Phụ thân của Tống Nguyện tên là Tống Hoài Đức, hắn nói hắn có hai đứa con trai, trưởng tử tên là Tống Vọng, thứ tử chính là Tống Nguyện. Tống Vọng lớn hơn Tống Nguyện năm tuổi. Nhưng mà hơn một năm trước, Tống Vọng đã chết. Tống Nguyện tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, vẫn luôn rất tưởng niệm ca ca, cho rằng ca ca chỉ là đi ra ngoài, chẳng mấy chốc sẽ trở về. Tống Nguyện thường thường thừa dịp hắn không chú ý liền chạy ra ngoài tìm ca ca.
Có một ngày, Tống Hoài Đức đột nhiên phát hiện, trên người Tống Nguyện thậm chí có quỷ khí, mới phát hiện Tống Nguyện lại lén lút kết quỷ khế khi hắn không chú ý.
Dịch Hi Thần nói: “Đứa bé tuổi này, làm sao lại biết đến quỷ khế?”
Tống Hoài Đức tức giận nói: “Tuổi tác nó nhỏ, không hiểu chuyện, còn tưởng rằng dùng phương pháp này có thể tìm ca ca nó về! Nó mới mười một tuổi, thực sự là đáng thương…”
Lục Tử Hào vội an ủi: “Nén bi thương.”
Dịch Hi Thần lại hỏi: “Ca ca cậu ấy, Tống Vọng là chết như thế nào?”
Tống Nguyện ngửa đầu, nhìn phụ thân cậu, nói: “Quỷ khế.”
Sắc mặt Tống Hoài Đức hơi hơi thay đổi, nói: “Cũng chết vì quỷ khế. Ta tổng cộng chỉ có hai đứa con trai này, một đứa hai đứa, đều… Ai!”
Lời vừa nói ra, mỗi người có một phản ứng.
Tống Hoài Đức đương nhiên hiểu rõ ràng hai đứa con trai hắn đều kết quỷ khế, vô cùng tận lực, vội giải thích: “Sau khi đứa nhỏ Tống Nguyện này ra đời, mẫu thân nó liền qua đời. Tuổi nó lại nhỏ, ta càng thương nó hơn một chút, luôn bảo Tống Vọng nhường nó. Nhưng mà nghịch tử Tống Vọng kia một chút cũng không biết kính già yêu trẻ, mọi chuyện đều muốn tranh với đệ đệ nó! Cũng là ta không có cách dạy con, nó nói nó nhất định muốn trở nên mạnh mẽ cho ta xem, ta thật sự không ngờ nó lại đi tới con đường này…”
Lục Tử Hào vội an ủi: “Đạo hữu nén bi thương.”
Dịch Hi Thần lại hỏi: “Vậy, đám hung thi đó tại sao lại tập kích các người?”
Tống Hoài Đức hơi do dự một chút, nói: “Chắc chắn cũng là nghịch tử kia gây nên.”
“Ồ?” Mấy người ở đây nhíu mày nhíu mày, hoài nghi hoài nghi, ngạc nhiên ngạc nhiên.
Ngay cả Lục Tử Hào cũng không nhịn được nói: “Là nói trưởng tử Tống Vọng của ngươi sao? Sao lại thế…”
Tống Hoài Đức nói: “Không phải nó mất một phần hồn phách sao, rất nhiều ác quỷ chỉ nhớ rõ việc căm thù khi còn sống, nó ghi hận ta không đủ thương yêu với nó, ghi hận Tống Nguyện đoạt đi sủng ái của nó, cho nên…”
Dịch Hi Thần nói: “Ngươi xác định đám hung thi đó là Tống Vọng thao túng à?”
Tống Hoài Đức nói: “Ta cũng không muốn tin tưởng nó lại biến thành một thứ như vậy, nhưng mà… ngoại trừ Tống Vọng, ta và Tống Nguyện, phụ tử chúng ta chưa từng đắc tội bất cứ người nào, thật sự không có khả năng khác!”
Hắn tự giễu nói: “Từ lúc trước sau khi ta bị thương, tu vi dừng ở chỗ này, khó tinh tiến hơn nữa. Dù muốn đắc tội với người ta, thì có thể đắc tội ai?”
Lục Tử Hào vội vỗ vỗ vai hắn lấy làm an ủi. Lúc hắn ta chữa thương cho Tống Hoài Đức liền phát hiện, trong cơ thể Tống Hoài Đức có vết thương cũ. Bị hung thi tạo ra thương tổn da thịt thì dùng thuật pháp vẫn còn có thể chữa trị, nhưng nếu như thương tới căn bản, dựa vào thuật pháp không cách nào chữa khỏi, hơn nữa tu vi cũng trì trệ không tiến. Tổn thương này của Tống Hoài Đức, ngược lại không giống như là bị người ta hại, mà là lúc chính hắn tu hành bị tu sai đường, hỏng căn cơ.
Dịch Hi Thần không nói. Tu vi của Tống Hoài Đức này xác thực rất tồi tệ, dù hắn ta muốn đắc tội với người khác, sợ là cũng không đắc tội được ai. Huống hồ ác quỷ báo thù, có lúc xác thực cũng không quá nói thông được đạo lý. Đừng nói khi còn sống có thù hận, dù là phụ tử huynh đệ, chí giao hảo hữu khi còn sống, lúc chết bị mất phách phi độc, không nhớ rõ chuyện tốt khi còn sống, lại chỉ nhớ rõ những thù hận vặt vãnh, cuối cùng tu thành quỷ đạo sau đó trở về sát hại thân bằng hảo hữu của mình khi còn sống, chuyện như vậy cũng không ít.
Lục Tử Hào khổ sở nói: “Nếu thật là như vậy, vậy phải làm sao mới tốt bây giờ, ai…”
Nhưng vào lúc này, âm thanh như khóc như cười trong rừng rậm hắc ám kia phóng đại lên, từng trận tiếng bước chân ngổn ngang đang từ bốn phương tám hướng tụ lại chỗ bọn họ.
“Lại tới nữa rồi!”
Nơi này tới gần quỷ giới, hung thi có rất nhiều, bọn họ bỏ rơi một nhóm trong Hắc Phong thành, liền tới thêm một nhóm mới. Xem ra bàn tay sau màn thật sự là hận phụ tử Tống Hoài Đức đến nghiến răng, không giết chết bọn họ thề không bỏ qua.
Tống Hoài Đức cầu xin: “Mấy vị đạo hữu có thể mang ta đến quỷ giới hay không? Ta muốn tìm Tống Vọng, coi như khi còn sống ta nợ nó, ta đem ta cái mạng này trả cho nó cũng liền thôi. Nhưng nó làm sao có thể đối xử với đệ đệ nó như vậy chứ? Đứa nhỏ Tống Nguyện này thực sự đáng thương mà.”
Lục Tử Hào cũng là ý này, dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến nhìn về phía mấy vị sư đệ của hắn.
Dịch Hi Thần và Trưởng Tôn Tử Quân như có điều suy nghĩ không biểu hiện; Tiêu Khôi xì một tiếng, lườm một cái lấy làm xem thường; Công Tôn Địch hận sắt không thành thép thở dài: “Lục sư huynh ơi Lục sư huynh, thực sự là nói ngươi cái gì mới tốt đây. Bọn họ giả bộ đáng thương, ngươi liền thu nhận hết. Nhưng lời bọn họ nói không hẳn đều là nói thật!” Hắn dùng ánh mắt bất thiện mà nhìn Tống Hoài Đức, đối với người không quen biết, hắn luôn ôm lòng cảnh giác.
“Đúng vậy!” Tiêu Khôi phụ họa, “Hắn tùy tiện nói hai câu, ngươi liền thay hắn làm việc, sao ngươi lại dễ lừa như vậy chứ? Chẳng trách trước đây luôn bị Dịch Hi Thần… và Trưởng Tôn Tử Quân đùa bỡn xoay vòng vòng!”
Dịch Hi Thần không hiểu ra sao bị cuốn vào chiến cuộc buồn cười nhìn Tiêu Khôi một cái. Có điều y độ lượng lựa chọn không nói chen vào, thế cuộc trước mắt vô cùng loạn, có điều loạn có chỗ tốt của loạn, bọn họ thờ ơ lạnh nhạt, càng có thể tỉ mỉ mà quan sát ra một ít phản ứng và tâm tư nhỏ của người khác.
Lục Tử Hào hiển nhiên không quá hiểu rõ lời nói của Tiêu Khôi: “Thay hắn làm việc?”
Tiêu Khôi tễ mi lộng nhãn trào phúng nói: “Nếu chúng ta thật sự tìm được đại nhi tử của hắn ở quỷ giới, ngươi có thể trơ mắt nhìn quỷ kia giết chết họ Tống à? Ngược lại còn phải giúp đỡ hắn giải quyết ác quỷ kia! Ngươi nghe trong miệng hắn nói thật đáng thương, thực tế chính là muốn lợi dụng chúng ta!”
Tống Hoài Đức có chút kích động, ôm Tống Nguyện không dám nói tiếp.
Lục Tử Hào vẫn có chút hoang mang: “Nhưng mà, mục đích chúng ta đến nơi đây, không phải là vì trảm yêu trừ ma sao? Làm sao có thể nói là vì hắn chứ? Lẽ nào hắn mở miệng, thì ngược lại chúng ta phải bỏ mặc sao?”
Tiêu Khôi và Công Tôn Địch nghe lời này, đồng thời sửng sốt.
Lục Tử Hào lại nói: “Còn nữa, nếu như giữa phụ tử bọn họ thật sự có hiểu lầm gì đó, không phải chúng ta càng cần phải giúp phụ tử bọn họ đoàn tụ, hóa giải hiểu lầm sao?”
Tiêu Khôi và Công Tôn Địch đều không còn lời nào để nói.
Lục Tử Hào ngu xuẩn sao? Không ngu, hắn đây là cảnh giới bất đồng! Thật sự có yêu ma quỷ mị làm loạn, vậy thì diệt trừ; có người cần trợ giúp, vậy thì hết sức giúp đỡ, cho dù người cầu giúp đỡ cũng không được người ta yêu thích.
Mà Công Tôn Địch, hắn ta làm người cẩn thận chặt chẽ, một khi gặp phải người khả nghi, lại không có chứng cứ, vậy thì cách xa xa, để tránh đặt mình vào tình cảnh nguy hiểm. Từ việc hắn ta và Trưởng Tôn Tử Quân đối chiến tại đại hội so kiếm, vừa ra tay liền dùng kim thạch chi thể, tính cách cẩn thận của hắn ta liền có thể thấy được chút ít.
Về phần Tiêu Khôi, gã căn bản là không nghĩ tới chuyện trảm yêu trừ ma. Gã đến quỷ giới, một là muốn tìm cơ hội làm chút chuyện nổi bật hơn mọi người, thứ hai cũng có nguyên nhân không thể cho ai biết. Vốn dĩ hung thi ở Hắc Phong thành một mình gã là có thể giải quyết, cố tình gặp được Công Tôn Địch và Lục Tử Hào cũng tới tham gia trò vui, cướp công lao của gã, làm cho gã không dám phát huy, gã đã vô cùng không thoải mái.
Tiêu Khôi nói lầm bầm: “Ngươi nhanh chóng cạo đầu đi!”
Trưởng Tôn Tử Quân thấy bọn họ kết thúc tranh chấp, nhảy lên kiếm nói: “Đi?”
Lục Tử Hào ôm lấy Tống Nguyện: “Đi thôi, chúng ta đi quỷ giới.”
Nếu Tống Vọng kia làm quỷ tu, tám phần là ở quỷ giới. Trừ khi quỷ tu có mục đích khác, bằng không sẽ không dễ dàng rời khỏi quỷ giới, bởi vì không khí quỷ giới thích hợp cho bọn họ tu luyện hơn, giống như nhân tu không có chuyện gì cũng sẽ không chạy đến quỷ giới và ma giới, khí tràng nơi đó vô ích với tu hành của bọn họ.
Lục Tử Hào ôm Tống Nguyện, ôn nhu dụ dỗ nói: “Chúng ta đi tìm ca ca ngươi.”
Tống Nguyện rất vui vẻ. Nhưng mà cậu vẫn luôn rất vui vẻ, cho dù là lúc đối mặt với đám hung thi, cậu cũng cười híp mắt, đứa nhỏ này đã không biết sợ hãi là thứ gì. Bởi vậy nhắc tới ca ca cậu, cậu cũng chỉ giống như nhìn thấy một hung thi buồn cười, hưng phấn mà hiếu kỳ.
Đoàn người ngự kiếm bay tới Yêu Quái trấn.
Trưởng Tôn Tử Quân bay đến bên người Tiêu Khôi, thấp giọng hỏi: “Ngươi đối đãi với quỷ khế như thế nào?”
“A? Ngươi hỏi ta à?” Tiêu Khôi hơi có chút thụ sủng nhược kinh. Từ sau khi Trưởng Tôn Tử Quân vào Dược các, rốt cuộc không còn chủ động nói chuyện với Tiêu Khôi, càng khỏi nói hỏi ý kiến của gã. Trước kia Tiêu Khôi rất khó chịu với việc này, đó là bởi vì gã một lòng coi Trưởng Tôn Tử Quân là đối thủ, Trưởng Tôn Tử Quân không đặt gã ở trong mắt gã đã nổi giận. Bây giờ tâm tư phức tạp hơn một chút, nói chung Trưởng Tôn Tử Quân nói chuyện với gã, gã còn rất đắc ý, dưới cái nhìn của gã thì đây là Trưởng Tôn Tử Quân chủ động hòa giải và lấy lòng.
Tiêu Khôi nhìn nhìn những người khác, phát hiện Dịch Hi Thần đang sóng vai tiến lên nói chuyện với Lục Tử Hào. Tiêu Khôi nói: “Ngươi làm gì không hỏi Dịch Hi Thần?”
Trưởng Tôn Tử Quân nói: “Cần gì phải hỏi hắn.” Hắn và Dịch Hi Thần tâm ý tương thông, trực tiếp liền dùng linh tê trao đổi, nào cần cố ý mở miệng hỏi.
Tiêu Khôi nhíu mày, giọng điệu không khỏi nâng lên: “Ta đối đãi với quỷ khế thế nào? Có cái gì tốt mà đối đãi, người yếu cũng chỉ có thể lấy phương thức này để trao đổi sức mạnh. Đáng đời!”
“Đáng đời?”
“Đúng vậy, ” Tiêu Khôi cố ý liếc nhìn Dịch Hi Thần, “Người vô dụng, chết sớm một chút đi. Quỷ khế vừa vặn trợ giúp bọn họ giải thoát.”
Trưởng Tôn Tử Quân âm thầm cười lạnh một tiếng, không tiếp tục nói nhiều với gã, bay đến đằng trước.
Không bao lâu, bọn họ liền bay đến Yêu Quái trấn.
Yêu Quái trấn có không ít quỷ mị du hồn hành tẩu du đãng, cả tòa thành trấn rách nát không chịu nổi, tiếng cười thê lương, tiếng khóc bao phủ, bao lấu cả tòa thành trấn, kích thích màng tai mọi người, khiến sắc mặt mỗi một người bọn họ đều khó coi.
Trong thành trấn, có mấy vòng xoáy màu đen đang nhấp nháy. Đó chính là truyền tống trận nối liền quỷ giới và nhân giới. Trong truyền tống trận không ngừng có quỷ mị bay ra, lại có quỷ mị tiến vào.
Quỷ tu hồn phách không trọn vẹn, tâm trí không hoàn chỉnh, phần lớn trí lực rất thấp, nhận thức lý lẽ cứng nhắc. Quỷ tu ở Yêu Quái trấn này, có rất nhiều đều là du đãng lung tung không mục đích ở gần cửa ra vào quỷ giới, không cẩn thận liền đi nhầm vào truyền tống trận bị đưa tới Yêu Quái trấn, mặc dù Yêu Quái trấn cũng quỷ khí âm trầm, nhưng dù sao cũng thuộc về đại lục tu chân, nhóm quỷ tu ở chỗ này không thư thích bằng ở quỷ giới, bởi vậy gặp được truyền tống trận liền chui trở lại.
Vị trí truyền tống trận ở trong trấn không ngừng biến hóa, một vòng xoáy màu đen đóng lại, một nơi khác lại mở ra vòng xoáy mới.
Mấy người tiếp tục chờ đợi, nhưng mà quỷ mị khắp thành phát hiện dị loại xuất hiện, lại ngừng du đãng lung tung không có mục đích, mấy đường quỷ ảnh trong nháy mắt xẹt về phía bọn họ!
Ẩn khí phù của Dịch Hi Thần còn chưa mất đi hiệu lực, những quỷ mị này hiển nhiên là hướng về phía phụ tử Tống gia mà tới. Bởi vì tâm trí quỷ không hoàn chỉnh, một khi có người mạnh hơn bọn họ phát ra hiệu lệnh với bọn họ, bọn họ sẽ không phân biệt mà vâng theo. Bởi vậy tại quỷ giới, cường giả chính là tất cả, người nhỏ yếu chỉ có thể bị người ta điều động.
Trưởng Tôn Tử Quân như có điều suy nghĩ liếc nhìn Tiêu Khôi.
Công Tôn Địch vội vã bảo vệ đám người bọn họ, cảm thấy đau đầu: “Ở đây đã không dứt. Chờ đến quỷ giới, chẳng phải là phiền toái hơn sao!”
Lục Tử Hào nói: “Nhanh vọt vào!”
Hết chương 75