích?”

Trương Thiên Hồng cảm thấy buồn cười, “Vậy thì có liên quan gì đến ta?”

“Được, không liên quan.” Tiết Nhu gật đầu ba cái, mắt nàng nhìn ra cửa nói: “Ngươi đến.”

Luna: Happy new year