-Các em bị ốm hay sao mà nên đây vậy ,có cần chị khám cho ko?
-Chị muốn tụi em bị ốm nắm sao ,nhưng rất tiếc là mong ước của chị ko thành hiện thực rồi tụi em rất khỏe à nha !
-Vậy sao ?_Misaki vui vẻ nhìn 2 đứa bạn của em họ mình .
-Đương nhiên ,à mà Lan đi đâu vậy chị ,khi nào thì về .
Phát hiện ra nguyên nhân khiến bạn của em gái mình nên đây ,misaki ko biết trả lời ra sao dù sao thân phận của mình và Sakura (Lan) mà bị lộ thì ko biết chuyện gì sẽ xảy ra có khi còn bị phạt nữa thôi thì đến đâu tính kế đến đó .
Sau một lúc suy ra tính vào ,Misaki mỉm cười giả ngu hỏi :
-Ủa thì nó về Nhật thôi ,mà chị đã ko nói rồi sao 1 tuần sau là nó đi học lại thôi ấy mà .
-Thế hả chị _Lam vui vẻ khi nghe nói tuần sau là Lan sẽ về ,nhưng riêng Phương đứng ở 1 bên tuy vui vẫn thắc mắc hỏi :
-Vậy Lan về Nhật làm gì vậy chị ,mà em thấy tháng nào Lan cũng về .
Ở bên cạnh Lam sau khi vui vẻ xong cũng ngước nhìn để giải tỏa thắc mắc ,thấy vậy Misaki trong lòng thở dài ko biết nói sao đành trả lời cho qua
-Thì nó về thăm mẹ nó thôi ko sao đâu mà .
Sau đó Misaki tìm cớ nói sang vấn đề khác :
-Mà ko phải các em đang học sao ,mà giờ có mặt ở đây.
Ngồi xuống ghế bên cạnh Lam và Phương đồng thanh trả lời :
-Chán .
Há hốc miệng khi nghe 2 con bạn của em họ mình nói đi học mà chỉ nói 1 tiếng ” chán ” thôi.Suy nghĩ một lúc Misaki đàng mở miệng hỏi :
-Sao chán ai cũng muốn đc học ở 1 trường giàu có với giáo viên ưu tú còn ra trường dể có việc làm mà 2 em lại nói chán là sao ?
Nhớ lại chuyện tiết học sáng nay Lam và Phương thở dài nói :
-Tụi em chưa bao giờ đi học mà cảm thấy áp lực như hôm nay cả ,nên chán thôi chị .
Lần này thì thực sự Misaki dù thông minh mấy cũng ko đoán đc ý tứ của 2 cô em gái đứng trước mặt mình thế là hỏi :
-Ủa chuyện gì xảy ra ,ko phải ai đi học cũng đều muốn lấy điểm ,mà các em lại ko đi học thế này đến thi làm sao ,với lại chị thấy trường này phong cách dạy rất phương Tây lẽ nào lại chán như các em cơ chứ .
-thật ra thì cách dạy này đối với tụi em là quá quen thuộc ,nhưng chị nghĩ đi sáng nào vào lớp cũng phải gặp nhưng con người đáng ghét nữa chị ko biết đâu sáng nay có ng muốn tụi em bị quê rất tiến là đụng vào tụi em thì kết cục chẳng vui vẻ gì ,nói chung là chán thôi ._Lam than thở một hơi dài ,còn Phương ở bên cạnh nghe vậy thì mỉm cười nhớ lại khuôn mặt giống tắc kè bông của ”ai kia” mà muốn bật cười to mà thôi.
Còn ở bên Misaki bật cười trước những cô em gái tinh nghịch này rồi ,dù sao những ng quen với em mình tính cách ít nhất là rất thú vị rồi ,quyết định của mình dùng toàn bộ thời gian đc nghĩ phép chạy sang đây cũng ko uổn công lắm ít nhất là giờ phút này Misaki nghĩ như vậy .
Cứ thế 3 người nói chuyện với nhau và có ai đó đã quên mục địch hỏi xuất thân của Lan rồi.
Khi hết giờ học Lam và Phương chào tạm biệt chị Ngọc (Misaki ) ,quay về lớp đang định lấy cặp xong thì về ai ngờ nghe thấy giọng nói gây sự của ai kia thế là đứng lại nghe nhưng ko quay lại nhìn ;
-Đừng tưởng mình giỏi thì có thể nghĩ học ,trường này ko vô kĩ luật như vậy đâu ?_Thư nói
-Cậu nói đúng bọn này chơi với người nghèo nên tính cách vô giáo dục mà ._Tuyết nịnh hót Thư nói thêm vào .
-Vậy hả ?
_Câu trả lời cũng như câu hỏi của Lam ko thể khiến cho ai kia nhận thấy rằng đang giận hay là bình tỉnh làm cho Huy đứng một bên nhìn khuôn mặt vô cảm khác hòan toàn với vẻ mặt vui vẻ tinh nghịch ngày thường cảm thấy xa lạ hoàn toàn ,riêng Phương đứng ở bên cạnh ko nói gì vì dù sao từ trước đã quen khi 10t lần đầu gặp mặt và qua vụ bắt cóc Lam đã biến con người mình thành vẻ mặt lạnh lùng xa cách nếu ko phải ở bên cạnh là mình và Lan thì hẳn là ko có tính trẻ con kia rồi.Đây có thể coi là tính cách thư 2 ko nhỉ ?
Bên kia đang tức giận thì Phương ko lo lắng thay vào đó là chìm trong suy nghĩ bỗng từ đâu trong đầu vang nên câu nói :
-Bọn này ”ngốc” thật đụng ai ko đụng lại đụng vào bọn này kia chứ !
Nhưng ai ngờ đâu câu nói đó trong suy nghĩ lại thốt ra khỏi miệng ,khiến cho Lam đang tức giận lập tức quay sang nhìn chằm chằm Phương nói như ko thể tinh đc .
-Quà …lần đầu tớ thấy cậu nói suy nghĩ ra khỏi miệng nha .Lạ thật …lại thật ….kiểu này thế nào ta ?_nói xong tạo dáng như đang suy nghĩ làm Phương đang ngượng khi nghe vậy lắc đầu mắng đùa :
-Đồ trẻ con mới mặt lạnh xong giờ hơn hở chưa kìa /
Biết Phương trêu mình ,Lam chạy lại nắm tay lắc lắc chớp chớp đôi mắt thơ ngây nhìn :
-Cậu này ,tớ có thể lạnh lùng với bắt cứ ai nhưng ko thể lạnh với 2 cậu đc .
Thái độ đó nhìn vào mắt những ng chứng kiến ở đây tức hộc máu trong khi đó Huy ở bên cạnh lại mỉn cười khi thấy thái độ dể thương của ai kia mà thầm thề với lòng là phải bảo vệ nụ cười đó bằng đc .
-Ê ko thấy tụi tôi ở đây sao ko lẽ các cô là ”les” hay sao mà ôm như thế ,ghê quá đi _giọng nói nhõng nhẽo của Thư đang nói với Quân .
Quân nghe người yêu nói vậy thì ko nên tiếng đồng ý hay ko ? nhưng trong lòng thì vui vẻ khi thấy sắc mặt ai kia đang tức giận ,cũng như vậy Lâm cũng rất vui vì có ng yêu chọc tức ng mà mình ghét cay ghét đắng (nói vậy chắc mọi ng cũng đoán đc ng Lâm ghét là ai nhỉ ).
Bật cười một cách khinh thường Lam và Phương ko nói gì chỉ lắc đầu một lúc sau Phương mới lên tiếng :
-Sao bộ ghen tỵ hả ?_và tiếp tục cười như trêu tức và quả thật như vậy nghe xong Thư tức đến điên ng vì từ trước đụng đọ với đám ng này lần nào cũng thua cả .
Định nói tiếp thì điện thoại trong túi sách chợt rao lên thấy vậy Phương lấy ra thấy số của mẹ mình thì ngạc nhiên và đương nhiên mở ra và nói :
-Hi,Mom!
-về chưa con
-À con về rồi,mà mom gọi con có gì ko ạ?
-Vậy chút nữa nên văn phòng gặp mẹ một chút .
-Yes ,mom .
Sau đó lấy điện thoại bỏ vào túi nhìn sang Lam nhìn với vẻ hơi bối dối nói :
-Cậu về một mình nha ,tớ nên văn phòng của mẹ tớ tý_nói xong ko để ai vào mắt trừ Lam ra đi một mạch để lại những cái đầu bốc khói ,riêng Lâm thì tức ko thể nói đc gì .
Nhìn theo bóng của Phương bước đi ,Lam cũng cất bước theo sau .
Bỗng tiếng của Huy vang nên khi bước ra cỗng trường .
-Đợi tôi với Lam .
Tiếng nói quen thuộc đó làm Lam quay lại và thấy Huy đang ngồi trên xe máy nhìn mình thì hỏi:
-Có gì ko Huy ?
Mỉm cười một nụ cười tỏa sáng Huy nên tiếng nói :
-Lên xe đi tôi chở Lam về .
Ngại ngùng Lam đang định từ chối ,thấy vẻ mặt đó biết đáp án Huy nhanh chóng nói tiếp :
-Để tôi chở về chứ đi bộ như vậy vào buổi trưa nắng lắm đó Lam .
Và trước vẻ mặt chân thành của Huy ,Lam mỉm cười bước nên xe nhưng lúc này trước cổng trường có một chiếc xe con màu đỏ nhìn thấy với vẻ căm tức và một mệnh lệnh vang nên ;
-Anh điều tra cho tôi về người anh Huy đang chở kia là ai _giọng nói cao ngạo .
-Vâng thưa cô chủ _một giọng nói tuân lệnh đáp lại .
Dừng xe trước một nhà hàng có một cái tên rất dân dã ”Quê Hương” với khung cảnh thơ mộng với những hàng cây me tây bao phủ nối đi và xen vào đó là những bông hoa hồng đủ màu sắc đang nở rộ trước ánh mặt trời .
-Đẹp thật đó nha ._Tiếng nói của Lam vang nên sau khi nhìn thấy đc khung cảnh này .
Huy đi bên cạnh nghe thậy vậy thì nói :
-Ừm tớ cũng thấy vậy .
Ngồi vào bàn Lam như trẻ thơ ko giống nhứ lúc nãy lạnh lùng nói chuyện với Thư khiến cho Huy ở bên cạnh ko thể đoán nỗi đâu mới là tính cách thật đang tồn tại của ”người mình yêu” này nữa .Cuối cùng đành nên tiếng hỏi :
-Lúc nãy sao Lam lạnh lùng với đám ng kia mà giờ …..-nói đến đây ko biết sao Huy lại ngập ngừng khó nói hết ý của câu hỏi .
Nhưng Lam nhìn Huy lại biết đang thắc mắc gì về mình ,nhưng vẫn giả ngây thơ nói :
-Thì tại họ đáng ghét thôi .
Sau đó giả bộ nhìn xung quanh sau đó hỏi :
-Sao chưa có ai mang thức ăn ra vậy ?
Đúng lúc đó thì 2 người bồi bàn mang ra ,Lam thấy thức ăn thì quên luôn dáng vẻ thục nữ trước mặt Huy gắp thức ăn liên tục ,ở bên cạnh nhìn ko chớp mắt trước vì thấy dáng ăn ko mấy là ngường ngùng trước một chàng trai trừ câu nói của ai kia :
-Chúc ngon miệng .
Một lúc” chém ” sạch trơn đống đồ ăn trên bàn Lam cầm ly nước cam nên uống vừa nhìn sang Huy nói với giọng cực kì nghiêm túc :
-Huy ,cậu có chuyện gì gọi mình ra đây vậy ,ko phải xin lỗi cho đám bạn của cậu ko ?
Lắc đầu Huy nên tiếng :
-Ko phải ,mà là …_nói đến đây Huy ngập ngừng ko biết nói sao ,sợ nói ra Lam cho mình thừa cơ hội sau này làm sao theo đuổi đc Lam bây giờ nhưng mà để ng mẹ chọn thì ko khác nào mình phải trở thành vị hôn phu bất đắc dĩ của cô tiểu thư cành vàng lá ngọc kia .
Vô tư Lam ko biết Huy đang nghĩ gì trong đầu uống xong ly nước cam thấy đĩa bánh ngọt ở bên bàn Huy chưa đụng tới thế là nhanh tay keo đĩa bánh sang ung dung nhấm nháp vừa ăn vừa nói :
-khá ngon nhưng ko bằng món bánh socola của Phương làm .
Một lúc lâu Huy mới nhìn Lam đang ăn chiếc bánh ngọt của mình nói :
-Cậu có thể làm bạn gái của tớ ko ?
Đang ăn nghe thấy vậy Lam phun hết bánh trong miệng ra nhìn chăm chú ,khiến cho Huy ko biết Lam có đồng ý ko nên nhìn Lam lo lắng nhưng trái lại Lam sau khi lấy giấy lau miệng nghiêm túc nhìn Huy hỏi :
-Cái gì bạn gái ?
-À thì …nói thật tớ đang bị mẹ tớ ép gặp vị hôn thê nhưng mà …..nói đến đây ko biết sao Huy nhìn Lam với ánh mắt say đắm như muốn nói :tớ thích cậu thì làm sao chấp nhận đc chuyện đó cơ chứ .
Thấy Huy ko nói tiếp Lam cuối cùng nên tiếng :
-Hiểu rồi ,ý cậu là tớ giả làm bạn gái cậu chứ gì _Nghe thấy vậy Huy thu hồi ánh mắt ko biết nói sao vì Lam ko hiểu lòng mình và tự an ủi ”Lam còn vô tư ko hiểu tình yêu ”
-Ừm ,cứ cho là vậy đi_tuy có chút buồn nhưng Huy đành tự ăn ủi mình vậy chờ thời gian để Lam hiểu mình hơn thôi .
Vô tư Lam gật đầu đồng ý ,nào biết Huy đang buồn khi lời tỏ tình của mình bị hiểu thành giả ”bạn gái ”cơ chứ, buồn thật đó nhưng Huy mong rằng với thời gian tiếp xúc Lam sẽ nhận ra tình cảm của mình dành cho Lam .