Qúa trình thu âm ban đầu của Đường Gia Huy và Hạ Thư Minh rất tốt, nhất là Đường Gia Huy có bước đột phá lớn.
Nghe theo chỉ dẫn của Tưởng Khải Lâm, Đường Gia Huy nâng cao âm giọng hơn so với nốt nhạc nguyên bản trước đó.
Bản nhạc này ban đầu đã rất tốt, rất hay.
Nhưng mọi người sau khi nghe thấy cậu hát lại một lần thì không thể không công nhận, vậy mà lại khiến bài hát càng trở nên hoàn mỹ hơn, thu hút hơn trước nữa.
Giọng của Đường Gia Huy khi lên cao như vậy lại không hề cảm thấy chói tai, ngược lại khiến người nghe nhận ra giọng của cậu rất cao và thanh.
Cảm giác cũng giống như vẻ ngoài của cậu vậy, xinh đẹp và sạch sẽ đến mức không có gì vấy bẩn được.
Tri Nhất, Tưởng Khải Lâm và tất cả nhân viên chỉnh âm ở đây đều vừa kinh ngạc vừa vui mừng, họ có thể tưởng tượng được lúc bài nhạc này ra mắt có để nổi tiếng đến mức độ nào.
Thế nhưng đến khi Đường Gia Huy cùng Hạ Thư Minh thu âm song ca điệp khúc, mọi người lúc này mới phát hiện ra mình đã vui mừng quá sớm.
Vài nhân viên đưa mắt nhìn nhau khi hai ca sĩ thiếu niên vẫn đang hát bên trong, Tri Nhất chỉ im lặng cũng không ra dấu yêu cầu cho họ ngừng lại.
Mà Tưởng Khải Lâm thì trực tiếp nhíu mày, tỏ ra khó chịu một cách rõ ràng.
Bọn họ chỉ nghĩ đến nếu Đường Gia Huy nâng âm được đến mức độ như vậy, nhịp điệu có chút thay đổi nhưng càng hay hơn trước.
Lại quên mất còn có Hạ Thư Minh, người song ca điệp khúc cùng với Đường Gia Huy liệu có nâng cao âm lên được hay không.
“Cô thấy thế nào?”
Nữ nhân viên nghe bạn mình hỏi thì lắc đầu: “Không khớp chút nào, hai người cùng hát quá lệch lạc.”
“Đúng vậy.” Có người không chú ý đến người đại diện của Hạ Thư Minh còn ở đây, lại nói thẳng ra: “Ban đầu nghe thấy Hạ Thư Minh hát thấy khá hay, nhưng sau khi nghe Đường Gia Huy hát tôi cũng không biết nên giải thích sao nữa.
Cứ có cảm giác nên để Đường Gia Huy độc ca thì tốt hơn, Hạ Thư Minh hình như theo không kịp âm giọng của bạn song ca.”
Trường Thế Vinh nghe thấy những lời này nhưng cũng không có biểu hiện gì, chỉ im lặng nghe hai người đang ở trong phòng thu hát.
Hắn cảm thấy cái nhìn của mình trước kia về Đường Gia Huy chưa hẳn là đúng, ít nhất cậu ta có tài năng ca hát, chứ không phải chỉ là biết hát.
Khi mang tai nghe lên thì cả Đường Gia Huy và Hạ Thư Minh đều không nghe thấy tiếng của đối phương, mà chỉ nghe thấy tiếng nhạc trôi trong biển mây bên tai mình, đều không phát hiện âm từ của hai người trở nên lộn xộn, không thể hòa với nhau.
Tri Nhất thật sự là không thể nghe tiếp được, hắn đưa tay ra dấu, làm động tác ngừng lại.
Nhân viên trước bàn điều khiển cũng dứt khoát tắt nhạc giữa chừng, Tri Nhất mở loa phòng thu: “Hạ Thư Minh, cậu hát không đúng, quá chậm, quá mềm nhẹ.
Trước đó không phải đã nghe Gia Huy hát rồi hay sao? Âm giọng cần nâng lên cao hơn, cho dù cậu không thể lên cao được như vậy thì cũng phải nâng âm hơn chút để hòa tiết tấu, không thể ngang âm ở mức thấp như vậy.”
“Vâng, em biết rồi.” Hạ Thư Minh vội gật đầu tỏ vẻ đã biết.
“Vậy được, lại một lần nữa.” Tri Nhất xem như hài lòng với thái độ hợp tác và nghe lời của Hạ Thư Minh, nhưng chưa được bao lâu hắn lại phải ngắt ngang bọn họ: “Ngừng lại, không đúng.
Thư Minh, không phải cậu đã nói biết rồi hay sao? Âm từ của cậu quá nhẹ, không thể nào theo kịp Gia Huy khiến âm điệu loạn hết rồi, làm lại.”
Phần đơn khúc qua thuận lợi nên mọi người đều cho rằng thu âm hôm nay tiến triển suông sẽ, ai ngờ đến lúc song ca điệp khúc lại bắt đầu xảy ra vấn đề.
Liên tục thu đi thu lại hết hơn ba mươi gần bốn mươi lần vẫn không miễn cưỡng qua được, cả Đường Gia Huy và Hạ Thư Minh đều phải uống thêm mấy lần nước.
Không phải giọng Hạ Thư Minh không tốt, nhưng cậu ta giống như bị tâm lý lại không dám mở âm giọng của mình ra, luôn giữ âm để tạo ra sự êm nhẹ, nhu hòa, như vậy không thích hợp với điệp khúc sau khi Tưởng Khải Lâm chỉnh sửa nâng âm cao.
Hạ Thư Minh đương nhiên nhận ra vấn đề nằm ở đâu, nhưng cậu càng hiểu rõ giọng hát của mình có lợi thế bởi vì nhu thuận mềm nhẹ, nếu lên quá cao sẽ trở thành khó nghe, thậm chí bản thân cậu không tự chỉnh sửa cho đúng được.
Hạ Thư Minh không muốn để Trường Thế Vinh nhìn thấy mình thua kém Đường Gia Huy, không thể lộ ra chút khuyết điểm của mình trước mặt hắn.
Cậu đã phải tốn rất nhiều công sức mới có thể tình cờ quen biết với Trường Thế Vinh, cũng là để hắn nhìn thấy tiềm năng ca hát của mình, giúp đỡ mình ký hợp đồng với Thiên Hành rồi gia nhập S’boy, cậu bây giờ làm sao có thể cam lòng nếu hắn có suy nghĩ đã chọn lầm người.
Qúa trình thu âm lại kéo dài đến gần bảy giờ đêm mà vẫn chưa có sự thống nhất, không chỉ Trường Thế Vinh mà Tưởng Khải Lâm cũng vẫn ở lại cùng với mọi người.
Đã có nhiều nhân viên bắt đầu cảm thấy thông cảm cho Đường Gia Huy, chỉ vì Hạ Thư Minh không phối hợp được khiến cậu cũng phải hát đi hát lại, hát đến muốn khàn giọng.
Đúng lúc Tri Nhất vừa cho hai người nghỉ ngơi một lát, chuẩn bị thu âm lần nữa thì cửa phòng phía sau lại bị mở ra, khiến cho mọi người trong phòng đều phải chú ý.
Lúc nhìn thấy người vừa mới mở cửa đi vào đã khiến toàn bộ nhân viên phòng kỹ thuật âm thanh kinh ngạc, ai ngờ người bước vào sau lại càng khiến họ phải mở lớn hai mắt, không còn là kinh ngạc mà phải gọi là hoảng sợ.
“Thật sự vẫn còn đang thu âm.” Lâm Thanh Hùng nhìn thấy Trường Thế Vinh hơi cúi đầu chào mình thì chỉ gật đầu một cái đáp lại, hắn cũng chỉ là người dẫn đường nên nhanh chóng tránh sang một bên.
Tổng giám đốc và cũng là người lãnh đạo tối cao của công ty giải trí Thiên Hành, Du Định Thiên.
Hắn bước vào trước ánh mắt hoảng sợ của mọi người, không có hành động thừa thải, chỉ đảo mắt một cái đã nhìn thấy thiếu niên đang ngạc nhiên nhìn mình, sau đó bước đến chỗ cậu.
Đường Gia Huy không ngờ Du Định Thiên sẽ đến đây, cậu lúng túng không biết nên làm thế nào, cuối cùng lại ngu ngốc mà cười chào một cách xã giao với hắn: “Du… Du tổng.”
“Du tổng?” Du Định Thiên cau mày, hắn không thích cách xưng hô này của Đường Gia Huy với mình.
Tuy có đôi lúc thiếu niên cũng sẽ gọi như vậy để trêu chọc hắn, nhưng lần này rõ ràng là bởi vì cậu đang trốn tránh: “Anh nghe nói em vẫn chưa rời công ty, không phải đã trễ lắm rồi hay sao?”
“À…” Đường Gia Huy cũng không phải muốn che giấu quan hệ của hai người, chỉ là đột ngột như vậy nên cậu không kịp phản ứng.
Thấy Du Định Thiên có vẻ khó chịu, Đường Gia Huy lập tức đổi lại cách xưng hô: “Em vẫn chưa thu âm xong, chắc còn phải mất một lúc nữa.”
Du Định Thiên nghiêm giọng: “Không được, trời cũng đã tối rồi.
Có ai như em không? Rõ ràng là đang mang…”
Mọi người: “Mang...?”
Du Định Thiên mặt không đổi sắc nói tiếp: “Rõ ràng là đang mang bệnh lại còn làm việc quá sức, bây giờ lập tức theo anh đi ăn cơm, sau đó về nhà nghỉ ngơi.
Muốn thu âm thì ngày mai thu, không được thì ngày kia.”
Khóe miệng Đường Gia Huy co giật, cậu mang bệnh? Anh có thể tìm cách chữa cháy nào tốt hơn hay không? Ai có mắt cũng nhìn thấy cả ngày hôm nay tôi khỏe như trâu, còn liên tục hát đi hát lại không biết bao nhiêu lần, chỗ nào giống đang bệnh?
“Một lần.” Đường Gia Huy đưa một ngón tay lên, kì kèo mặc cả với Du Định Thiên: “Thu thêm một lần nữa, chỉ một lần.
Mấy ngày sắp tới mọi người đều rất bận, đều không có thời gian.”
Du Định Thiên không cần suy nghĩ đã dứt khoát từ chối: “Không được.”
Đường Gia Huy: “…”
Không để Đường Gia Huy có cơ hội kì kèo nữa, Du Định Thiên nắm lấy cổ tay cậu, trước khi đi còn nói với Lâm Thanh Hùng: “Chuyện còn lại ở đây giao cho cậu thu xếp.”