-Các cô là ai? - Lãnh Thiên nhíu
mài nhìn 4 đứa nó
-Những người không liên quan thì
ngậm miệng lại
Thiên Hương như một tảng băng ngàn
năm , từng câu từng chữ cô nói cũng làm cho đối phương run bần bật sợ
hãi không dám lên tiếng
-Anh hai sao anh ngồi chung với con
nhỏ đó - Mẫn Mẫn bực mình khi thấy con nhỏ đáng ghét đó ôm chặt Gia
Thành
-Anh hai ?
6 người trơ mắt nhìn Gia Thành như
không tin vào mắt và tai của mình.Gia Thành nãy giờ vẫn im lặng không
dám lên tiếng vì nếu lên tiếng anh cũng chết mà không lên tiếng anh
cũng chết cái nào cũng như nhau vậy thôi im lặng là cách tốt nhất
giống như mọi người thường có câu " Im lặng là vàng, la làng là
ăn tát" mà
-Anh à! mấy con nhỏ này là ai
vậy?- nhỏ ngồi kế Gia Thành
-Hay là thấy người sang bắt quàng
làm họ - nhỏ ngồi kế Lâm Hiên
-Phải đó hồi nãy tới giờ anh
Thành có nói gì đâu - nhỏ ngồi kế Lãnh Thiên
Chát...chát...chát...
Vâng trên khuôn mặt xinh đẹp của
mấy con nhỏ đó đã được in 5 dấu tay của tụi nó. Chỗ bị tát bây giờ
đã không còn trắng như lúc đầu nữa mà trở thành đen còn thêm vài
hạt nhỏ li ti đó chính là tàn nhan, giờ nhìn khuôn mặt của mấy nhỏ
đó chỉ có thể hình dung qua 2 từ GỚM GHIẾT
-OMG! dơ quá đi - Nó phủi phủi tay
-Thiệt là bẩn - Mẫn Mẫn tỏ vẻ
khó chịu
-Trời ơi, cái gì vậy nè kinh tởm
quá đi mất - Lan Hy
Tụi nó rút cả đống khăn giấy ra
để lau tay nhưng mà vẫn khó chịu vì cảm thấy nó chưa sạch, rút một
hồi hết khăn giấy của người ta thì mới thõa mãn mặc dù cảm thấy
chưa sạch lắm nhưng vậy cũng được rồi
-Anh à, tụi nó ...
-B.I.Ế.N - Hắn rặn từng câu từng
chữ giờ khuôn mặt hắn còn lạnh hơn cả Thiên Hương
Mấy con nhỏ nghe vậy phát run
người, chạy ra khỏi nhà hàng không dám quay đầu lại vì chưa chuẩn bị
hòm.khắp nơi trong nhà hàng được bao phủ một tầng không khí căng
thẳng như sợi dây thun sắp đứt.Tất cả mọi người trong nhà hàng đều
lần lượt đi ra trong sự sợ hãi đến khi ra khỏi được khu nhà hàng đông
lạnh này mới yên tâm hít thở và kiểm tra xem mình còn sống hay đã
chết do đông lạnh
Bên trong nhà hàng nhiệt độ càng
lúc càng cao.Ngoài tụi nó thì không còn ai hết cả quản lí và nhân
viên nhà hàng cũng chạy tuốt
-C.A.O G.I.A .T.H.À.N.H - Thiên Hương
giờ mới lên tiếng cô thật sự chịu hết nổi người bạn trai này mà
trăng hoa hết chỗ nói
-Vợ à anh xin lỗi em, anh hứa
chuyện này sẽ không tái diễn thêm lần nào nữa đâu - Gia Thành nhìn
Thiên Hương với khuôn mặt hối lỗi nhưng vô dụng cô phải cho anh biết
thế nào là lễ độ để anh không xem thường lời nói của cô nói với
anh
-Lỗi? tôi không còn lỗi để cho anh
xin đâu - Thiên Hương giờ đang muốn điên tiết lên ai đời bỏ vợ đi chơi
với gái chứ , đi với ai đẹp không nói đằng này thì....
-Vợ à anh... - Gia Thành chưa kịp
nói hết câu thì nó xen vào
-Anh không trân trọng chị em đến
khi mất thì đừng có hối hận đó - nó bực mình nhìn Gia Thành coi
thường chị nó quá đáng mà
-Đi về thôi, ở đây lâu rắc rối -
Lan Hy kéo tay từng đứa đi ra khỏi nhà hàng
Hắn nãy giờ vẫn nhìn nó bao
nhiêu câu hỏi hiện lên trong đầu hắn, tại sao nó ở đây? những người
kia là gì của nó? rốt cuộc nó là ai?... nói chung là tùm lum câu
hỏi không có câu trả lời
Bây giờ nhà hàng cũng đã trở
lại lúc ban đầu nhưng chỉ khác một cái là không có khách vì mọi
người sợ quá không dám quay lại
Tụi nó vì chuyện đó cũng chẳng
còn tâm trạng mua sắm nữa, tất cả tập trung ở nhà Lan Hy không khí ở
đây cũng chắc thua kém gì ở nhà hàng vẫn căng thẳng
-Chị Hương chị ổn chứ -Mẫn Mẫn
cảm thấy tình hình không ổn nên mới lên tiếng
-Chị không sao - giọng Thiên Hương
dịu bớt không còn lạnh như lúc nãy nữa
-Công nhận chị hai em đóng kịch
giỏi ghê - nó nhìn Thiên Hương châm chọc
-Đóng kịch - Lan Hy không hiểu gì
hết ngớ người nhìn Hương
-Ừm chỉ có em là nhận ra, chị
thề lần này chị không xử đẹp thằng cha đó chị không phải là Hoàng
Nhã Thiên Hương - Thiên Hương nói chắc như đinh đóng cột
-Chị định làm thế nào - Mẫn Mẫn
e dè hỏi xem ra lần này cô không thể bảo vệ anh trai cô được rồi tự
ai làm người đó chịu vậy
-Tới đó em sẽ biết - một nụ
cười quỷ dị hiện trên khuôn mặt xinh đẹp của Thiên Hương đó cũng như
là bằng chứng cho một tai họa sắp tới xảy ra với Gia Thành
Nụ cười của Thiên Hương làm 3 con
còn lại sợ sệt, chợt nó nhớ đến cái gì nó bỗng đứng dậy
-Thôi chết rồi - nó la lên làm
tụi kia giật mình
-Gì vậy mậy - Mẫn Mẫn hỏi nó
-H..hô...hồi nãy ở đó - khuôn mặt
nó giờ đã tái xanh
-Sao?- cả 3 đồng thanh hỏi nó
-Thì hắn cũng ở đó đó - nó
giải thích nhưng hình như 3 người kia cố tình chống đối nó hay sao mà
lại không hiểu
-Hắn nào nói rõ xem lào - Lan Hy
bắt đầu bực mình với cái kiểu nói úp úp mở mở của con bạn thân
-A em đừng có nói với chị là
cái tên mà ba mẹ bắt em đi làm hầu gái cho hắn nha - Thiên Hương không
dám tin hỏi nhưng kết quả là nhận được cái gật đầu của nó
-CÁI GÌ - cả 3 cùng đồng thanh
tập 2
-Thôi thôi không nói nữa em về
nghen hai về nha hai con điên - nó nói xong chạy tọt ra xe phóng với
tốc độ ánh sáng về nhà bây giờ trong đầu nó phải cố gắng suy nghĩ
tìm cách giải thích với hắn sao cho không bị lộ tẩy chuyện nó bị ba
phạt qua nhà hắn làm hầu gái -hixhix sao số tôi lại khổ vậy nè
trời
Ở phòng khách, hắn vẫn đâm chiêu
suy nghĩ về chuyện lúc nãy càng nghĩ càng rối .Hắn như muốn khùng
lên và quyết định không nghĩ nữa đợi nó về hỏi cho ra lẽ nếu không
tối nay e là hắn phải thức trắng đêm để suy nghĩ
Quả thật không để hắn chờ lâu nó
đã về tới nhà, bước từ từ vào nhà nhưng nó vẫn chưa nghĩ ra được
lý do gì để giải thích cho hắn hết thôi tới đâu thì tới không quan
tâm nữa
Thấy nó về hai mắt hắn sáng như
sao phẩy tay ý kêu mọi người trong phòng khách lui ra , giờ chỉ còn
mỗi hắn và nó mồ hôi mồ kê trên trán nó đổ đầm đìa rõ ràng trong
phòng khách có máy lạnh mà
-Tôi có chuyện muốn hỏi cô - hắn
nhìn nó vẻ mặt tràn đầy "nghiêm túc"
-H..ho..hỏi..g...gì - nó sợ sệt
đi lại gần hắn
-Làm gì mà cô sợ dữ vậy, tôi
chỉ muốn hỏi là lúc nãy sao cô đi với mấy người kia thôi mà?
Đúng như nó đoán là câu hỏi đó
mà, giờ sao trả lời đây
-Ờ thì mấy người đó là bạn mà
tôi nói với anh hôm qua đó không nhớ hả?
-Bọn họ đều là tiểu thư nhà
giàu dại gì làm bạn với con hầu gái như cô chứ khó tin
-Không tin thì thôi tôi có mượn anh
tin à
-Còn cái cô lúc nãy hình như là
vợ của thằng Thành bạn tôi mà cô lại gọi là chị em thật ra cô là ai
nói mau -hắn càng lúc càng nghi ngờ nhìn kĩ lại nó đâu giống hầu
gái việc gì làm cũng chẳng nên thân
-Vô duyên chị ấy lớn hơn tôi nên
tôi gọi là chị chứ không lẽ gọi mày tao anh không còn câu nào để hỏi
à, ủa mà chuyện đó là chuyện của tôi không liên quan gì đến anh sao
anh nhiều chuyện vậy đúng là BÀ TÁM mà - nó bèn nghỉ cớ chuồn lẹ
chạy lên phòng chứ ở lâu mắc công hắn hỏi không trả lời được thì
tiêu
-Cô đứng lại đó cho tôi đứng lại
- giọng của hắn như trở thành không khí nó nghe nhưng không quay đầu
lại giả bộ không nghe gì hết mà cứ cắm đầu chạy thẳng nó đâu có
ngu dại gì mà quay lại chạy lên tới phòng nó thở hì hà hì hụt
đóng cửa phòng lại nằm trên giường cười một mình như con điên mới
trốn trại
-HAHAHAHAHA thoát rồi HURA mừng
quá đi
Nó cứ như vậy cho tới ngủ quên
khi nào không hay , lúc nó ngủ dậy là trời đã chập tối đứng dậy đi
lại tủ đồ lấy quần áo đi tắm cả người nó như không còn sức sống
chắc do ngủ lâu quá bị mặt trời đè đó mà
Tắm rửa xong nó đi xuống nhà
không thấy hắn đâu hỏi quản gia thì bác ấy nói hắn đã ra ngoài hồi
chiều, nó ngồi ăn cơm nhưng nó cảm thấy không vui cảm giác như thiếu
một cái gì đó
-Mày sao vậy Thiên Băng mày đã
thoát được những câu hỏi của hắn rồi mà sao mày lại không vui chứ
Nó ăn mà cứ nhìn ra ngoài cửa
sổ miết, cảm thấy chán nản vì cái nó chờ lại không về ăn được một
ít nó bỏ đi lên phòng coi phim ăn bánh lâu lâu lại nhìn ra ngoài cửa
sổ cứ vậy cho đến 11g đêm nó vẫn không ngủ mà vẫn nằm đó
TẠI CHỖ HẮN
-Tụi bây là ai mà dám xâm chiếm
địa bàn của tao
Giọng nói lạnh băng hòa lẫn vào
không khí âm u tăng thêm phần đáng sợ. Hiện tại tụi hắn 4 người đối
diện lại là 400 người mặt mày bặm trợn tay cầm súng , mã tấu....
-HAHAHA tao là ai không cần mày
biết bây giờ mày chỉ cần biết ngày nay năm sau là ngày giỗ của tụi
bây.Xông lên cho tao - tên đầu đàng hùng hồn ta lệnh
Tình trạng hiện tại là rất hỗn
độn lợi thế nghiên về phía tụi hắn đúng là đám ruồi bu không biết
thế nào là trời cao đất rộng danh tiếng của hắn không phải ai không
biết vậy mà còn dám chui đầu vào thật không biết sống chết.Trong
vòng 15 phút tụi hắn đã hạ hết 400 tên mà không tốn tí công sức
nào
-Đúng là đám ngu dốt - Vin(Lâm
Hiên) khinh bỉ nhìn đám người đã bại dưới chân mình
-Bang Cửu Hùng càng ngày coi không
được rồi - Dick (Lãnh Thiên) khẽ nhếch môi cười giống như đã tìm được
thú vui mới
-Giờ mày muốn sao Kevin - Golden
quay qua hỏi hắn
-Xử đi - ném cho tụi bạn một câu
rồi hắn bỏ đi luôn
Bốn chiếc xe mui trần phóng nhanh
trên đường cao tốc lúc ban đêm.Nó ở nhà vẫn chưa ngủ cứ đợi cứ đợi
mà cũng không biết mình đợi cái gì, hắn cuối cùng cũng về nó mừng
rỡ chạy xuống nhà
-Anh về rồi sao - nó không biết
là hành động của mình bây giờ làm cho hắn hơi bất ngờ nó chờ hắn
sao
-Cô giờ này sao còn thức ? - hắn
nửa vui nửa không vui
Vui là vì nó chờ hắn còn không
vui là giờ đã là 1 giờ 30 sáng nó vẫn còn thức, như vậy rất ảnh
hưởng tới sức khõe
-Ờ tui chỉ là khát nước nên
xuống lấy nước thôi - nó nói và le lưỡi như trẻ con
Nhìn thấy hành động đáng yêu đó
của nó hắn suýt bật cười nhưng may mắn là kìm lại được, hắn không
nghỉ là nó đang tìm cách nói dối hắn
-Cô đi ngủ đi - hắn
-Anh ăn gì chưa hay là để tôi vô bếp
nấu gì đó cho anh ăn - nó định quay đi nhưng
-Thôi khỏi tôi ăn rồi cô mau đi ngủ
đi
-Ờm ! anh ngủ ngon - nó hụt hẫn
bước lên phòng
-Ừm
Hắn cũng đi về phòng mình tắm
rửa ,mở loptop lên xem xét một chút trên miệng bỗng xuất hiện một nụ
cười lạnh
còn nó vẫn trằn trọc không ngủ
được nó đang oán trách hắn rõ ràng nó đã thức tới giờ này chờ
hắn vậy mà hắn không hỏi thăm một câu cho nó vui nữa, lăn qua lăn lại
cuối cùng nó cũng nằm yên giấc trên chiếc giường thân yêu của mình
nó nằm ngủ với tư thế cực kì là đẹp.
Hắn đi ngang qua phòng nó thấy
đèn còn sáng tưởng nó chưa ngủ ai dè hắn thấy nó ngủ chăn đạp tứ
tung gấu bông thì nằm lăn lốc dưới sàn nhà, hắn lắc đầu bó tay với
nó luôn
Khẽ đi nhẹ lại chỗ nó tránh làm
nó thức giấc chỉnh lại tư thế ngủ và đắp chăn cho nó tắt đèn xong
mới đi ra ngoài về phòng mình ngủ.Trong mơ không biết nó mơ thấy gì
mà trên môi nở một nụ cười thật tươi