" Hoàng đế Ngạo Khiết lên ngôi năm thứ mười bốn, khi 24 tuổi ông lập thứ nam của Cửu vương làm hoàng hậu, quốc hôn được diễn ra trong năm ngày, hoàng đế vì muốn xác định địa vị của hoàng hậu khi sắc phong đã lập lập một phụng ngai bên cạnh long ỷ, hậu cung cũng được giải trừ chỉ còn nhi nữ của Bạch quốc sư là Tuyết Phi trở thành Tuyết quý phi. Từ đó đến nay cũng đã qua 8 năm, các ngươi nói xem hoàng đế đối với hoàng hậu vẫn sẽ là một tâm không đổi chứ?" Trong Uy Thiên Lâu một nhóm người vừa ăn vừa buông truyện.
" Theo ta thấy hoàng đế cũng chỉ muốn làm cho người ngoài xem mà thôi, ai cũng biết hoàng đế chỉ cần hoàng hậu là kim phụng, nếu là thật tâm cần gì giữ lại một Tuyết quý phi làm gì chứ."
" Ngươi nói rất phải, người được hoàng đế sủng ái là Tuyết quý phi mới đúng."
" Ha ha ha các ngươi cái gì cũng không biết." Một tên vỗ bàn dương oai: " Ca ca của ta là lính trong cung nên biết rất rõ, Hoàng hậu từ đó đến nay chưa từng được ban phụng điện, vậy các ngươi nói là ở đâu đây?"
" Không phải chứ? Hoàng hậu đến phụng điện cũng không có vậy chẳng khác gì không được hoàng đế xem trọng."
" Sai sai sai...Hoàng hậu chính là ở Minh Long điện tẩm cung của hoàng đế."
" Tin mới nha, ngươi chắc chắn chứ?"
" Không thể sai được."
Bàn bên cạnh có tiếng người thở dài: " Chuyện hoàng thân cũng có thể mang ra ngoài bàn luận, bọn họ không sợ mất mạng sao?"
" Du nhi mặc họ, đừng làm gì gây chuyện lớn."
Một đứa bé trai chừng 4 tuổi kéo kéo tay áo Niên Du: " Phụ thân, Vân nhi muốn ăn...ăn...bánh bánh!"
Xoa cái bụng nhỏ căng của Họa Vân, Niên Du mỉm cười: " Vân nhi ngoan vừa dùng cơm xong, ăn nhiều quá sẽ không tốt."
" Nhưng....nhưng...Vân nhi muốn ăn mà!"
" Ngoan nào, đợi khi gặp thúc thúc của con sẽ mua thật nhiều bánh Mẫn hoa được không?"
" Không chịu, Vân nhi muốn ăn bây giờ à."
" Vân nhi đừng làm ồn nữa, nghe lời phụ thân con."
Cung Nhĩ lên tiếng Họa Vân liền cúi đầu chu cái môi nhỏ im lặng không dám đòi nữa. Niên Du xoa xoa đầu hài tử: " Cung Nhĩ ngươi xem, bên kia sao lại tụ tập đông người như vậy?"
Cung Nhĩ nhìn sang một gốc Uy Thiên lầu, ở đó có riêng một căn phòng nhỏ được ngăn cách, già trẻ lớn bé người tập trung khá đông. Hắn lên tiếng: " Tiểu nhị."
Nghe gọi tên tiểu nhị đang lâu bàn vui vẻ tươi cười chạy lại: " Khách quan muốn dùng thêm gì sao?"
" Bên đó có chuyện gì?"
Tên tiểu nhị cười cười: " Khách quan chắc không phải người ở hoàng thành?"
" Chúng ta đi xa đã khá lâu mới quay trở lại."
" Vậy ngài không biết cũng phải, Uy Thiên lầu chúng tôi làm ăn phát đạt một phần cũng nhờ đó. Căn biệt phòng bên kia là dành cho một vị cao nhân chuyên trị bệnh cho mọi người trong hoàng thành."
" Trị bệnh?"
" Đúng vậy, cứ cách vài ngày vị ấy sẽ lại đến một lần, bệnh nặng nhẹ đều có thể chữa khỏi mà không tính tiền, nếu khách quan trong ngươi không khỏe cũng nên lại đó xem qua."
" Được rồi, mang cho chúng ta một bình trà ngon."
" Vâng vâng sẽ có ngay."
Niên Du quay sang Cung Nhĩ làm lạ: " Hoàng thành cũng có những người như vậy sao?"
" Nhiều năm như vậy chuyện gì cũng có, chúng ta không cần quan tâm quá nhiều."
Đúng lúc này bên kia lại có tiếng ồn ào lớn tiếng, một tên công tử mặt trắng theo sau còn có hai tên người hầu la hét: " Lũ thường dân các ngươi tránh ra cho ta, công tử muốn đến xem bệnh."
" Vị công tử này, chúng ta ai cũng phải xếp hàng chờ tới lượt, sao lại có thể tùy hứng như vậy."
" Ngươi nói cái gì tên kìa?" Tên công tử nhăn mặt: " Bản công tử ta đây có tiền, còn cần phải chờ giống các ngươi sao?"
" Có tiền thì đã sao chứ, vốn thần y cũng không cần lấy tiền."
" Không cần lấy tiền? Các ngươi đừng có mà chọc cười ta....còn không tránh ra thì biết tay."
" Vị công tử kia." Từ bên trong một vị cô nương đi ra: " Chủ tử của ta có nói lại, vì người làm ồn lại không tôn trọng những người đến xem bệnh ở đây nên sẽ không xem chữa bệnh cho người, mời công tử về cho đừng làm phiền chúng tôi."'
" Ngươi....!"
" Ha ha ha...công tử ngươi mau đi đi kìa, người ta đã đuổi thẳng rồi còn gì?"
" Đúng đúng, mau đi đi."
Bị xem thường tên công tử tức giận: " Khốn kiếp rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, đập phá hết chỗ này cho ta."
Hai tên hầu vừa nghe đã giơ chân đạp đổ cái bàn của khách đang ăn, Cung Nhĩ đứng dậy cầm lên thanh kiếm kề bên nhưng hắn vẫn chưa kịp ra tay thì bên ngoài đã có tiếng hô lớn: " Thái tử điện hạ đến."
" Thái tử?" Niên Du cùng Cung Nhĩ không hẹn mà một lúc dồn ánh mắt về phía cửa. Một hài từ thân hoàng y đai ngọc bước vào, nét mặt tài tuấn khí chất bất phàm, ánh mắt cao ngạo nhìn liền có thể nhìn thấy giống ai đó.
Cả Uy Thiên lầu đều quỳ rạp xuống, tên công tử lớn miệng cũng im thin thít không dám làm càn: " Sao thái tử lại đến những nơi như thế này?"
Ngạo Nhiên quét mắt nhìn thấy Tâm An đang lo lắng đứng bên cửa căn phòng nhỏ thì chậm rãi đi đến. Cho dù tuổi nhỏ Ngạo Nhiên lại rất giống Ngạo Khiết, cao ngạo uy nghi và đáng sợ: " Ngươi cũng có gan lắm."
" Thái tử tha tội, không phải lỗi của nô tỳ a."
" Trở về nên nói những lời đó với phụ hoàng, đừng nói với ta."
" A....!" Tâm An chảy mồ hôi, thưa chuyện cùng hoàng đế lại càng đáng sợ hơn.
Ngạo Nhiên chấp tay sau lưng cao giọng: " Phụ thân, người còn muốn hoàng nhi phải vào trong mời ra sao?"
Chờ hồi lâu thì cánh cửa mở ra, vị thần y ngần ngại đi ra gãi gãi đầu: " Nhiên nhi, đến rồi a, hì hì."
Ngạo Nhiên tức giận: " Người còn cười, phụ thân có biết hôm nay trong cung vì một hoàng hậu bị mất tích mà náo loạn thế nào không?"
Niệm Vân vuốt vuốt lưng Ngạo Nhiên: " Nhiên nhi Nhiên nhi, đừng nóng có gì từ từ nói ha. Phụ thân cũng không phải bị bắt mất, ngươi vừa đến phụ thân bây giờ lập tức theo ngươi trở về nga."
" Người ra dáng một quốc mẫu chút đỉnh được không, cả ngày trốn khỏi cung đi trị bệnh khắp nơi?"
" Ta biết lỗi...biết lỗi rồi."
Cả đám người quỳ dưới đất run lên từng hồi, mồ hôi ướt cả y phục, tên công tử kiêu căng vừa rồi muốn lăn ra mà chết cho xong, nếu vừa rồi thái tử không đến kịp lúc hắn đã dám dụng võ với hoàng hậu đương triều. Ai mà nghĩ hoàng hậu lẽ ra phải đang yên lành trong cung hưởng cẩm y ngọc thực lại chạy ra ngoài trị bệnh không công cho dân chứ.
" Phụ hoàng phát hiện người biến mất đã huy động toàn bộ quân lính đi tìm, ngay cả hoàng nhi cũng phải đích thân đến tận đây. Nếu không phải Tam An để lại ám hiệu có thể tìm ra người sao?"
Thì ra mình bị Tâm An bán đứng a, Niệm Vân liếc mắt nhìn Tâm An thì bị nàng làm ngơ vờ như không thấy. Cậu đúng là số khổ a, tại sao cái tên hài tử này một chút cũng không giống mình mà lại cứ như một Ngạo Khiết thu nhỏ thế này, bị hài tử mắng trước mặt nhiều người đúng là xấu hổ mà: " Nhiên nhi này, ngươi ra dáng một tiểu nhi tử một chút được không? Chẳng đáng yêu gì cả."
" Người còn nói, nếu không phải phụ thân thoáng chốc lại trốn đi khiến phụ hoàng triều chính không có thời gian lo nghĩ thì hoàng nhi đã....!" Vạt áo trở nên nặng nặng Ngạo Nhiên ngừng lời nhìn xuống: " Ngươi...?"
Hạo Vân dật dật hoàng y của Ngạo Nhiên ngước mặt lên chớp đôi mắt to, cái miệng chúm chím: " Ca ca, Vân nhi muốn ăn bánh mẫn hoa."
"....!" Mọi người muốn đứng cả tim nhìn tiểu đồng đáng yêu kia không biết từ đâu đến lại đám đòi một thái tử cho mình ăn bánh. Ngạo Nhiên không biết đang nếm phải tư vị gì mà chỉ nghiêm mặt nhìn vật nhỏ má phúng phính thịt ngước nhìn mình với ánh mắt thành khẩn.
" Vân nhi muốn ăn bánh mẫn hoa mà, ca ca mua cho ta đi."
Niệm Vân thật nhanh chụp lấy hai tay Ngạo Nhiên, hài tử của cậu ngoài phụ hoàng hắn và cậu thì rất ghét để kẻ khác chạm vào người, không ít người vì vậy mà bị tiểu Ngạo Khiết này hành cho chết đi sống lại. Vật nhỏ đáng yêu này tuyệt đối thê thảm a, cậu phải trượng nghĩa ra tay: " Nhiên nhi, không được làm bậy a."
Không như Niệm Vân nghĩ, Ngạo Nhiên chẳng có động tĩnh gì lớn mà trầm giọng: " Đương hỷ, đi mua một ít bánh mẫn hoa."
" A...?" Đương hỷ là thái giám hầu hạ Ngạo Nhiên há hốc mồm sợ mình nghe lầm.
" Còn không đi?"
" Đi, nô tài lập tức đi ngay."
Vật nhỏ kia nghe sẽ có bánh thì mặt rạng rỡ từ phía sau Niệm Vân chạy ra trước ôm lấy cái eo của Ngạo Nhiên: " Ca ca, ăn bánh ăn bánh."
Niệm Vân lo ngại: " Nhiên nhi, ngươi có bệnh sao? Có cần phụ thân giúp ngươi xem qua không?"