Khi Nhân Vật Chính Đồng Nhân Xuyên Vào Nguyên Tác

Chương 2: Trăm phần trăm sẩy thai




Trưởng Tôn Tử Quân tỉnh lại, nhìn thấy nửa cái giường trống bên cạnh mình, không khỏi sửng sốt một chút.

Tối hôm qua hắn và Dịch Hi Thần chiến đấu hăng hái cả đêm, theo lẽ thường mà nói, Dịch Hi Thần hẳn là ba ngày ba đêm đều không xuống giường được, eo mỏi lưng đau chờ hắn nhu nhu xoa bóp, sau đó bóp đến sát súng cướp cò lại đến một cái ba ngày ba đêm —— kỳ thực có lúc Trưởng Tôn Tử Quân cũng rất nghi hoặc, dựa theo phát triển như vậy, Dịch Hi Thần cũng đã trường kỳ ở cùng một chỗ với cái giường. Tại sao có lúc chỉ trong chớp mắt liền giống như một người không có chuyện gì ở xung quanh trêu hoa ghẹo nguyệt, trêu đến đám lang hổ nước dãi chảy ròng ở bên ngoài chứ?

Lúc này chính Trưởng Tôn Tử Quân cũng không hiểu nổi, làm nhân vật chính trong truyện, hắn không cách nào nhìn thấu thiết định của tác giả được, lúc nội dung truyện yêu cầu phát triển, Dịch Hi Thần sẽ tự động được giải trừ nguyền rủa “ba ngày ba đêm không có cách nào xuống giường”, khi tình tiết truyện không biết phải làm sao để phát triển, vậy thì ba ngày rồi lại ba ngày, biết bao nhiêu cái ba ngày.

Trưởng Tôn Tử Quân không nghĩ ra, cũng lười suy nghĩ, đứng dậy rửa mặt. Một loại cảm giác cổ quái quanh quẩn ở trong lòng hắn, giống như có thứ gì đó thay đổi, nhưng lại giống như đây mới là chính xác —— vào giờ phút này, Trưởng Tôn Tử Quân đáng thương còn chưa biết, thiết định của hắn đã bị một luồng sức mạnh thần bí đến từ dị thứ nguyên làm cho vặn vẹo. Hơn nữa, bị vặn vẹo chỉ có một mình hắn.

Thứ nguyên thường dùng để chỉ thế giới ảo tưởng trong các tác phẩm. Chẳng hạn như một thế giới có quy tắc và trật tự hoàn toàn khác biệt, ví dụ như thế giới có tồn tại ma pháp hoặc cơ giới, thường được gọi là “dị thứ nguyên thế giới”, hoặc gọi tắt là “dị thứ nguyên”.

Ăn diện sẵn sàng, thay y phục đệ tử, Trưởng Tôn Tử Quân đi ra cửa.

Lúc này sắc trời còn rất sớm, phần lớn đệ tử Thiên Kiếm sơn còn đang ngủ, đệ tử chịu khó nhất trong môn phái chính là hắn và Dịch Hi Thần, cái này cũng là nguyên nhân tại sao cuối cùng hắn và Dịch Hi Thần đi được cao nhất xa nhất, bọn họ dĩ nhiên có chỗ thiên phú dị bẩm, cũng là thiên đạo thù cần.

Đạo trời đền đáp cho người siêng năng cần cù.

Trưởng Tôn Tử Quân đi đến vườn hoa đào, chỉ thấy một đệ tử áo xanh đang luyện kiếm trong biển hoa, dáng người y phiên nhược kinh hồng, uyển nhược du long, Trưởng Tôn Tử Quân thậm chí cũng không thấy rõ mặt y, đã biết ngay người này là Dịch Hi Thần —— tác giả đồng nhân thiết định thêm cho hắn là, chỉ cần vừa nhìn thấy Dịch Hi Thần thì hạ thân hắn sẽ cứng như huyền thiết. Cho nên để phán đoán Dịch Hi Thần có xuất hiện trong vòng phạm vi trăm thước quanh hắn không, Trưởng Tôn Tử Quân không dựa vào mắt nhìn, không dựa vào mũi ngửi, không dựa vào tai nghe, chỉ dựa vào một cây ngân thương ngẩng đầu hay không là có thể biết được.

Trích từ bài thơ Lạc thần phú của Tào Thực, nghĩa là nhẹ nhàng như chim hồng bay, uyển chuyển như rồng lượn.

Trưởng Tôn Tử Quân không vui cau mày. Dịch Hi Thần này, mang thai vẫn không an phận như thế, đầu tiên là tối hôm qua lúc ăn cơm lại mút ngón tay khiến bản thân thú tính đại phát đại chiến ba trăm hiệp với y, sáng hôm nay lại dậy sớm như vậy luyện kiếm, quá không chú ý thân thể rồi!

Đồng thời trong lòng hắn có chút buồn bực: thân pháp cùng kiếm thuật đẹp mắt như vậy, hẳn là hắn phải có thái độ thưởng thức thuần túy chứ, phản ứng sinh lý bậc này đến cùng là từ đâu mà có? Rốt cuộc là từ khi nào thì hắn bắt đầu biến thành một cầm thú vui hay không vui toàn bộ dựa vào phản ứng nửa người dưới vậy? —— thoát khỏi thế giới vặn vẹo, chỉ số thông minh của Trưởng Tôn Tử Quân đột nhiên login, sẽ suy nghĩ lại đối với những chuyện không hợp lý.

Bóng người kia ngừng lại, âm thanh vui sướng của Dịch Hi Thần truyền tới: “Tử Quân, ngươi tới rồi!”

Dịch Hi Thần chạy tới, đánh giá Trưởng Tôn Tử Quân, cười xấu xa nói: “Tối hôm qua theo ta giằng co một đêm, nghỉ ngơi ổn rồi à?”

Trưởng Tôn Tử Quân liếc nhìn thắt lưng và mông thoạt nhìn rất linh hoạt của Dịch Hi Thần: “Mông ngươi không đau hả?”

Dịch Hi Thần mờ mịt sờ sờ cái mông cong của mình: “Mông ta sao lại phải đau?”

Trưởng Tôn Tử Quân không lên tiếng, âm thầm cân nhắc Dịch Hi Thần có phải là đang trào phúng mình không đủ nỗ lực không.

Dịch Hi Thần cũng không dây dưa với đề tài vừa rồi, cười nói: “Tử Quân, theo ta luyện kiếm đi.”

Trưởng Tôn Tử Quân lắc đầu. Luyện kiếm với Dịch Hi Thần là chuyện vô vị nhất, tác giả đồng nhân tăng thêm thiết định “chỉ cần cùng luyện kiếm thì trăm phần trăm sẽ luyện lên giường” cho bọn họ. Hoặc là nói, mặc kệ bọn họ cùng làm cái gì, đều sẽ tự động rơi vào thiết định “trăm phần trăm kết thúc ở trên giường”. Trưởng Tôn Tử Quân cảm thấy tim thiệt mệt.

Dịch Hi Thần ngẩn ra. Đây là lần đầu tiên y mời sư huynh cùng y luyện kiếm mà lại bị cự tuyệt, Trưởng Tôn Tử Quân là một kiếm si, sư huynh đệ bọn họ cùng tu luyện quả thực giống như cầm sắt hòa minh.

Cầm sắt hòa minh: cầm sắt cùng reo vang. Đàn cầm và đàn sắt là hai loại nhạc khí cổ có hai âm rất hòa hợp với nhau, chỉ quan hệ gắn bó hòa hợp giữa vợ chồng.

Dịch Hi Thần vẻ mặt ranh mãnh đùa hắn: “Tử Quân sợ thương tổn đến ta, ngươi sẽ đau lòng à?”

Ngươi cũng biết mang thai mà nhảy nhót tưng bừng sẽ dễ bị thương hả? Trong lòng Trưởng Tôn Tử Quân càng buồn bực, giọng điệu mang theo chút răn dạy: “Ngươi không biết tình trạng của mình là thế nào hả? Còn hồ đồ như vậy!”

“A?” Dịch Hi Thần bị hắn dạy bảo mà sửng sốt. Tình trạng mình thế nào? Hồ đồ á? Trưởng Tôn Tử Quân hôm nay là chuyện gì xảy ra vậy?

Trưởng Tôn Tử Quân xoay người muốn đi, Dịch Hi Thần lại không dễ dàng thả hắn rời đi như vậy, kêu lên: “Tử Quân, xem kiếm!” Nói xong liền một kiếm đâm về phía lưng hắn!

Dịch Hi Thần chắc chắn Trưởng Tôn Tử Quân đỡ được kiếm này, vừa rồi y luyện đến nổi lên hứng thú, ngứa tay muốn tìm người khoa tay múa chân mấy chiêu, lại không có lựa chọn nào thích hợp hơn Trưởng Tôn Tử Quân. Quả nhiên Trưởng Tôn Tử Quân cũng không đem hoa chiêu nho nhỏ này của y đặt vào mắt, rút kiếm xoay người lại, thoải mái chặn lại chiêu thức của y.

Ánh mắt Dịch Hi Thần lóe lên một đạo tinh quang, cười hì hì, Trưởng Tôn Tử Quân chỉ cảm thấy trên tay nóng lên, kiếm trong tay suýt chút nữa quăng ra. Hóa ra vừa nãy lúc hắn còn chưa quay đầu lại Dịch Hi Thần đã lén lút bỏ thêm một hỏa phù ở trên thân kiếm, vừa qua chiêu Trưởng Tôn Tử Quân liền hiểu rõ.

Có điều đây cũng chỉ là y đùa giỡn vô lại thôi, trêu chọc Trưởng Tôn Tử Quân một chút. Dịch Hi Thần cấp tốc lui lại, lúc này mới nghiêm túc bày ra chiêu thức.

Giao thủ mấy hiệp, Trưởng Tôn Tử Quân không khỏi cảm thấy mới mẻ. Hôm nay Dịch Hi Thần, rất không đúng! Trước đây lúc luyện kiếm, Dịch Hi Thần luôn xoay eo xoay mông, giống như nhảy múa, không làm cho hắn tâm thần nhộn nhạo thì không thôi. Nhưng trong lòng hắn rất không thích như vậy. Kiếm chính là kiếm, là người tu đạo kiếm, cũng là kiếm tu tâm người, không nên dính líu tới việc *** uế, nên từ trước hắn cũng không coi trọng kiếm của Dịch Hi Thần thế nào. Hôm nay, kiếm chiêu tràn trề sảng khoái của Dịch Hi Thần, mới là thứ hắn thưởng thức.

“Hiếm thấy ngươi giống nam nhân.” Trưởng Tôn Tử Quân nhàn nhạt khích lệ.

“??? Ta vốn là nam nhân mà!” Khóe miệng Dịch Hi Thần co giật. Hôm nay Tử Quân bị bệnh gì vậy, lại biết nói lời khiêu khích? Không phải tính cách của hắn nha!

Một đường kiếm khí lăng liệt xẹt qua bên cạnh Dịch Hi Thần, Dịch Hi Thần vội vã tránh ra, một góc áo bị cắt xuống. Trưởng Tôn Tử Quân cả kinh, vội vã thu chiêu —— hắn không kìm lòng được mà nhập tâm vào, lấy ra mấy phần bản lĩnh thật sự, suýt chút nữa thật sự tổn thương Dịch Hi Thần.

Dịch Hi Thần lại hoàn toàn không để ở trong lòng, kiếm phong búng ra, một hỏa tiễn nho nhỏ vọt về phía ngón chân Trưởng Tôn Tử Quân. Trưởng Tôn Tử Quân vội vàng né tránh ra phía sau, vừa vặn đạp trúng một cục đá lúc nãy Dịch Hi Thần đá tới. Trưởng Tôn Tử Quân vốn tưởng rằng đó chỉ là cục đá, cũng không để ở trong lòng, ai biết một cước này đạp tới, chợt cảm thấy cảm giác dưới chân không đúng, thầm nghĩ không tốt, nhưng mà đã muộn.

“Phụt!”

Từ trong “cục đá” này tràn ra chất nhầy màu nâu dính trên giày Trưởng Tôn Tử Quân, làm hắn chợt cảm thấy cực kỳ ghê tởm.

“Ha ha ha ha!” Dịch Hi Thần ôm bụng cười to.

Ở Thiên Kiếm môn, Dịch Hi Thần ước chừng là đệ tử có thiên phú kém nhất. Y là ngụy linh căn thuộc tính “hỏa”, nếu không phải trưởng lão Dược các Thiên Kiếm môn có quan hệ sâu xa với cha mẹ y, chắc chắn sẽ không thu đệ tử có tư chất căn cốt không tốt như y nhập môn.

Tuy rằng Dịch Hi Thần rất nỗ lực, nhưng thiên tư không đủ là rất khó bù đắp, kiếm khí và kiếm ý của y dù thế nào cũng không đuổi kịp người khác, khiến y đi lên bàng môn tà đạo, thường đùa giỡn một ít trò bịp nhỏ khiến người khác dở khóc dở cười, dù sao thì cũng thường có thể mưu lợi đắc thắng.

Dịch Hi Thần thấy Trưởng Tôn Tử Quân trúng chiêu, cười gian nghênh ngang đi về phía Trưởng Tôn Tử Quân. Y vừa mới hơi mất tập trung, đạp phải sương sớm chồng chất trên đống cỏ khô, dưới chân trượt đi, kinh hãi biến sắc ngửa mặt đổ tới.

Trưởng Tôn Tử Quân còn gấp hơn so với y, lập tức bỏ quên chiếc giày bị chất nhầy dính chặt phi thân vồ tới: “Cẩn thận con của chúng ta!!”

Dịch Hi Thần sợ hết hồn: “Hả???”

Rốt cuộc, Trưởng Tôn Tử Quân ôm lấy eo Dịch Hi Thần trước khi y rơi xuống đất.

Trưởng Tôn Tử Quân nghiêm mặt khiển trách: “Ngươi tổn thương chính ngươi ta không quản! Nhưng hài tử không phải của một mình ngươi! Tại sao ngươi luôn tùy hứng như vậy!”

“… Hài, hài tử của chúng, chúng ta?! Cái gì??” Biểu tình của Dịch Hi Thần rạn nứt.

“Nếu như ngươi hận ta, hướng về phía ta này, hài tử là vô tội!” Trưởng Tôn Tử Quân vẻ mặt ngưng trọng đem tay đặt lên bụng y, nhưng chỉ chốc lát sau, bởi vì không sờ được thai động, vẻ mặt của hắn cũng rạn nứt: “Dịch Hi Thần, ngươi lại sẩy thai à??!!”

Dịch Hi Thần: “???!!!”