“Trước đây từng có tin đồn Hòa ảnh đế có người yêu, hình như cũng là người trong giới giải trí nhưng rất bí ẩn, không biết có phải là cậu Hạ Thư Minh này hay không.”
“Chỉ là tin đồn thôi, cũng không biết có đúng hay không.
Lần đó Hòa ảnh đế bị chụp được hình ảnh đang hôn nhau với một nam diễn viên trẻ, bởi vì không thể chụp rõ mặt của người kia nên không biết là ai.”
“Tôi cũng biết việc này, vụ lùm xùm đó khá lớn.
Người đại diện của Hòa ảnh đế lúc đó cũng đã giải thích đối phương là người yêu hiện thời của Hòa ảnh đế, nhưng bởi vì người kia cũng là người trong giới mà lại ra mắt chưa lâu nên không muốn làm ảnh hưởng đến sự nghiệp của đối phương, không thể tiết lộ danh tính.”
“Tôi thấy người trong tin đồn chắc chắn không phải Hạ Thư Minh, nghe nói cậu ta vừa mới ký hợp đồng với Thiên Hành mà thôi.
Mới rồi Hòa ảnh đế còn dẫn cậu ta đi chào hỏi ông xã của tôi, muốn ông ấy nếu có kịch bản tốt có thể cân nhắc đến cậu ta.”
“Trời ạ, nếu không phải là người yêu trong tin đồn lần đó, vậy là Hòa ảnh đế đang cùng lúc qua lại với hai người sao?”
“Ai biết được, cũng đâu có gì chứng minh Hòa ảnh đế với Hạ Thư Minh có quan hệ mờ ám.
Biết đâu đã chia tay với người trước rồi thì sao?”
Tên tuổi và danh tiếng của Hòa Trí Dương trước nay đều rất tốt, ngoại trừ một lần bị chụp được cùng với Đường Gia Bảo thì hắn không có bất cứ Scandal nào về mặt tình cảm.
Không ngờ bây giờ bị người khác nghi ngờ có mối quan hệ không trong sáng với Hạ Thư Minh, còn là ở trước mặt của Đường Gia Huy khiến hắn cảm thấy có chút không thích hợp, muốn lên tiếng giải thích.
Tuy hắn thật sự có cái nhìn rất tốt về Hạ Thư Minh, nhưng hai người bọn họ chỉ có mối quan hệ đàn anh giúp đỡ đàn em trong công ty, hắn không muốn để bị hiểu lầm thậm chí ảnh hưởng đến cả sự nghiệp sau này của Hạ Thư Minh.
Hạ Thư Minh cũng cảm thấy cứ tiếp tục như vậy sẽ không tốt, cậu không muốn để Hòa Trí Dương giống như đời trước lại vì giúp mình mà đánh mất tất cả những gì hắn đang có, cũng không muốn Du Định Thiên có cái nhìn không tốt đối với mình.
Hạ Thư Minh hít vào một hơi để lấy lại bình tĩnh, cậu đưa tay lau đi vết máu chảy xuống trên mắt mình.
Hạ Thư Minh đứng trước mặt Đường Gia Huy, khom người nói: “Xin lỗi.”
Hòa Trí Dương kinh ngạc kéo tay Hạ Thư Minh: “Thư Minh, em làm gì vậy?"
“Thật xin lỗi cậu, là bởi vì tôi không giải thích rõ ràng với anh Dương mới gây ra sự hiểu lầm, mong cậu đừng để ý.” Hạ Thư Minh không quan tâm Hòa Trí Dương ngăn cản mình, cậu vẫn tiếp tục cúi đầu hạ mình trước Đường Gia Huy: “Lúc trên cầu thang đuổi theo chỉ là muốn nói chuyện với cậu, nhưng lại tự mình không cẩn thận.
Khiến cậu suy nghĩ nhiều rồi, thật lòng xin lỗi.”
Đường Gia Huy thật muốn vỗ tay thật lớn cho Hạ Thư Minh, không hổ là nhân vật thụ chính, tình thế như vậy mà còn có thể xoay chuyển được.
Con người là vậy, không cần biết đúng sai thế nào nhưng vẫn sẽ tự nhiên sinh ra cảm giác bênh vực kẻ yếu, mà Hạ Thư Minh lúc này không chỉ phải hạ mình xin lỗi mà còn đang bị thương như vậy.
Bây giờ nếu cậu vẫn ngang ngược muốn tính đến cùng thì lại trở thành kẻ không biết lý lẽ, đôi khi hạ mình chưa hẳn đã trở thành kẻ bại trận là đây.
Đường Gia Huy cũng biết sẽ không thể dễ dàng mà lột được lớp mặt nạ của cậu ta xuống, bất quá cũng không phải chỉ có một mình Hạ Thư Minh biết diễn.
Thở dài một hơi, Đường Gia Huy tỏ ra mệt mỏi tựa vào người Du Định Thiên: “Bỏ đi, nếu đã là hiểu lầm tôi cũng không muốn tính toán rõ ràng ai đúng ai sai nữa.
Cậu bị thương thành ra như vậy, vẫn là để Hòa Trí Dương đưa mình đến bệnh viện kiểm tra đi.”
Hạ Thư Minh nghiến răng kiềm chế cảm xúc phẫn nộ của mình lúc này, cậu chỉ nhỏ giọng đáp một tiếng rồi được Hòa Trí Dương đỡ ra ngoài.
Con tưởng kịch hay đã không còn, ai ngờ Đường Gia Huy nói không tính toán cũng không có nghĩa người nào đó sẽ chịu bỏ qua.
“Đợi đã.”
Cả hai chỉ vừa xoay người thì đã nghe thấy âm giọng trầm thấp của Du Định Thiên vang lên, Hòa Trí Dương nhìn lại hắn lên tiếng nói: “Du tổng còn có chuyện gì sao? Nếu không phải chuyện quan trọng cũng có thể chờ lần khác đi, tôi cần sớm đưa Thư Minh đến bệnh viện kiểm tra.”
“Cậu ta có thể đi, nhưng cậu thì chưa được.” Du Định Thiên thật sự cho rằng Đường Gia Huy khó chịu mới tựa vào người mình, hắn một bên ôm lấy cậu, một bên lại tính toán với Hòa Trí Dương: “Không có bằng chứng lại có thể vu khống người yêu của tôi hãm hại kẻ khác, cậu cho rằng tôi sẽ dễ dàng bỏ qua như vậy?”
Việc Du Định Thiên giới thiệu Đường Gia Huy là người yêu của hắn thì hầu như những người ở đây đều đã biết, duy chỉ có hai người Hòa Trí Dương và Hạ Thư Minh khi bữa tiệc mới bắt đầu lại ở tại phòng nghỉ cho khách ở lầu hai, vì vậy bọn họ đều không biết trước chuyện này.
Hòa Trí Dương kinh ngạc nhìn Đường Gia Huy trông như đang rất mệt mỏi tựa trên người Du Định Thiên, ánh mắt hắn ngay sau đó cứ như vừa hiểu ra tất cả, khóe môi hơi nhếch lên cười khinh miệt.
Trái lại Hạ Thư Minh không tốt được như hắn, cậu ta không chỉ bị xếp vào hai chữ “kẻ khác” trong miệng Du Định Thiên, mà còn nghe thấy hắn nói Đường Gia Huy là người yêu của mình.
Thế giới trong lòng cậu cứ như vừa bị sụp đổ, trước mắt cảnh vật cũng muốn nhòa đi.
Không chú ý đến vẻ khác lạ của Hạ Thư Minh, Hòa Trí Dương lên tiếng hỏi: “Du tống muốn thể nào mới chịu bỏ qua?”
“Rất đơn giản.” Du Định Thiên lạnh giọng: “Xin lỗi em ấy.”
Du Định Thiên vừa nói thì cơ thể Đường Gia Huy run lên một chút, chết tiệt… chút nữa là cậu không nhịn được cười.
Đường Gia Huy có thể thề rằng mình không biết được Du Định Thiên sẽ bắt Hòa Trí Dương xin lỗi, cậu chỉ giả vờ một chút để Hạ Thư Minh không đạt được ý đồ mà thôi.
Bất quá lúc này cậu thật muốn giơ ngón cái nói với Du Định Thiên một câu, làm tốt làm anh yêu à.
“Không muốn xin lỗi bây giờ cũng được, tôi có rất nhiều cách khiến cậu sau này phải tìm tời xin lỗi Đường Gia Huy.” Du Định Thiên khí thế hoàn toàn có thể đè bẹp Hòa Trí Dương, hắn câu mày: “Nhưng tôi cũng có thể đảm bảo với cậu, lúc đó sẽ không còn dễ dàng chỉ là một lời xin lỗi thôi là xong đâu.”
Hòa Trí Dương siết chặt nắm tay, hắn đây là lần đầu tiên bị sỉ nhục như vậy.
Thế nhưng địa vị của Du Định Thiên lại không cho phép hắn được phản kháng, Hòa Trí Dương với thân phận hiện tại, hắn không muốn phải trước mặt nhiều người như vậy nhận mình trách lầm và xin lỗi Đường Gia Huy.
Thế nhưng nếu hắn không làm, e rằng cả cái thân phận mình đang có cũng sẽ không giữ được.
“Xin lỗi.”
Chỉ hai chữ “xin lỗi” lại có thể nặng nề như vậy, cũng không thể đem so sánh với cái cúi đầu và lời xin lỗi của Hạ Thư Minh vừa rồi.
Người này là ảnh đế, hắn không phải tự nguyện mà là bị ép phải xin lỗi một ca sĩ nhỏ nhoi mới có chút danh tiếng, chuyện này nếu để lọt ra ngoài chắc chắn sẽ là tin tức bùng nổ trên mặt báo.
Rất may bữa tiệc này là tuyệt đối bí mật với cánh báo chí, mà những người có mặt ở đây không phải thân phận đặc biệt thì cũng là người được tin tưởng đưa đi cùng, sẽ không có bất cứ người nào để lộ chút tin tức những chuyện trong bữa tiệc ra ngoài.
Trong lúc hầu hết mọi người đều im lặng hít ngược không khí nặng nề, bởi sự dung túng và bao che của Du Định Thiên đối với ca sĩ nhỏ kia, Hạ Thư Minh lại đứng không vững, lung lay vài cái sau đó đột nhiên ngất đi.