Và ngay lập tức mẹ Phương lo lắng nói :
-Bà Lệ đang ở bên trong đó đòi gặp con đó ,cẩn thận nha .
Thay vì ngạc nhiên khi nghe tháy mẹ nuôi nói thì Lan lại tỏ ra khá trả lời :
-Vâng .
Bà Hoa (mẹ Phương) đang định nói gì đó nhưng nghĩ lại chuyện này chắc bà
Lệ cũng không làm khó cho con gái nuôi của mình đâu nên thôi để xem thử
cái gì đã rồi tính tiếp thôi .
Bước nhẹ nhanh vào văn phòng cùng
với mẹ nuôi Lan nhìn thấy 1 ng phụ nữ ăn mặc rất bắt mắt thời thượng
đứng phong cách của nhưng người giàu có và ko giống 1 phụ nữ trung niên
lúc nào .
Cùng lúc với Lan đang đánh giá người mà mình ko bao giờ muốn thấy ở trên đời này nhất thì bà Lệ lại nhìn Lan với ánh mắt ngỡ
ngàng như ko dám tin vào mắt mình và vô tình thốt nên :
-Quỳnh ...
Vừa nghe xong mẹ Phương quay lại nhìn lo lắng vì bà cũng nhận ra Lan một
phần nào rất giống với người bạn thân cũ của mình ,nào ngờ đâu Lan khi
nghe xong tên gọi của mẹ mình mà cái tên đó đã là quá khứ rồi thì lạnh
nhạt nên tiếng :
-tôi không phải tên Quỳnh _Với người ngồi trước
mặt đây Lan ko thể xứng hô theo bình thường đc tuy ko thể thù hận nhưng
cũng ko nhìn với ánh mắt căm ghét tận sâu con tim mình nên không tỏ thái độ vui vẻ gì và thầm nói : biết vậy không hóa trang cho ko giống mẹ
mình là dc rồi .
Trong khi đó ở bên đây bà Lệ vừa thấy Lan thì
ngỡ ngàng thầm nghĩ trong đầu :đúng rồi làm sao là Quỳnh đc nó đã chết ở trong đám lữa với thằng con trai của mình rồi mà .
Ở bên đây mẹ
Phương cũng nhìn người đã cướp chồng của bạn mình sau khi nó chết do đám lữa mất một thời gian mới quên đi nỗi đau này và khi làn đầu tiên bà
nhìn thấy Lan cũng có cảm nghĩ như vậy rất giống với Quỳnh người bạn quá cố của mình .
Lan nhìn 2 người trước mắt tuy rất căm giận người
đó nuuwng bây giờ chưa phải là lúc ra tay dù sao với tội ác của bà ta
sớm hay muộn thì anh em tôi sẽ ko để bafvui vẻ đc như bây giờ đâu .Tuy
là vậy nhưng Lan cũng ko thể hòa nhã đc nhưng vẻ mặt của Lan vẫn như cũ
ko bộc lộ một chút cảm giác nào .
Sau một lúc im lặng mắt đấu mắt nhau xem người trước mặt cuối cùng bà Lệ mới nói :
-Cháu có phải luôn gây chuyện với con bác hay ko ?
Vừa nghe xong ai cũng nghĩ đó là tình thương dành cho con gái nhưng vẫn tỏ
ra vô cùng lịch sự nhưng nếu nghe rõ thì trong lời nói đó rất là giận dữ quả là hồ ly xảo quyệt xem ra người này cao thủ hơn cô em gái nhiều
,vừa suy nghĩ Lan vừa giả ngu nói :
-Làm gì có _nụ cười yếu ớt
xuất hiện nhưng trong đầu Lan đang thầm tình toán xem lời của mình sẽ
khiến cho ai kia có lộ điểm tức giận hay ko .
Nhưng trái lại với suy nghĩ của Lan thì bà Lệ vẫn tỏ ra vô cùng rộng lượng nói :
-Vậy hả ,nhưng bác đây nghe con gái bác nói cháu ko chịu chuyển chổ ngồi để nó đc ngồi với ng yêu .
Lời nói nhẹ nhành nhưng mang đến lực uy hiếp trong lời nói và Lan thầm nhủ :-hồ ly thành tinh rồi .
Vẫn nụ cười đó Lan cuối đầu tỏ vẻ yếu đuối nói :
-Làm sao cháu dám chứ dù sao con bác cũng là một thien kim tiểu thư trong khi cháu đây ....
Lời nói do dự của Lan khiến cho bà Lệ tường nhầm rằng ng trước mặt mình làm sao dám ko cho con mình ngồi cạnh Quân cơ chứ.
-Thế à ,vậy thì ko sao rồi .Nếu ko thì gia đình cháu ko yên đâu .
Cuối cùng thì cái đuôi hô ly đã lộ nhưng Lan vẫn ko nói gì chỉ im lặng ko
nên tiếng ,ở một bên mẹ Phương đang định nên tiếng thì Bà Lệ lại nói :
-Cậu này trường học quý tộc từ bao giờ mà có học sinh nghèo bước vào vậy .
Vừa nghe thấy xong Lan cuối đầu xuống nhếch miệng thầm nghĩ ;Chà cáo già
gớm thiệt vừa uy hiếp mình xong còn quay sang nói vậy để mình biết thân
biết phận đây mà nhưng thôi lần này mình cũng chưa muốn ra tay với lại
đang chưa muốn bị lôi vào mấy vụ rắc rối thôi thì nhịn vậy quân tử báo
thù 10 năm chưa muộn ,vừa nghĩ xong câu đó Lan muốn bật cười to vì hơn
18 năm rồi mà còn chưa trả thù thì nói gì mười năm và chờ xem mẹ nuôi
mình nói gì .
-À thì tại Lan học giỏi nên đc vào trường thôi _Bà
Hoa nghe bà Lệ nói vậy tuy rát tức giận nhưng dù sao bà ta cũng chiếm 1
phần cổ đông trong việc xây dựng trường học nên ko thể làm gì lúc này đc .
Bà Lệ mỉm cười bóng gió nói :
-Chứ ko phải là con nuôi cậu nên cho vào đó chứ .
Thầm rũa người trước mắt mình quả là cáo già ,bà Hoa nhẹ nhành nói :
-Làm gì có .
Lan ko muốn nghe mấy lời sáo rỗng nữa lên đứng nên nói :
-em chào hiệu trưởng ,em lên lớp ạ .