Đường Gia Bảo trở về nhà thay đồ rồi mới đến sân bay đón ông bà Đường, nhưng không ngờ vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Hòa Trí Dương.
Kể từ ngày hôm đó thì cho dù không nói ra thì mối quan hệ giữa Đường gia cùng với Hoà Trí Dương chắc cũng chẳng còn lại gì, vì vậy lúc nhìn thấy hắn Đường Gia Bảo còn có chút ngạc nhiên, nhưng sau đó cậu lại làm như không có gì mà bước qua hắn.
“Gia Bảo.” Hòa Trí Dương nắm lấy cổ tay Đường Gia Bảo giữ cậu lại: “Chúng ta nói chuyện một lát đi.”
“Không có chuyện gì để nói.” Đường Gia Bảo dứt khoát kéo tay mình trở về: “Nếu anh trở về lấy đồ đi thì bác Vương đang ở trong nhà, à phải...!dì vương đã ra ngoài mua đồ nên anh không cần lo lắng, bây giờ tôi cũng có việc phải ra ngoài nên nếu có cần gì thì anh cứ nói với bác Vương là được rồi.”
Sau buổi thử vai Hòa Trí Dương đã định nói chuyện với Đường Gia Bảo, nhưng lúc hắn ra ngoài lại nghe nói cậu đã đi ngay sau đó nên hắn mới bất đắc dĩ phải trở về Đường Gia.
Hòa Trí Dương không để ý lời nói có ý xua đuổi rõ ràng của Đường Gia Bảo, hắn nghiêm giọng: “Tin nhắn đó của em là có ý gì? Em thật sự muốn chia tay sao?”
Đường Gia Bảo siết nhẹ nấm tay, cậu thật không thể nào hiểu nổi người đàn ông này.
Ban đầu cậu muốn ở bên cạnh hắn càng nhiều, hắn lại cứ thờ ơ mà tìm cách từ chối, thậm chí một tháng có ba mươi ngày Hòa Trí Dương cùng lắm chỉ trở về nhà bảy ngày là nhiều nhất.
Thậm chí thời gian hắn nhận đóng phim, cũng có khả năng một năm chỉ có mặt ở nhà vào dịp tết, Đường Gia Bảo muốn ở cạnh hắn nhiều hơn cũng không được.
Còn bây giờ cậu dứt khoát từ bỏ Hòa Trí Dương, muốn nhất chính là không nhìn thấy hắn, không ở cạnh hắn.
Vậy thì Hòa Trí Dương lại cố ý liên tục xuất hiện trước mặt cậu, hôm nay cũng vì hắn mà Đường Gia Bảo bỏ lỡ cơ hội tốt nhất lấy được vai diễn kia để chứng minh sự cố gắng của bản thân trong thời gian qua.
“Có ý gì anh xem không thể tự mình hiểu sao?” Đường Gia Bảo xoay người đối diện với Hòa Trí Dương, cậu nghiêm mặt nhìn hắn: “Được, nếu anh không hiểu tôi có thể nói lại một lần nữa.
Chúng ta chia tay, tôi và anh không liên quan gì đến nhau, bây giờ hay sau này tôi đều hy vọng chúng ta không cần có bất cứ dính dáng gì với nhau.”
“Gia Bảo…”
“Hòa Trí Dương.” Đường Gia Bảo ngắt lời Hòa Trí Dương: “Chúng ta kết thúc rồi, anh bây giờ có thể làm bất cứ thứ gì mình muốn.
Không cần biết là vì lòng thương cảm đối với hoàn cảnh của Hạ Thư Minh hay vì bất cứ thứ gì khác, cả anh cùng với cậu ta, tất cả những gì liên quan đến hai người kể từ nay về sau tôi sẽ không để ý đến, vì vậy anh tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Hòa Trí Dương cũng không nghĩ Đường Gia Bảo có thể nói ra những lời dứt khoát chia tay với hắn như vậy, nhưng hắn không tin lời của cậu.
Đường Gia Bảo từ nhỏ đã thích hắn, chỉ dựa dẫm ỷ lại vào hắn, cũng không thể sống khi không có hắn.
“Nếu những lời mà em nói đều là thật lòng, vậy thì tại sao phải cố gắng như vậy để giành được vai diễn Úc Tử Châu?” Hòa Trí Dương không hiểu được lời nói của bản thân có gì sai trong hoàn cảnh, hắn chỉ muốn nói rõ suy nghĩ của mình: “Nếu em không để ý mối quan hệ giữa anh và Hạ Thư Minh, vậy thì tại sao phải tìm cách đổi cậu ấy ra? Em làm tất cả không phải vẫn là vì không thể từ bỏ anh, không muốn để Hạ Thư Minh cùng anh đóng bộ phim đó hay sao?”
“Hòa Trí Dương có phải anh đã quá tự tin về bản thân mình rồi hay không?” Đường Gia Bảo cười nhạo nói: “Chuyện Hạ Thư Minh bị đổi liên quan gì đến tôi? Còn nữa, tôi cố gắng để giành được vai diễn kia chỉ vì bản thân, vì để chứng minh với anh trai, với gia đình và những người luôn ở bên cạnh giúp đỡ mình, vốn dĩ không liên quan gì đến Hòa Trí Dương anh cả, xin anh không cần tự dát vàng lên mặt của mình.”
Chân mày Hòa Trí Dương nhíu lại, hắn vốn muốn đến nói rõ ràng và làm hòa với Đường Gia Bảo, không ngờ cậu lại có thể nói ra những lời khó nghe như vậy.
Đường Gia Bảo trước kia đối với hắn luôn là một cậu nhóc ngoan ngoãn lại nghe lời, nhưng từ lúc nào lại trở nên giống như bây giờ?
“Em có biết mình đang nói gì hay không? Em…” Cắt đứt lời nói của Hòa Trí Dương là tiếng điện thoại vang lên, hắn khó chịu bắt máy thì hơi ngừng lại một chút: “Thư Minh?”
Đường Gia Bảo nghe hắn gọi một tiếng này chỉ cong môi cười xong xoay đầu bỏ đi thẳng, không cho Hòa Trí Dương cơ hội để ngăn mình lại.
Đôi mắt cậu lúc này hiện lên một sự đau buồn khó nói, Đường Gia Bảo sẽ không dễ dàng quên đi Hòa Trí Dương như vậy, nhưng cậu sẽ dành toàn bộ thời gian sau này của mình để từ từ xóa đi những đoạn tình cảm kể từ khi còn nhỏ đến hiện tại mà cậu dành cho hắn.
Hòa Trí Dương muốn đuổi theo Đường Gia Bảo nhưng cậu rất nhanh đã lên xe để tài xế lái đi mất, lại nghe thấy giọng của Hạ Thư Minh lúc này hình như không ổn chút nào, vì vậy chuyện muốn làm hòa với Đường Gia Bảo tạm thời chỉ có thể để sau mới nói được.
Hạ Thư Minh sau khi gọi điện cho Hòa Trí Dương thì lại gọi thêm rượu, cậu hiện giờ thật sự không còn biết được lý do tồn tại của bản thân là gì nữa.
Vì sao ông trời đã để cho cậu sống lại, nhưng lại khiến cho cuộc đời của cậu còn đáng thương hơn cả trước kia?
Hạ Thư Minh cậu cho rằng mình đã có cơ hội để bắt đầu lại tất cả, không chỉ khiến cho những người đã từng bắt nạt cậu, hại cậu mất đi tất cả mọi thứ phải trả giá cho những gì bọn họ đã làm.
Nhưng kết quả thì sao chứ?
So với đời trước cậu thậm chí còn không có cơ hội ra mắt công chúng, đỉnh cao sự nghiệp mà cậu vẫn luôn hướng tới vẫn chưa kịp bắt đầu đã bị định đoạt là một dấu chấm hết.
Mà người chính tay hủy đi tất cả tương lai và ước mơ của cậu không ai khác lại chính là Du Định Thiên, người đàn ông đã từng nói yêu cậu, sẽ bảo vệ cậu một đời.
“Thật ra là sai ở đâu, ở đâu chứ?” Hạ Thư Minh uống rất nhiều rượu, cậu không hiểu vì sao Du Định Thiên lần đầu tiên gặp đã đứng ra bảo vệ cậu đang bị Đường Gia Huy khi nhục trước mặt nhiều người, đã từng lo lắng cho cậu biết bao mỗi lần cậu ngã bệnh hoặc bị thương, vậy thì tại sao mọi thứ lại có thể thay đổi đến như vậy.
Hạ Thư Minh vĩnh viễn cũng không biết lý do Du Định Thiên đời trước vừa gặp đã đứng ra bảo vệ cậu là bới vì chán ghét Đường Gia Huy, bởi vì hắn càng hận Đường Gia Huy tính kế mình để mang thai đứa con của hắn.
Cùng bắt đầu từ nguyên nhân này hắn mới từ từ có cảm giác với Hạ Thư Minh, một thiếu niên đơn thuần nhút nhát nhưng vẫn luôn phấn đấu vì ước mơ của mình, lại có thêm Đường Gia Huy khắp nơi chèn ép bắt nạt càng khiến sự tương phản hiện rõ mới dẫn đến việc hắn đầu tiên là luyến tiếc, sau đó là yêu cậu.
Thế Nhưng trở về lại điểm bắt đầu, Đường Gia Huy hiện tại mới thật sự là người Du Định Thiên chỉ vừa tiếp xúc đã bị cậu thu hút, hơn nữa… Hạ Thư Minh hiện tại cũng không còn là một thiếu niên đơn thuần trước kia.
Mọi chuyện có thể chỉ vì một nguyên nhân rất nhỏ mà xảy ra sự thay đổi nghiêng trời lệch đất, trong cuộc sống chúng ta không có gì có thể nói trước được.
“Thư Minh.” Theo địa chỉ mà Hạ Thư Minh nói cho hắn, Hòa Trí Dương tìm được Hạ Thư Minh đang uống rượu đến say mèm trong quán bar.
Hắn kéo lấy tay cậu: “Em đang làm gì ở đây? Tại sao lại uống nhiều đến vậy?”
Đột nhiên bị người khác lôi kéo, còn lấy đi chai rượu trên tay mình.
Hạ Thư Minh tuy say nhưng không hề nhầm lẫn người đối diện là ai, cậu mệt mỏi nắm lấy tay hắn: “Anh Dương, cuối cùng anh cũng đến.”