" Ta muốn xem ngươi còn có thể chạy được nữa không."
" Hoàng đế Ngạo Khiết?" Người này chính là.....là.....
Ngạo Khiết rút ra thanh kiếm kề sát cổ Bảo Quân: " Chính tay ta sẽ kết liễu ngươi!" Hắc khí từ hắn làm kẻ khác không nhìn cũng lạnh sống lưng, kẻ đã ra tay với Niên Du hắn tuyệt đối không dung thứ.
Người này chính là.....Nhân vật chính? Không phải chứ: " Người thật....không ngờ mình được gặp người thật này." Đọc tiểu thuyết thôi cũng thấy nhân vật này cao ngạo và đáng sợ thế nào, được gặp người thật đúng là càng hay hơn mà.
" Ngươi....!" Nhìn cái kẻ vai phải còn đang ghim mũi tên của mình, cả người bầm dập khắp nơi vì ngã ngựa, quần áo đã muốn đổi thành màu của máu. Đang bị kề kiếm ở cổ, lưỡi kiếm cũng đã một đường nhẹ rỉ máu mà lại không có vẻ gì là sợ hãi, kẻ đó đang dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn hắn sao?
".......!" Không có điện thoại hay máy ảnh chụp lại làm bằng chứng nhỉ, nếu không mình có khoe thì Uyên Vi và Thường Hy cũng chẳng tin.
" Ngươi không sợ chết?"
" Chết?....chết.....chết rồi....!"
"......!" Hai lông mày Ngạo Khiết nhíu lại trên trán.
Bảo Quân đứng bật dậy lại ngã xuống vì đau đớn, cậu hấp tấp: " Nhanh lên...phải cứu ca ca, nếu không nhanh thì không thể....ân....ta đau!" quá sức chịu đựng cậu ngất luôn mà không kịp nói thêm gì.
"....!" Ngạo Khiết không biết là tư vị gì, hắn hạ dần thanh kiếm trên tay rồi tra vào vỏ.
Một trong đội quân lính truy bắt vừa rồi tiến lên phía trước, xem chừng chức vị so với số đông còn lại là cao hơn: " Hoàng thượng, phải xử lý hắn như thế nào?"
" Giam hắn lại."
Ngạc nhiên: " Hoàng thượng không giết hắn?" Vừa dứt câu hỏi của mình Minh Cung Nhĩ lập tức hối hận. Ngạo Khiết không hứng thú có người hỏi hắn tại sao, trán đã vã một tầng mồ hôi chờ đợi Cung Nhĩ nuốt xuống nước bọt.
" Đừng để hắn chết."
" Thần tuân lệnh." Ngạo Khiết xoay người lên ngựa rời đi rồi Cũng Nhĩ mới dám thở phào nhẹ nhõm, cũng may cậu là cận tướng bên cạnh hoàng đế đã lâu nếu không cái mạng đã không thể giữ: " Các ngươi mang hắn nhốt lại, gọi lang y đến xem qua vết thương của hắn."
" Tướng Quân, có cần tận tình chữa khỏi hay không?"
" Các ngươi không nghe hoàng thượng nói gì sao? Chỉ cần hắn không chết là đủ rồi."
" Đã rõ."
Mơ màng nghe thấy tiếng gọi Bảo Quân dụi dụi mắt: " Phải nhanh.....cứu người?"
" Ông nói cái gì vậy? Cứu ai?"
" Uyên Vi?"
" Sao Bảo Quân lại ngủ ở đây, sẽ bị cảm lạnh đó."
" Thường Hy?"
" Ừ!"
Không tin vào mắt mình cậu lại dụi thêm vài lần, nhìn hai người bạn quen thuộc của mình, ngủ quên trên cái ghế sa lông nhà mình mà Bảo Quân cười cười: " Hóa ra thật sự là mơ, vậy mà cứ tưởng mình chui vào tiểu thuyết luôn rồi chứ."
" Ha ha không ngờ ông cũng hài thật nha."
" Cười gì mà cười, sao hai người đến?"
Thường Hy ngồi xuống ghế lấy ra một tập sách: " Mang cái này cho Bảo Quân, Uyên Vi nói Bảo Quân thích."
" Ông chỉ nghe bả nói bậy thôi, mà cái gì vậy?" Bảo Quân tò mò.
Thường Hy cười tươi: " Tiểu thuyết nè."
" Tiểu....thuyết....?" Mình...đau... " Đau quá!" Bảo Quân hét lên một tiếng rồi mở tròn hai mắt.
" Tôi vừa rút đầu tiễn ra, đương nhiên là cậu phải đau rồi."
" Ông....ông lão?" Từ ngôi nhà cậu ở qua 18 năm thành một chỗ ẩm ướt có mùi lạ và tối tăm, bạn thân trở thành một ông lão tóc đã bạc với chòm râu dài, cậu tự đoán được cái này mới là thật rồi.
" Vết thương ta đã băng lại cho cậu, vì mất quá nhiều máu nên sẽ có biểu hiện xay xẩm hoa mắt nằm im một chỗ thì tốt hơn, cậu là tội nhân nên ta được lệnh không cần chăm thuốc, hãy tự lo nghĩ cho mình."
" Cháu hiểu rồi ông." Bảo Quân tuy không thích việc bị bỏ mặt như vậy nhưng kính lão là điều không thể thiếu.
"Vậy lão đi đây."
" Vâng!" Nghe cứ như bụt vậy.
Bảo Quân nằm trên đống rơm mỏng ẩm, nghiêng đầu nhìn những thanh sắt vững chắc cùng những tiếng leng keng của còng xích mà thầm nghĩ: " Mình tưởng là phải bằng gỗ chứ, thanh sắt như vầy muốn cướp ngục giống trong phim chém một cái là bay cái cửa thì chỉ có vào ngồi chung cho vui thôi: " Có ai ngoài đó không?"
".....!"
Rõ thấy có người đứng canh lại không thèm trả lời, ai bảo chiếm đất diễn của ai không chiếm lại đi lấy luôn chức phản diện hỏi làm sao không lâm vào tình cảnh này, giờ nghĩ lại lúc xem truyện cứ mong nhân vật chính biết Niệm Vân là người có ác tâm ám hại sau lưng kẻ khác để trừng trị hắn mà hối hận không thôi: " Làm ơn nói với hoàng đế ta muốn cứu ca ca của mình."
".....!"
Cứ bị xem như cột điện hoài, muốn cứu người mà cũng khó vậy sao?
Trái ngược với hoàn cảnh của Bảo Quân, cung son điện ngọc người người ra vào hầu hạ lo lắng, một bên là hoàng đế lúc nào cũng đầy sát khí khiến thái y càng thêm lo ngại sau khi bắt mạch cho người đang hôn mê. Không cần đợi Ngạo Khiết phải lên tiếng thái y tự quỳ dập đầu: " Hoàng thượng thứ lỗi, thần thật là hết cách rồi." vẫn không có một tiếng động, thường thì sẽ khiến người bớt lo nhưng với hoàng đế thì càng im lặng lại càng đáng sợ, Cần thái y lại tiếp tục giải thích: " Hoàng thượng, ai cũng biết hiện tại so cả về y thuật và tài dùng độc không ai qua được Độc Tử Sinh là Niệm Vân, người hắn cứu chữa chắc chắn khỏi, người hắn hạ độc chắc chắn không thể sống.
" Ý ngươi là nhắm mắt chờ chết?"
" Lão thần không dám, thần muốn nói nếu hoàng thượng đã bắt được Niệm Vân thì có thể ép hắn giải độc cứu Niên Du công tử."
Minh Cung Nhĩ đúng lúc vừa đến: " Hoàng thượng."
" Nói."
" Niệm Vân hắn trong ngục cứ liên tục xin muốn cứu ca ca mình."
" Theo ngươi thì sao?"
" Thần thấy chuyện này rất đáng nghi ngờ, hắn trước hạ độc ca ca mình sau đó lại muốn cầu xin được chữa trị, chỉ có khi là hai phương án. Thứ nhất muốn diệt cỏ diệt tận gốc thứ hai là vì sợ chết nên muốn chuộc tội."
Ngạo Khiết trầm ngâm một khắc rồi tiếp lời: " Biểu hiện của hắn lúc bị ta bắt được, ngươi thấy hắn sợ chết sao?"
" Vậy là hắn muốn?"
" Nguy hiểm cũng phải thử." Ngạo Khiết nhìn gương mặt trắng bệt của Niên Du trên giường bệnh vẫn chưa tỉnh: " Hắn là cách duy nhất."
" Thân đã hiểu."
Nói khang cả cổ họng vẫn chẳng có kết quả gì Bảo Quân quyết định chợp mắt một lúc thì nghe thấy nhiều bước chân người đến sau đó là tiếng mở cửa, cậu mở mắt nhìn đến: " Là huynh?"
" Ngươi muốn chữa trị cho Niên Du công tử?"
" Tôi biết mọi người rất khó để tin nhưng tôi thật là muốn cứu ca ca mình mà."
" Nếu ngươi dám giở trò gì sẽ chết không toàn thay."
" Ân....!" Bảo Quân rùng mình, dù gì ở thời đại của cậu đâu ra cái kiểu hành hình này nữa, chỉ một mũi thuốc hay 1 viên đạn là xong rồi.
" Đứng lên đi theo ta nhanh lên."
Bảo Quân hơi ngại ngùng: " Tôi cũng muốn lắm....nhưng....tôi không tự đứng lên mà di chuyển được."
Nhìn lại hắn cả người còn đang quấn băng cũng đã chuyển đỏ, như thế đương nhiên không làm gì được: " Các ngươi dìu hắn đi."
" Cảm ơn."
Minh Cung Nhĩ nhiều điều không đoán được, tính tình và lời nói của Niệm Vân thay đổi chỉ trong một thời gian ngắn khi bỏ chạy cùng Bá Dương, cậu không thể nhìn thấy được một dã tâm nào từ con người này bấy giờ, hắn có thật đã thay đổi hay hắn đang có mưu đồ gì?
Trước khi tới chỗ Hoàng đế, Niệm Vân được đưa đi tắm rửa và thay một bộ quần áo mới, không biết có sự nhầm lẫn gì không mà vẻ bề ngoài của cậu giữa Bảo Quân và Niệm Vân cũng chỉ là một không khác, mặt non da trắng môi hồng thế này mãi thì cậu làm sao làm nhân vật chính được đây hazzz.
" Ngươi cứu hay không cứu?"
Giọng nói trầm ấm nhưng ngữ điệu cứ như đe dọa này thật đúng là nhân vật chính có khác nha, Niệm Vân gật gật đầu: " Cứu chứ!....nhưng...!" Nghe từ nhưng của cậu thì hoàng đế lại tăng lên một tầng khí áp bức, vị vua này đúng là rất tốt nha, chỉ là thần tử trúng độc thôi cũng lo lắng như vậy, thật đáng khiến người ngưỡng mộ mà: " Ai da người an tâm, tôi không có đòi hỏi gì đâu mà chỉ muốn mọi người quay lưng lại hết giùm thôi."
" Tại sao?"
" Tại.....có lý do....nhưng chắc chắn tôi sẽ chữa khỏi mà." Phải sẽ được thôi nếu mình thật sự là nhân vật phản diện Niệm Vân, còn nếu không phải thì mình là giả mạo rồi....vậy mình phải chết sao?....tại sao giờ mới nghĩ tới chuyện này.
Nhìn Niệm Vân thay đổi nét mặt từ tự hào sang suy ngẫm rồi nghi ngờ đến lo sợ Ngạo Khiết vẫn giữ một vẻ không để tâm: " Ngươi hơn hết đừng làm điều ngu ngốc."
" Đương nhiên rồi...ha...ha!" Cậu cười như mếu.
Tất cả đều quay lưng lại, một mình Niệm Vân tiến gần đến bên giường quan sát người nằm trên đó, đây là ca ca của Niệm Vân sao? Cũng đẹp thiệt nha, cùng với cậu dáng người cũng không khác nhau lắm nhưng vẫn có nét anh khí hơn cậu, còn bản thân thì tướng tá búng ra sữa thế này đúng là bất công, tự sau một hồi thì ánh mắt cậu đột ngột thay đổi thành cương quyết, từ trên người rút ra cây dao nhỏ lúc trên ngựa đã lấy của Bá Dương.
Một ánh lóe sáng qua thấy máu rơi ra mền bông, không ai kịp phản ứng thì ngay lập tức Ngạo Khiết đã nhận ra, tích tắc xuất hiện bên cạnh Niệm Vân đánh một chưởng khiến cậu ngã văng xuống nền đất: " Ngươi làm gì hắn?"
Minh Cung Nhĩ lao tới muốn bắt giữ Niệm Vân thì ngừng lại, cậu nhận ra cổ tay Niệm Vân chảy rất nhiều máu: " Ngươi làm sao vậy?"
" Ngươi...?" Ngạo Khiết chuyển mắt qua Niên Du vẫn an ổn không một thương tích.
Niệm Vân vất vã run rẩy đứng dậy, tay phải vừa bị thương do tên bắn lại đi giữ lại cổ tay trái đang rướm máu, trông thật thê thảm: " Tôi...đã quên hết y thuật của mình, chỉ có....máu của tôi qua nhiều năm tự nghiên cứu y học.....nên có thể....giải mọi thứ độc." cái này trong tiểu thuyết có nói nè.
" Vậy tại sao ngươi muốn chúng ta quay mặt đi, khiến hoàng thượng và chúng ta hiểu làm như vậy?"
" Thành....thành thật xin lỗi. Tôi...sợ máu....nhất là máu của bản thân....nếu cứ có người một bên nhìn....làm sao tôi có dũng khí tự....tự...làm bị thương mình."
" Ngươi....ngươi...!" Cung Nhĩ không nói nên lời với Niệm Vân của hiện tại, hắn tự khiến mình bị thương để cứu người, bị hiểu lầm đánh trọng thương còn muốn xin lỗi họ. Người này có thật sự là Niệm Vân hay không?
Ngạo Khiết không nói gì chỉ yên lặng nhìn Niệm Vân thương thích đầy mình vất vã để đứng vững.
" Máu...nhanh lấy cho...!" Bất chợt Niệm Vân đau buốt, một dòng khí nóng mà cậu cảm nhận được từ lúc ngã ngựa từng đợt cuồn cuộn từ bụng dồn lên ngực rồi cổ đến cuối cùng không thể giữ lại mà phun ra một bụng máu.
Cung Nhĩ lo lắng đến dìu Niệm Vân: " Ngươi sao rồi."
" Không sao." Cậu mỉm cười nhợt nhạt với gương mặt lạnh toát dường như không còn chút máu: " Chỉ là nếu biết trước phải phun ra nhiều máu như vậy thì đã không cắt tay làm gì, thật sự là đau quá đi."
" Ngươi bị bệnh ngốc sao?"
" Tôi vừa nhận được giấy báo đậu đại học đấy."
" Cái gì đại...?"
" Không có gì. Phiền huynh đỡ tôi qua đó được không?"
" Được rồi."
Thật chậm Niệm Vân đi lại giường một lần nữa, cậu đưa tay kề lên môi Niên Du để máu chảy vào miệng, lúc nào cũng được ba mẹ cưng chìu, ở trường được thầy cô yêu mến, phẩm chất cũng được rèn phải tốt, từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên phải chịu khổ như vậy, còn là một lúc hết bao nhiêu vết thương, cậu nhắm mắt cắn môi chịu đựng. Thôi thì xem như thay nhân vật phản diện trả nợ vậy, nhưng....muốn... làm người tốt....sao lại khó quá thế này. Bị thương, ngã ngựa, thiếu máu, nôn máu rồi lại hiến máu. Niệm Vân thấy mình chắc cũng sắp đầu thai về lại thời của mình được rồi, mọi thứ cứ quay quay không ngừng rồi tối sậm, cậu cũng chẳng còn biết gì nữa.
" Niệm Vân....!" Minh Cung Nhĩ dự định đỡ lấy Niệm Vân thì cậu đã ngã luôn vào lòng ai đó, Ngạo Khiết chủ động ôm luôn người bất tình khiến Cung Nhĩ càng không tin vào mắt mình hơn cả việc Niệm Vân thay đổi: " Hoàng thượng?"
" Truyền thái y xem cho hắn."
" Thần lập tức đi ngay."
Cảm nhận rõ ràng thân nhiệt tên tiểu tử này một giảm, mỗi chút một lạnh đi. Vì cho rằng cậu lén ra tay với Niên Du nên một chưởng của hắn đã không hề nương tay, chỉ sợ cậu khó lòng qua khỏi. Hắn chưa từng cảm thấy mình làm gì là sai, việc mà hắn làm qua hắn sẽ không bao giờ cần nhìn lại, nhất là với kẻ dám có tâm kế ra tay với người của hắn, nhưng bấy giờ hắn lại đang cảm thấy gì đây? Giữ xoay người Niệm Vân, Ngạo Khiết áp tay mình lên lưng cậu truyền vào một loại khí giúp hắn giữ lại mạng.