Khi Nhân Vật Chính Đồng Nhân Xuyên Vào Nguyên Tác

Chương 68: Đại chiến ba trăm hiệp có thể giải bách độc




Dịch Hi Thần ôm Việt Tiểu Nhu trở về trong yêu động. Không biết Vô Tương Thiên Ma kia làm cái gì với Việt Tiểu Nhu, Việt Tiểu Nhu vẫn luôn hôn mê, lúc hôn mê vẻ mặt cũng vô cùng áp lực nhẫn nại.

Dịch Hi Thần thả nàng xuống ở giữa nhóm yêu thú kia, vươn tay xoa xoa lông mày nhíu chặt của nàng, sau đó thở dài.

Bên cạnh Việt Tiểu Nhu, chính là tiểu thỏ yêu Đoàn Đoàn. Con thỏ nhỏ này đã từng trắng nõn đến mức có thể hòa làm một thể với tuyết, giờ phút này lại bị hắc khí bao phủ. Dịch Hi Thần đau lòng ôm lấy nó, nhẹ nhàng gọi tên của nó, nhưng nó hoàn toàn không có phản ứng.

Tâm tình của y rất buồn bực.

Tử Quân có thể tìm được bản thể của Vô Tương Thiên Ma không? Nếu như tìm được, hắn có thể đánh thắng sao? Năm trăm năm trước Vô Tương Thiên Ma chính là do Phượng Liên tiểu tổ liên thủ với Vân Trường chân nhân mới giết chết được, Trưởng Tôn Tử Quân mới vừa hai mươi tuổi, hắn thật sự có thể giao chiến với Thiên Ma sao?

Dịch Hi Thần đột nhiên rất hối hận mình không đi theo.

Giữa y và Trưởng Tôn Tử Quân không có ký khế ước, chỉ cần y không nhìn thấy không nghe thấy, y liền không biết ở chỗ Tử Quân xảy ra chuyện gì. Giả như Tử Quân bị thương, gặp nguy hiểm, thậm chí bỏ mạng, cũng không biết y phải đợi tới khi nào mới có thể biết được!

“Đáng chết!” Dịch Hi Thần đứng lên, buồn bực đi lại trong yêu động, “Lần này hắn trở về, nói cái gì cũng phải kết linh tê khế với hắn!”

Bất an tràn ngập cả người y, mà người và yêu thú nơi này đều đang hôn mê, ngay cả người nói chuyện y cũng không tìm được, tâm tình quả thực không biết hòa hoãn thế nào.

“Phì Tức! Mau ra đây trò chuyện với ta!”

Không ai để ý đến y.

“Đừng giả bộ, ta biết giọng nói vừa nãy là của ngươi, ở biển Hư Vô cũng là ngươi, ta từng nghe qua giọng của ngươi ở biển Hư Vô.”

Vẫn không ai để ý đến y.

Dịch Hi Thần lườm một cái, mở túi càn khôn ra, túm Phì Tức ra.

Phì Tức từ trong lòng bàn tay y bay ra ngoài, kêu chít chít, nhìn trái, nhìn phải, dáng vẻ ngây thơ đơn thuần. Dịch Hi Thần nhìn bộ dạng ngốc ngốc của con chim mập này, cũng thực sự rất khó liên hệ nó với người áo đỏ uy phong lẫm lẫm trong biển Hư Vô.

“Ai, ngươi nói xem cái bộ dạng ngốc nghếch của ngươi, đổi thành người sao lại rất anh tuấn chứ? Đến cùng thì lai lịch của ngươi ra sao vậy? Ngươi làm sao có thể tinh tiến nhanh như vậy hả?”

Khi Phì Tức nghe thấy cái hình dung ngốc nghếch kia, cả người cứng đờ. Nhưng cuối cùng nó vẫn lựa chọn dáng vẻ làm bộ nghe không hiểu, bắt đầu chỉnh sửa lông chim.

Dịch Hi Thần vừa buồn cười vừa buồn bực. Nhìn cái bộ dạng cố làm ra vẻ này, tại sao không chịu thừa nhận chứ? Rõ ràng dáng vẻ hình người còn rất khá mà.

Dịch Hi Thần ngẩn ra, đột nhiên tỉnh ngộ. Bởi vì Phì Tức ở trong mắt y chính là một con chim xám nho nhỏ vừa mập vừa đáng ghét, cho nên khi phát hiện Phì Tức hóa ra lại lợi hại như vậy, y mới cảm thấy kinh hỉ. Song từ sau khi tâm trí Phì Tức cấp tốc trưởng thành, từ việc nó thích chỉnh sửa lông chim cũng có thể thấy được, nó kiêu ngạo, hư vinh. Chắc chắn ở trong lòng Phì Tức, nó không chịu thừa nhận mình là một con chim nhỏ mập màu xám tro.

Dịch Hi Thần không nhịn được cười phì một tiếng: “Phì Tức, ngươi rốt cuộc là chim gì hả? Linh điểu trời sinh, màu đỏ… Ngươi không phải là Phượng Hoàng đi?”

Phì Tức chỉnh sửa lông chim xong, một bộ dạng tâm cao khí ngạo đi tới trước mặt Dịch Hi Thần, sau đó… chui trở về trong túi càn khôn của y.

“Ai…”

Phì Tức từ chối giao lưu, Dịch Hi Thần không có đối tượng nói chuyện, không khỏi lại bắt đầu lo lắng đến tình hình của Trưởng Tôn Tử Quân.

Trưởng Tôn Tử Quân đuổi theo một tia ma khí kia, thoáng chốc liền bay xa mấy dặm. Lại đi về hướng bắc băng tuyết cốc địa, linh khí càng ngày càng mỏng manh, dưới chân dần dần biến thành một mảnh hoang sơn dã lĩnh. Rốt cuộc, ma khí kia chui vào một chỗ bên trong thung lũng.

Trưởng Tôn Tử Quân lập tức khống chế bảo kiếm bay xuống phía dưới!

Vừa vào bên trong thung lũng, hắn liền cảm thấy một luồng ma khí nồng nặc!

Núi hoang rừng hoang này linh khí mỏng manh, không thích hợp tu luyện, các tu sĩ ít tới đây. Bởi vậy chân thân của Vô Tương Thiên Ma liền giấu ở chỗ này, không dễ bị người ta phát hiện.

Trưởng Tôn Tử Quân lập tức truy tìm ma khí.

Nhưng mà bên trong thung lũng này khắp nơi đều là ma khí, hắn khó có thể nhận biết Vô Tương Thiên Ma đến tột cùng ở nơi nào.

Đột nhiên, Trưởng Tôn Tử Quân phát hiện một tảng đá ven đường giật giật, có đồ vật giấu ở phía sau!

Hắn lập tức xuất kiếm, kiếm khí đột ngột bổ tảng đá kia ra! Sau tảng đá, một con báo cả người đen kịt nhảy ra ngoài.

Trưởng Tôn Tử Quân nhận ra được trên người con báo kia có ma khí cường đại lưu chuyển, xem ra tám phần đây chính là bản thể của Vô Tương Thiên Ma. Quanh người hắn nhất thời ánh vàng rừng rực, vạn kiếm đâm tới báo đen kia, muốn hình thành một kiếm lao!

Báo đen đó lại không bình tĩnh như phân thân, đột ngột dồn sức lao nhanh, tránh được kiếm lao.

“Trưởng Tôn Tử Quân!” Âm thanh khàn khàn kia cực kỳ giận dữ, “Ngươi đang làm gì? Trừ ma vệ đạo sao? Ha ha ha ha… Thực sự là chuyện cười lớn!”

Trưởng Tôn Tử Quân biết ma đầu này giỏi đầu độc lòng người, nên căn bản không thèm nghe hắn ta nói cái gì, toàn tâm toàn ý công kích báo đen kia!

Vô số kiếm ảnh xoay quanh trong thung lũng, đuổi theo báo đen kia hạ xuống, dù báo đen kia thân thủ thoăn thoắt, nhưng làm sao có thể xông ra một con đường trong kiếm ảnh gió thổi không lọt? Mấy vệt kiếm quang từ bốn phương tám hướng đồng thời chém tới hắn ta, hắn ta không còn đường để trốn, thế mà lại hóa thành một luồng hắc khí biến mất trong ánh kiếm!

Kiếm ảnh hạ xuống, nhất thời vô số núi đá nổ tung, bụi bặm tung bay!

Hắc khí ở sau lưng Trưởng Tôn Tử Quân lại lần nữa ngưng tụ thành hình dạng báo đen, đột ngột tấn công bất ngờ về phía sau lưng Trưởng Tôn Tử Quân!

Trưởng Tôn Tử Quân cảm giác được ma khí lưu động, đột nhiên quay người, một chưởng giữ lại cổ báo đen kia!

Vô Tương Thiên Ma tức giận gầm rú!

Ma khí của hắn ta căn bản là không có cách nào xâm nhập vào cơ thể Trưởng Tôn Tử Quân, hơn mười năm trước hắn ta hao tổn tâm cơ mới gieo xuống tâm ma trên người Trưởng Tôn Tử Quân, lúc này muốn phát động lực tâm ma kia để công kích Trưởng Tôn Tử Quân, lại không nghĩ rằng nguồn sức mạnh kia chẳng biết lúc nào đã biến mất rồi!!

Trưởng Tôn Tử Quân nắm lấy báo đen kia, không nói lời nào, lập tức bắt đầu hấp thu ma khí của hắn ta!

Nhưng mà báo đen kia ở trong tay hắn không ngờ hóa thành một luồng hắc khí biến mất!

“Trưởng Tôn Tử Quân!” Âm thanh của Vô Tương Thiên Ma vang vọng trong thung lũng, càng không có cách nào phân rõ âm thanh từ chỗ nào truyền đến, “Ngươi muốn trừ ma vệ đạo, nên trừ nhất chính là chính ngươi! Ha ha ha ha… Ha ha ha ha!”

Trưởng Tôn Tử Quân ngẩn ra: “Chính ta?”

Vô Tương Thiên Ma hóa thành báo đen một lần nữa, rít gào với hắn: “Nếu ngươi không phải ma, thì làm sao có thể cướp đoạt ma khí?! Ngươi còn không biết sao, ngươi chính là Đại Thừa Thiên Ma!!!”

“Đại Thừa Thiên Ma?” Trưởng Tôn Tử Quân nhíu mày, lại đánh về phía báo đen kia.

Vô Tương Thiên Ma vốn muốn dùng việc này ảnh hưởng đến tâm tình Trưởng Tôn Tử Quân, có thể nhân cơ hội làm hắn bị ma khí xâm thể tâm trí đại loạn, nhưng không ngờ sau khi Trưởng Tôn Tử Quân nghe xong càng thêm bình tĩnh, không khỏi càng phẫn nộ: “Ngươi cho rằng ta đang gạt ngươi sao?”

Trưởng Tôn Tử Quân vẫn bình tĩnh như trước: “Không, ta tin.”

Cái gọi là Thiên Ma, cũng không phải là ma tu, giống như linh thú trời sinh, Thiên Ma chính là ma vật trời sinh, sinh ra trong hỗn độn, dần dần có tâm trí, liền bắt đầu làm hại nhân gian. Ma tu muốn cướp đoạt, cần phải mượn rất nhiều thủ đoạn, nhưng mà Thiên Ma có thể mang sức mạnh của chính mình làm môi giới, ví dụ như Vô Tương Thiên Ma này, hắn ta có thể thao túng tâm ma, dùng để cướp đoạt tế phẩm, bởi vậy cực kỳ mạnh mẽ, sức mạnh có thể ngang hàng với thần tiên. Năm trăm năm trước, Vô Tương Thiên Ma bị Phượng Liên tiểu tổ cùng Vân Trường chân nhân đánh trọng thương, trải qua năm trăm năm an dưỡng, tu vi của hắn ta chưa khôi phục như ban đầu, bởi vậy bây giờ Trưởng Tôn Tử Quân mới có thể đánh đến bất phân cao thấp với hắn ta.

Nhưng mà trong số Thiên Ma, cũng có một dị loại, chính là Đại Thừa Thiên Ma. Đại Thừa Thiên Ma sinh ở đảo nam cực, nơi đó giống như biển Hư Vô hoàn toàn tách biệt với thế gian, linh khí cực kỳ dồi dào, lại ít dấu chân người. Hắn dần dần hấp thu linh lực đất trời, cuối cùng tiến vào cảnh giới Đại Thừa, thành quái vật nửa ma nửa thần, nghênh đón thiên kiếp. Hắn ngự trị trên tất cả Thiên Ma, thậm chí không cần môi giới, là có thể trực tiếp cướp đoạt ma khí. Nhưng mà hắn vẫn còn huyết mạch của ma, thiên kiếp đối với người tu chân mà nói là một lần dục hỏa trùng sinh, nhưng đối với ma mà nói lại là một lần tru diệt. Đại Thừa Thiên Ma tiêu vong dưới thiên kiếp, giấu một tia huyết thống lưu lại ở nhân gian, mà Trưởng Tôn Tử Quân, chính là tia huyết thống mà Đại Thừa Thiên Ma lưu lại, trải qua ngàn năm, rốt cuộc mới trùng sinh thành người.

Trong nguyên tác, Trưởng Tôn Tử Quân tu luyện đến cảnh giới nhất định, huyết thống trong cơ thể hắn thức tỉnh, hắn đạt tới cảnh giới tẩu hỏa nhập ma, gần như đánh mất tâm trí. Là Dịch Hi Thần không rời không bỏ, cuối cùng đánh thức thần trí của hắn, làm cho hắn bình yên vượt qua kiếp nạn này.

Mà tác giả đồng nhân Kim Đản Đả Ngân Nga cảm thấy tiểu công chỉ có huyết mạch Thiên Ma còn chưa đủ khốc huyễn, bởi vậy âm thầm tăng cường thiết định cho hắn thêm năm loại huyết thống. Trong câu chuyện đồng nhân, Trưởng Tôn Tử Quân cũng từng tẩu hỏa nhập ma —— đối với đồng nhân mà nói đây quả thực là một lý do dùng tốt —— sau đó tác giả đồng nhân dùng cái việc vạn năng giải độc chữa thương dưỡng sinh kiện khí là ooxx liền dễ dàng giải quyết khốn cảnh tẩu hỏa nhập ma của Trưởng Tôn Tử Quân.

—— ăn nhầm xuân dược? Không sợ! Đại chiến ba trăm hiệp có thể giải!

—— trúng kịch độc? Không sợ! Đại chiến ba trăm hiệp có thể giải!

—— bị trọng thương? Không sợ! Đại chiến ba trăm hiệp có thể chữa!

—— sắp chết? Không sợ! Đại chiến ba trăm hiệp liền nhảy nhót tưng bừng!

—— tẩu hỏa nhập ma? Không sợ! Đánh thêm mấy cái ba trăm hiệp nữa, kim cương bất hoại, vô địch thiên hạ!

Vô Tương Thiên Ma giận tím mặt: “Ta không có lừa ngươi!! Ngươi chính là một quái vật!!”

Trưởng Tôn Tử Quân một kiếm đâm vào trong cơ thể báo đen: “Ồ.”

Hết chương 68