Hai người ngự kiếm bay khỏi Yêu Quái trán, bỏ xa máy người Tiêu Khôi Lục Tử Hào.
Trưởng Tôn Tử Quân hỏi: “Đi đâu?”
Dịch Hi Thần nói: ‘Thiên Kiếm môn, tìm Phì Tức.” Dừng một chút, lai nói, “Hoặc là, phải gọi hắn là Phượng Liên tiểu tổ.”
Trưởng Tôn Tử Quân kinh ngạc: “Hắn là tiểu tổ?!” Dịch Hi Thần không nói gì.
Bắt đầu từ khi y xác định Phì Tức chính là hồng y nam tử ở Hư Vô giới ra tay giúp đỡ, Dịch Hi Thần cũng đã hoài nghi thân phận của Phì Tức. Dù là linh thú trời sinh, có thể trong thời gian ngắn ngủi mấy tháng hóa ra hình người cũng cực kỳ rt ỏi, hơn nữa Phì Tức vừa hóa hình chính là nam tử trưởng thành, cũng không phải đứa trẻ, cái này chi có thể nói rõ, từ lúc mới bắt đầu, hắn đã không phải là một con chim nhỏ sơ sinh.
Là niết bàn trùng sinh? Hay là Nguyên anh kỳ hoàn thai trọng kết? Nói chung, hắn đều không phải linh thú mới sinh bình thường.
Mà khả nghi nhất chính là, Phì Tức biết Tiêu Ly Quân.
Trong Hư Vô giới, tuy rằng Dịch Hi Thần bởi vì rơi vào tâm ma thần trí không rõ, nhưng y mơ hồ nghe tháy Phì Tức kêu tên Tiêu Ly Quân còn cùng Tiêu Ly Quân nói mấy câu. Nêu như nói chuyện lúc đó là ảo giác của y, Phì Tức biết rõ Vô Tương Thiên Ma,lại càng khả nghi mà năm trăm năm trước Phượng Liên tiểu tổ đã từng giao thủ với Vô Tương Thiên Ma!
Có điều cho đến lúc đó, Dịch Hi Thần cũng bất quá chỉ cho rằng Phì Tức chỉ là một vị cao nhân đắc đạo không biết tên, chưa bao giờ dám đem con chím xám này liên hệ với Phượng Liên tiểu tổ danh chấn thiên hạ, mãi đến khi ở quỷ giới gặp được Vệ Trường Vân, y mới có cái suy đoan này.
Mặc dù Vệ Trường Vân đã bỏ mình, nhưng hắn không thể tự dưng nhận mình thành Phượng Liên tiểu tổ, cũng không nên không có nguyên nhân. Diện mạo của y với Phượng Liên tiểu tổ hẳn là cũng không tương tự, mấy vị trưởng lão Thiên Kiếm môn cũng đã gặp qua Phượng Liên tiểu tổ, những năm này chưa từng nghe nói y giống ai, nhất định là trên người y hoặc bên ngươi có thứ gì đó khiến Vệ Trường Vận cảm nhân được khí tức của Phượng Liên tiểu tổ, mới có thể nhận lầm y thành tiểu tổ.
Là Phì Tức, hay là Kim Phượng Hỏa châu trong cơ thể y? Hay là, đều phải? Dịch Hi Thần siết chặt nắm đấm.
Giả như Phì Tức thật sự chính là Phượng Liên tiểu tố, vậy những vấn đề khiến y cảm thấy nghi hoặc cho tới nay đều có đáp án.
Cái thứ nhất chính là sau núi Thiên Kiếm sơn đến tột cùng có cái gì. Phía sau núi nhiều năm qua đều bị xếp vào cấm địạ Thiên Kiếm môn, không cho bất luận người nào tiến vào, có lời đồn nói nơi đó có cao nhân đang tu luyện, dạng cao nhân gì mà trăm năm không thấy mặt không nghe tên còn không cho người ta xem? Có khả năng nhất chính là Phượng Liên tiểu tổ mai danh ẩn tích, hơn nữa hắn hẳn là bị thương, cho nên mới không lộ diện.
Một chuyện khác vẫn luôn khiến Dịch Hi Thần nghĩ không ra, chính là thái độ của Ngọc Anh chân nhân đối với y. Y lộ diện ở Thiên Kiếm môn mười năm,
Ngọc Anh chân nhân chưa từng coi trọng y —- đương nhiên, Ngọc Anh chân nhân cũng chưa từng coi trọng ai, hắn căn bản không quản chuyện của đệ tử. Mà trước khi bọn họ rời khỏi Thiên kiếm môn, Ngọc Ạnh chân nhân lại như biến thành người khác, lại muốn thu ỵ làm đồ đệ, lại muốn giúp y luyện thể mở ra phong ấn.
Dịch Hi Thần nói: ‘Ta vẫn luôn không hiểu tại sao chưởng môn phải giúp ta mở phong ấn, mãi đến khi Nguyên Thần Độ Nhân nói, nếu pháp bảo trong cơ thể ta không giải phong ấn thì người khác lấy ra cũng không dùng được, khi đó ta liền nghĩ tới chuyện này, chỉ là không có chứng cứ gì khác…”
Trưởng Tôn Tử Quân hiếu rõ. Dù sao bọn họ cũng là đệ tử Thiên Kiếm môn, tuy nói không có tình cảm gì với Ngọc Anh chân nhân, nhưng uy nghiêm chưởng môn còn đó, nếu như không có đầy đủ chứng cứ, bọn họ rất khó tin tưởng Ngọc Anh chân nhân sẽ là kẻ ác.
Dịch Hi Thần nói: “Chưởng môn vẫn luôn muốn giữ ta lại, lại muốn tách ngươi ra khỏi ta, nhìn như thiên vị ta, nhưng nếu như mục đích của hắn là viên hỏa châu gì kia, chuyện hắn làm liền nói xuôi được. Mà nếu quả thật như ta sở liệu, ta nghĩ chỉ sợ là trước khi chúng ta rời đi Thiên Kiếm môn không lâu chưởng môn mới biết chuyện hỏa châu, nếu không ta ở Thiên Kiếm môn nhiều năm như vậy, hắn chẳng phải đã sớm có thể ra tay rồi sao? Khi đó ngươi còn chưa có lợi hại như vậy, hắn dễ dàng đắc thủ hơn nhiều lắm.”
Trưởng Tôn Tử Quân gật đầu, tán đồng cái nhìn của y: “Sư phụ cũng biết rồi.”
Nói tới Dược Bất Độc, vẻ mặt Dịch Hi Thần buồn bã: “Phải, ta nghĩ từ lâu trước kia sư phụ đã biết, có lẽ… khi ông ấy mang ta về Thiên Kiếm môn liền biết.”
Trước đại hội sọ kiếm lúc quyết định các ứng cử viên, Dịch Hi Thần vì tỷ thí với Vương Thanh Kiều, từng chịu Trưởng Tôn Tử Quân đoạt ý, khi đó bại lộ chuyện y không phải ngụy linh căn, Dược Bát Độc vì thế mà nổi giân. Là nổi giận chứ không phải khiếp sợ, cái này đủ đế chứng minh Dược Bất Độc đã sớm biết Dịch Hi Thần không phải ngụy linh căn, vậy thì nên biết sự tồn tại của Kim Phượng Hỏa châu. Mà lần đoạt ý đó bại lộ chuyện Dịch Hi Thần không phải ngụy linh căn, có lẽ trái lại khiến Ngọc Anh chân nhận vốn dĩ không biết chuyện hiểu rõ, hoặc là nói khiến Phượng Liên tiểu tổ biết được Kim Phượng Hỏa châu ở trong cơ thể y, Ngọc Anh chân nhân mới đột nhiên chuyển biến thái độ đối với y.
Cồn có một chuyện khiến Dịch Hi Thần vô cùng để ý, chính là y ở thông thấu tuyền nhìn thấy Dược Bất Độc bị thương trở về. Khi đó Dược Bất Độc nói ông xuống núi, Dịch Hi Thần liền không cộ hoài nghi, vẫn cho rằng người tổn thương Dược Bất Độc là người bên ngoài Thiên Kiếm sơn. Mà lần đó thiên hỏa giáng xuống, là Tiêu Ly Quân cũng tốt, là Long Thụy Quân cũng tốt, nếu như là bọn họ xông vào Thiên Kiếm môn dẫn thiên hỏa giết người, mấy trăm đệ tử và trưởng lãọ Thiên Kiếm môn lại không một ai phát hiện ư?! Huống hồ lúc bình thường Dược Bát Độc căn bản sẽ không dễ dàng rời khỏi Thiên Kiếm sơn!
Có lẽ, ngay cả hung thủ sát hại phụ mẫu Dịch Hi Thần là ai Dược Bát Độc cũng biết, hoặc là biết không quá rõ, chỉ là trong lòng có hoài nghi, cho nên âm thầm điều tra, bị hung thủ phát hiện, liền giết ông diệt khẩu. Mà hung thủ này, vô cùng có khả năng chính là người trong Thiên Kiếm môn!
Nếu là như vậy, tất cả nghi vấn đều nhận được giải đáp! Tại sao hung thủ có thế thần không biết quỷ không hay mà lẻn vào Thiên Kiếm môn giết người? Là dạng hung thủ gì khiến Dược Bất Độc trước khi triệt để biệt rõ chân tướng thậm chí không dám cho bọn họ thấy một chút ý tứ? Ngọc Anh chân nhân đột nhiên thay đổi thái độ là bị ai chỉ thị? Tại sao Phì Tức phải theo y? Tại sao hung thủ phải dùng thiên hỏa giết người?
Bởi vì Phượng Liên tiểu tổ bị thương, pháp lực chưa hồi phục, cho nên hai mươi năm trước mới dùng thiên hỏa giết phụ mẫu Dịch Hi Thần! Dược Bất Độc truy xét được chuyện của hắn, hắn lại gặp được Trưởng Tôn Tử Quân sử dụng thiện hỏa, hắn muốn giết người diệt khẩu, lại muốn đuổi Trưởng Tôn Tử Quân ra khỏi bên cạnh Dịch Hi Thần, cho nên hắn liền triệu thiên hỏa lần nữa giết Dược Bất Độc!
Thương tổn của hắn chắc chắn rất nặng, nặng đến mức mọi người đều đoán hắn đã ngã xuống, ngay cả Nguyên Thần Độ Nhân cũng cho rằng hắn bố mình, cho nên trong những cái tên nói với Trưởng Tôn Tử Quân cũng không có Phượng Liên tiểu tổ!
Suy đoán này khiến Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần cả người phát lạnh.
Trưởng Tôn Tử Quân nói: “Người ở Thiên Tru sơn đẩy ta xuống lẽ nào cũng là hắn?!”
“Chỉ sợ là vậy!”
Khi đó hai người lưng tựa lưng tác chiến, đem tất cả kẻ địch ngăn cách ở bên ngoài, nhưng có người từ sau lưng Trưởng Tôn Tử Quân đẩy hắn một cái. Lúc trước bọn họ tưởng quỷ vương ra tay, nhưng mà quỷ vương đã có khu vực tuyệt đối, làm sao cần tới loại thủ đoạn lén lén lút lút này? Nếu là tiểu quỷ vậy càng không thể, tiểu quỷ há có năng lực trà trộn vào giữa bọn họ mà bọn họ lại không hề phát hiện? Nếu là Phì tức vẫn luôn nằm vùng trong bọn họ, vậy thì nói xuôi được.
Vẻ mặt Dịch Hi Thần nghiêm túc: “Nếu thật sự như ta dự đoán, thứ duy nhất ta nghĩ không ra chính là tại sao tiểu tổ phải làm như vậy? Cái hạt châu gì đó trong cơ thể ta, đến tột cùng có ích lợi gi?”
Trưởng Tôn Tử Quân nói: ‘Ta biết.” Lúc trước hắn đã nghe Tiêu Khôi nói về tác dụng của Kim Phượng Hỏa châu, tựa như thật mà nói với Dịch Hi Thần.
Sau khi Dịch Hi Thần nghe xọng, vặn mờ mịt như cũ: “Lọ chứa hồn phách… Hắn muốn cái này làm gì?”
Trưởng Tôn Tử Quân nói: “Chính miệng hỏi hắn một chút liền biết!”
“A.” Nếu tát cả thật sự như dự đoán, nếu như Phượng Liên tiểu tổ thật sự là hung thủ sát hại phụ mẫu Dịch Hỉ Thần và Dược Bát Độc, bất luận hắn có bao nhiêu nỗi khổ tâm trong lòng, cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn!
Nhưng mà bay không bao xa, Dịch Hi Thần lại đột nhiên quay đầu hướng phía dưới, hạ xuống.
Trưởng Tôn Tử Quân theo sát phía sau.
Dịch Hi Thần đem Lôi Đình quả mới đạt được cùng rất nhiều tiên tài còn lại lấy ra ngoài hết, hết thảy chồng ở trước mặt Trưởng Tôn Tử Quân: “Mấy cái này ta không cần dùng, ngươi cầm luyện kiếm.”
Trưởng Tôn Tử Quân không chối từ nữa, đem tiên tài đều nhận lấy. Nếu như Phì Tức thật sự là Phương Liên tiểu tổ, bọn họ cũng không ai biết tiểu tổ đến tột cùng lợi hại bao nhiêu, trước khi về Thiên Kiếm sơn, bọn họ nhất định phải tận khả năng chuẩn bị.
Ánh mắt Dịch Hi Thần trôi nổi nhìn lên bầu trời. Thiên Kiếm sơn ở xa bên ngoài ngàn dặm, nhưng bọn họ ai cũng chưa hề nghĩ tới, nhanh như vậy liền phải trở về.
Trưởng Tôn Tử Quân ngồi xuống bên cạnh Dịch Hi Thần, sờ sờ sau gáy y, ôm vai y.
Tuy rằng tất cả vẫn chỉ là suy đoán, nhưng cái suy đọán này sợ là cách sự thực không xa. Bọn họ hao hết thiên tân vạn khổ chỉ vì tìm được hung thủ sát hại sư phụ, bây giờ phỏng đoán được thân phận thật sự của hung thủ, lại hoàn toàn không có Cấm giác thở phào nhẹ nhỏm.
Tâm tình Dịch Hi Thần rất nặng nề.
Trưởng Tôn Tử Quân ôm y, đem đầu y ấn lên trên bả vai mình.
Dịch Hi Thần giương mắt cười cười với hắn, thở dài nói: “Nếu như có thể, thật muốn cùng ngươi song tu đến thiên hoang địa lão rồi lại trở về.