Lan ngủ một lèo đến hơn 10h30 mới dậy, vừa ngồi dậy, cô đã lấy hai tay
dụi mắt mình. Động tác thật đáng yêu a. Bất quá cái động tác vô tình của cô lại lọt vào mắt kẻ nào đó làm cậu ta đơ ra vài giây. Lan uể oải vươn hai tay, cứ nghĩ ngủ một giấc dậy tất cả đều chỉ là một giấc mơ, mắt cô lại sáng, cô lại có thể nhìn thấy rõ mọi thứ nhưng đó cũng chỉ là do cô nghĩ thôi, cái gì là sự thật thì vẫn là sự thật, cô vẫn là một kẻ mù
thôi.
"Minh!"
Cô thấy căn phòng quá im lặng, bất giác gọi nên một cái tên, nhưng không nghĩ
giọng nói của cô vừa cất lên lại có thể đem hồn người nào đó quay về,
Quân vội lên tiếng
"Tôi ở đây!"
Xác định có người ở trong phòng, Lan thở nhẹ ra một hơi rồi lại hướng mắt về nơi phát ra âm thanh
"Tôi muốn đi ăn!"
Cô không biết bây giờ đã mấy giờ rồi, bụng cô giờ đã đói cồn cào, cô cũng
không thèm quản chuyện thời gian nữa, ăn sớm cũng được, ăn trễ cũng
được, như thế nào làm cho cái bụng của cô ngay lập tức không còn kêu nữa là cô vui rồi
Quân vui vẻ ừ một tiếng
rồi đi kêu thức ăn, một chốc sau vô số thức ăn đã được đưa đến phòng của hai người. Quân soạn đồ ăn ra rồi ân cần đút cho Lan ăn, vốn dĩ Lan
cũng có thể dựa theo cảm giác của mình mà ăn nhưng Quân cứ khăng khăng
đòi cho cô ăn nên Lan cũng chẳng phản bác là mấy. Lan tự dưng thấy việc
bị mù mắt này cũng là một điều thú vị, cô không cần làm bất cứ thứ gì,
chỉ cần ngồi một chỗ tất sẽ có người phục vụ. Bác sĩ nói rồi, cô chỉ bị
mù trong một tháng, một tháng này cô phải ra sức mà tận hưởng cái loại
chăm sóc này mới được
Ăn xong, Lan lại quay sang Quân mà nói
"Minh, tôi muốn đi xuống biển!"
"Nhưng tiểu thư của tôi ơi, bây giờ gần 11h rồi, trời nắng thế này cô không sợ da cô ngăm đen sao?"
"Tôi không quan tâm!"
Quân nheo mắt kì lạ, với sự hiểu biết của cậu về con gái thì thời điểm này
bọn họ sẽ chui rúc trong phòng mà ngủ rồi, ai lại đi ra biển lúc trời
nẵng như thế này, Vả lại, lúc vừa rồi sợ cô khó chịu nên cậu đã cho cô
mặc quần sọt cùng áo phông ba lỗ, giờ này mà dẫn cô xuống đó, chỉ sợ mấy tên sói già sẽ nhìn cô đến chảy dãi mất thôi, cậu lại không thích có kẻ khác nhìn cô như thế
"Tôi nghĩ cô nên thay đồ"
"Tại sao? Mặc như thế này tôi thấy rất thoải mái"
"Nhưng cái bọn sói già thấy thèm thuồng"
Cơn ghen không kiểm soát dâng lên làm Quân ăn nói mà không suy nghĩ. Khi
câu đã nói xong cậu mới thấy có điều không đúng nên nghiệm lại câu mình
vừa nói, vẻ mặt Quân lập tức bị rặng mây hồng che kín
Lan nhíu chặt hai hàng lông mày, có chăng Minh đã quan tâm thái quá rồi đi
"Cậu quan tâm sao?"
"Không...cậu Kai sẽ băm vằm tôi ra mất nếu như để cô bị bọn sói già kia nhìn cô đến khát khao"
Lan gật đầu đồng ý, Anh hai có thể vì cô mà dở bỏ luôn cái khách sạn này
cũng được chứ đừng nói đến một Nhật Minh không chăm sóc cô cẩn thận. Lan vui vẻ vỗ vỗ vai Minh, động tác như đang an ủi cậu
"An tâm đi, ai nhìn tôi, cậu có thể thay anh tôi móc mắt hắn ta kia mà, phải không?"
Biết là thế nhưng...mà thôi, cậu có thể cãi lời cô sao? Quân ảo não đi lấy
áo khoát khoát lên người Lan, sau đó cậu cầm lấy một bức chăn mỏng rồi
cõng Lan đi ra biển.
----------------------------------------------------------------------------------
Gió biển mát mẻ thổi vào hai người, làn gió kia thổi tung tóc của cả hai.
Lan ở phía sau Quân tựa hồ có thể ngửi thấy mùi hương nam tính của cậu,
mặt mũi cô thoáng chốc đỏ bừng.
Quân để
Lan ngồi xuống ghế rồi tỉ mỉ quan sát khắp nơi, mắt thấy không có tên
nam nhân nào nhìn cô mới an tâm quay lại nhìn cô, nhưng ngay khi chạm
vào khuôn mặt đỏ bừng kia của cô, Quân lại giật thót tim. Mặt cô sao lại đỏ thế kia? Sốt chăng?
Quân đưa một tay
lên đầu mình rồi đưa một tay lên đầu cô nhưng nhiệt độ của cả hai đâu có chênh lệch bao nhiêu, cô không có sốt, vậy lí do là ở đâu?
"Tiểu thư cô không sao chứ? Mặt cô sao đỏ bừng thế kia?"
Câu hỏi kia của Quân thật làm Lan không biết chui rúc đi đâu. Cả người cô lùi vào sâu trong ghế, đầu cứ lắc lia lịa
"Không sao, không sao!"
Cũng do cô không để ý, một tay của cô đã rơi ra ngoài khoảng không rồi mà cô vẫn trượt vào, thế là cả người cô không báo mà té nhào xuống đất. quân
cũng hốt hoảng không kém, vội vàng nhảy sang đẩy lấy cô. Dù biết giường
không sao, lại thêm dưới là mặt đất nhưng cậu lại theo bản năng mà nhảy
sang đỡ.
Lan cảm thấy dưới người là một
vật gì đó ấm ấm, cô mới kì lạ sờ soạng, sờ một lúc lại sờ đến một cái gì đó cứ đều đặn nhấp nhô, ở một nơi còn có cái gì đó đập mãnh liệt, Lan
thông minh hiều chuyện gì đang xảy ra và cô vừa sờ đến cái gì. Quả thật
là dọa người a. Lan vội bật người đứng lên, vô tình tay sượt qua chiếc
giường kia làm cánh tay cô chảy máu, chỉ là tróc thôi nhưng máu cũng
nhanh chóng rươm rướm. Lan "á" lên một tiếng, giây tiếp theo tay của Lan liền bị Quân chụp lấy
"Phải cẩn thận chứ!"
Có chăng Quân nói câu này đã quá thừa đi. Đối với một người không thấy gì
thì có thấy được gì mà cẩn thận, đến một đồ vật ở đâu cô cũng không biết thì làm sao mà tránh.
Quân nhẹ nhàng
phủi đi đất trên người cô rồi lấy nước suối rửa đi vết thương của cô.
Xong xuôi, cậu mới để Lan ngồi lại trên giường, còn cẩn thận lấy chăn
phủ lên đôi chân trần thon dài kia của cô nữa.
"Ở đây đợi tôi, tôi đi lấy thuốc sát trùng"
Lan liền gật đầu, cô cần thời gian để trấn tĩnh tâm tình lại. Đang mải ngồi vuốt ngực như thế thì Lan nghe thấy có tiếng động, cô nghĩ Quân đã quay lại nên cứ nhìn theo hướng phát ra âm thanh
"Cô em...đi chơi với anh nhé!"
Lan kinh hoảng, là ai? Ai đang ở đây? Cô không thấy gì cả, dù trước đây
mạnh mẽ bao nhiêu thì giờ đây cô đang hoảng sợ, vì giờ đây cô chẳng còn
khả năng phản kháng, những thứ đã học, gì mà nhu thuật, karate, tất cả
đều biến mất không còn một mống. Giờ trong lòng cô chỉ có thể gào thét
gọi tên người tên Minh kia,
"Minh, anh ở đâu?"
Ba tên thanh niên kia cứ nghe cô gọi tên Minh thì không khỏi thắc mắc, rốt cuộc Minh đó là thằng nào mà được cô gái xinh đẹp như thế này gọi tên
kia chứ?
"Minh là thằng nào? Nó có hơn bọn anh không?"
"Vậy mày cứ tận mắt mà chứng kiến xem tao có hơn mày không?"
Giọng nói tức giận ở sau lưng ba thanh niên vang lên làm cả ba tên đều giật
mình quay lại. Nhìn phía trước là một người con trai tuấn mĩ, tất nhiên
bọn hắn phải thừa nhận mình không có khả năng vượt qua nhưng đó chỉ là
về hình dáng thôi, còn thực lực ra sao thì chưa ai biết đâu
"Mày là bạn trai của cô gái này?"
"Nhường lại cho bọn tao đi! Mày không xứng với em ấy đâu!"
Một tên đắc ý cười, thứ bọn chúng đã chấm chăc chắn phải đoạt được. Quân hờ hững nhìn bọn người kia, bọn hắn thì làm được gì mà lên mặt kia chứ
"Vậy bọn mày xứng chắc. Chỉ sợ hôm nay bọn mày còn không đi khỏi đây được chứ đừng nói chi mang cô ấy đi"
Quân chẳng để cho bọn kia một chút mặt mũi, cứ thể mỉa mai bọn chúng. Ba tên kia bất mãn, lập tức lao đến chẳng thèm một câu báo hiệu. Quân hừ lạnh, cậu vứt tất cả mọi thứ trên tay rồi nhào về phía bọn chúng. Tiếng đánh
nhau vang lên làm Lan ngơ ngác cùng hoảng sợ, mọi người cũng đã tụ họp
lại xem, điều đó càng làm Lan khó chịu hơn. Cô muốn biết kết quả, muốn
biết Minh có đánh thắng không, muốn biết cậu có bị làm sao không? Cô
muốn biết nhiều lắm!
Ba tên to con chỉ
một lúc liền bị Quân đánh cho bỏ chạy, trước lúc chạy đi còn hăm dọa sẽ
quay lại. Aiiiiiii, trước nay kẻ nào bại trận bỏ chạy mà không nói câu
đó, quan trọng là còn có lần sau sao?
Quân hừ lạnh nhìn đám tàn quân thương tích đầy mình rồi nhặt lấy chai thuốc dưới đang nằm lăn lóc dưới đất rồi tiến về phía Lan
Nhìn mặt cô tái mét, Quân thật đau lòng, chắc cô hoảng lắm
"Không sao rôi!"
"Anh không sao chứ?"
"Tôi bản lĩnh thế này thì ai làm gì được tôi!"
Quân cười sảng khoái, trước sự quan tâm này của Lan cậu càng vui hơn, dù có
bị đánh đau thế này nhưng khi nghe câu hỏi quan tâm này mọi cái đau cũng biến mất a.
Quân nhẹ nhàng cầm lấy cánh tay bị thương kia của Lan lên sát trùng, cậu cũng chẳng màn đến những ánh mắt đang nhìn
hai người ở xung quanh. Ngưỡng mộ ư? Ghen tị ư? Muốn nhìn thì cứ nhìn,
muốn làm gì thì cứ việc, cậu không quan tâm!
Sát trùng cho Lan xong, Quân dìu cô nằm xuống, bản thân cũng nằm xuống một
cái ghế bên cạnh. Quân lôi ra một cuốn tiểu thuyết lớn rồi chậm rãi đọc
cho Lan nghe
Trên kia bầu trời chiếu rọi, hắt ánh nắng lên
mọi vật, dưới này bóng dù sẵn sàng che đi thứ ánh nắng gay gắt kia, chủ
động đem hai người nằm dưới đó mà bảo vệ. Giọng đọc của Quân cùng với
tiếng sóng biển rì rào cộng hưởng tạo thành một âm thanh êm đềm, sâu
lắng vào trong lòng người