Khi Nhân Vật Chính Đồng Nhân Xuyên Vào Nguyên Tác

Chương 17: Rút thăm




Cuối cùng, Vương Thanh Kiều vẫn là bị Dịch Hi Thần chém xuống, rớt khỏi sân luyện kiếm.

Thắng bại đã phân. Đây vốn không nên là một hồi chiến đấu gian khổ vượt mọi khó khăn, lại đánh ra hiệu quả vượt mọi khó khăn gian khổ.

Lục Tử Hào đỡ Vương Thanh Kiều mệt lả lên: “Sư đệ, ngươi không sao chứ?”

Tiêu Khôi chen tới, sắc mặt khó coi đến dọa người: “Vương Thanh Kiều! Ngươi làm sao có khả năng ngay cả Dịch Hi Thần cũng đánh không lại?! Là ngươi cố ý nhường, hay là Dịch Hi Thần dùng gian kế?!”

Lúc vừa mới so kiếm, Vương Thanh Kiều toàn tâm toàn ý tập trung vào đó, ngoại trừ kinh ngạc việc Dịch Hi Thần có thể có kiếm khí mạnh như thế, thì cũng không suy nghĩ nhiều. Nhưng vào giờ phút này, vừa bị Tiêu Khôi mắng, hắn mới chợt tỉnh ngộ. Hắn đại diện cho Luyện Kiếm các xuất chiến, lại bại bởi Dịch Hi Thần Dược các, mặt mũi mất hết.

Vương Thanh Kiều giãy dụa đẩy Lục Tử Hào ra, ngửa đầu nhìn phía Ngọc Anh chân nhân cùng trưởng lão tứ các: “Sư phụ! Chưởng môn!”

Kết quả này, hắn đương nhiên là không phục. Nhưng trong lòng hắn rõ ràng, Dịch Hi Thần vẫn chưa giở trò lừa bịp, thậm chí vẫn luôn thả nước. Cho nên tuy rằng không phục, thì trong lúc nhất thời hắn cũng không biết phải nói từ đâu.

“Chưởng môn!” Tiêu Khôi vội la lên, “Dịch Hi Thần để Trưởng Tôn Tử Quân sử dụng kiếm khí trợ trận cho hắn, quấy nhiễu Vương sư đệ, trận chiến này không thể tính!”

Lục Tử Hào thấp giọng trách mắng: “Tiêu Khôi, ngươi chớ có nói hươu nói vượn, còn muốn mất mặt xấu hổ tới khi nào!”

Ngay cả Vương Thanh Kiều cũng lắc đầu. Tiêu Khôi là hồ đồ, lời này đúng là nói hưu nói vượn. Kiếm khí của Trưởng Tôn Tử Quân làm kinh sợ chính là tất cả mọi người, Dịch Hi Thần cũng là kiếm tu, cho dù quan hệ cá nhân của y và Trưởng Tôn Tử Quân có tốt hơn nữa, thì y cũng không thể được miễn, huống hồ y đứng cách Trưởng Tôn Tử Quân còn gần hơn một chút. Quấy nhiễu từ ngoại giới cũng sẽ không tạo thành ảnh hưởng đối với việc kiếm tu so kiếm. Huống chi, Vương Thanh Kiều biết, nguồn kiếm khí kia vốn là Dịch Hi Thần, chứ không phải Trưởng Tôn Tử Quân!

Có điều rốt cuộc Vương Thanh Kiều đã nhớ ra việc mình không phục là cái gì. Hắn quả thực bại bởi Dịch Hi Thần, không thể không phục, nhưng Dịch Hi Thần công bố mình là hạng năm Dược các mới có thể quyết chiến với hắn, cái này không thể nào!

Vương Thanh Kiều vội vàng nói: “Dược các bọn họ…”

“Được rồi!” Ngọc Anh chân nhân nói, “Thắng bại đã phân. Ngày mai đại hội so kiếm chính thức bắt đầu, danh sách hai mươi người như cũ, một canh giờ sau rút thăm ở Thần Nông điện. Còn những chuyện khác, ta sẽ cùng các vị trưởng lão thỏa thuận. Từng người các ngươi trở về tu luyện đi.”

Vương Thanh Kiều sửng sốt. Hắn không tin chưởng môn không nhìn ra kỳ lạ hôm nay, nhưng chưởng môn lại không có vạch trần. Ngọc Anh chân nhân là người một khi quyết định liền nói một không hai, việc này đã không còn đường sống để cứu vãn. Ngay cả các vị trưởng lão cũng thần sắc khác nhau. Cuối cùng vẫn không nói gì trước mặt các đệ tử.

Dịch Hi Thần xuống sân luyện kiếm, đi tới bên cạnh Trưởng Tôn Tử Quân, Trưởng Tôn Tử Quân bất động thanh sắc đỡ lấy y. Gần như là trong nháy mắt, kiếm khí của Dịch Hi Thần yếu đi.

Tuy rằng chẳng mấy chốc sẽ rút thăm, nhưng bọn họ vẫn là bước nhanh rời khỏi đoàn người. Vừa đến chỗ không người, Dịch Hi Thần liền oa mà phun ra một ngụm máu tươi!

Trưởng Tôn Tử Quân cả kinh, nhận ra được khí tức trong cơ thể Dịch Hi Thần cực kỳ hỗn loạn, liền vội vàng đem chân khí của mình rót cho y, giúp y bảo vệ gân mạch.

“Ngươi sao rồi?” Vẻ mặt Trưởng Tôn Tử Quân nghiêm túc. Đây là lần đầu tiên y sử dụng phương pháp đoạt ý, vốn tưởng rằng cũng không lo ngại, không nghĩ tới Dịch Hi Thần lại hiển nhiên bị phản phệ. Xem ra đạo phong ấn đánh vào trong cơ thể Dịch Hi Thần này, so với hắn nghĩ còn lợi hại hơn.

Dịch Hi Thần vung vung tay, ra hiệu mình không đáng ngại. Nhưng nghiễm nhiên ngay cả đường y cũng đã đi không nổi.

Trưởng Tôn Tử Quân đỡ Dịch Hi Thần ngồi xuống bên cây đa, Dịch Hi Thần không còn chút sức lực nào mà nằm xuống, tựa đầu gối lên đùi của hắn.

“Tử Quân.”

“Ừm.”

“Ta quả nhiên không phải ngụy linh căn.”

“Ngươi không phải.”

Dịch Hi Thần đóng hai mắt, lông mi hơi rung động.

Nội tâm y khuấy động, ngực nghẹn đau, một ngụm máu lại dâng lên cổ họng, đang định nuốt xuống, Trưởng Tôn Tử Quân lại vỗ nhẹ lồng ngực y, ra hiệu y cứ phun ra.

Sau một chốc, Dịch Hi Thần mở miệng lần nữa.

“Ngươi biết người sát hại cha mẹ ta là ai không?”

Đến lúc này, rốt cuộc y tin. Ma chướng của Trưởng Tôn Tử Quân tới cổ quái, nhưng hắn xác thực biết được một ít chuyện không nên biết.

“Không biết.”

Dịch Hi Thần siết chặt góc áo, một lát sau vô lực thở dài.

Trong mười năm tu luyện tại Thiên Kiếm môn, y chưa bao giờ biểu hiện ra dáng vẻ bị thù hận điều khiển. Y quả thật cũng không vì báo thù mà sống. Trở thành cường giả, báo thù cho cha mẹ, đây chỉ là một chuyện nhất định phải làm trong nhân sinh của y. Bất luận chờ bao nhiêu năm, đều sẽ có một ngày kia.

“Đó chính là chuyện tám năm sau.” Dịch Hi Thần bình tĩnh mà cười cười, “Tử Quân… Nói cảm ơn với ngươi có phải là quá khách khí không?”

Trưởng Tôn Tử Quân liền xoa xoa sau gáy y: “A.”

“Nhưng có một câu ta vẫn là không thể không nói.” Y mở mắt ra, đầu dời vị trí trên đùi Trưởng Tôn Tử Quân.

“Hả?”

“Ngươi có thể đừng dùng cái thứ kia chọc đầu của ta không?”

“…”

Một canh giờ đảo mắt liền qua, Dịch Hi Thần khôi phục mấy phần khí lực, được Trưởng Tôn Tử Quân đỡ đứng lên, chuẩn bị trở về Thần Nông điện rút thăm quyết định đối thủ tỷ thí ngày mai.

Bọn họ còn đi chưa được mấy bước, trên trời ngự kiếm bay tới một người, chặn lại đường đi của bọn họ.

Hai người liền vội vàng hành lễ: “Sư phụ.”

Dịch Hi Thần nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Dược Bất Độc, trong lòng có chút sợ hãi, chê cười lùi về sau một bước, liền muốn trốn ra phía sau Trưởng Tôn Tử Quân.

“Dịch Hi Thần, không phải ta đã cảnh cáo ngươi hãy thành thật chút à!!!” Dược Bất Độc trung khí mười phần mà gào thét. Giọng ông như chuông đồng, ngay cả cây đa tráng kiện ven đường đều sợ đến run lên, màng tai Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần suýt chút nữa bị ông phá vỡ.

“Đệ tử thành thật mà.” Dịch Hi Thần vô liêm sỉ mà mở mắt nói bậy, “Ngày hôm qua con cùng Tử Quân tu luyện, chúng con cũng không biết chuyện gì xảy ra, không cẩn thận cứ như vậy. Có phải không hả Tử Quân?”

Trưởng Tôn Tử Quân ngẩng đầu nhìn trời, làm bộ cái gì cũng không biết.

“Dịch Hi Thần!!! Trưởng Tôn Tử Quân!!!”

“Sư phụ người như vậy không tốt.” Dịch Hi Thần đột nhiên đàng hoàng trịnh trọng lên.

Dược Bất Độc sững sờ, nhất thời nổi trận lôi đình. Tiểu tử thúi không biết xấu hổ này, lại còn dám giáo huấn ngược lại sư phụ?! Ông đang muốn mở miệng mắng to, Dịch Hi Thần lại chân chó mà nhảy lên, nắm vai ông: “Sư phụ người luôn hung dữ như vậy, nếu như đệ tử của người vụng về một chút, không phải không nhìn ra là người đang quan tâm đệ tử sao? Như vậy không tốt biết bao nhiêu!”

Dược Bất Độc run lên chốc lát, lửa giận trôi đi giống như nước lũ mở đê, văn chương trôi chảy, kéo cũng kéo không được. Ông há miệng, hận sắt không thành thép lắc đầu: “Cái tên nhà ngươi…”

Dịch Hi Thần nắm vai bóp càng chuyên cần.

Dược Bất Độc trừng Trưởng Tôn Tử Quân: “Vốn tưởng rằng tiểu tử ngươi thận trọng, có thể quản nó một chút, kết quả ngươi cũng chỉ quen thói với nó!”

“Hừ.” Trưởng Tôn Tử Quân, “Con mới không có quen hắn đâu, Hừ!”

Dược Bất Độc: “… Ngươi chưa uống thuốc à?”

Dịch Hi Thần vội xoay Dược Bất Độc lại, làm nũng với ông: “Sư phụ ~ “

Dược Bất Độc quay người, sờ sờ đầu Dịch Hi Thần. Dịch Hi Thần thụ sủng nhược kinh, đang muốn ngoan ngoãn cúi đầu, sau một khắc Dược Bất Độc liền tóm chặt lỗ tai y dùng sức mà xoắn.

“Ôi ôi, đau, đau…”

“Ta chỉ sợ sẽ có một ngày ngay cả ta cũng không bảo vệ được ngươi.”

Dịch Hi Thần chỉ lo kêu đau, đột nhiên nghe đến một câu nói đứng đắn như thế, trong lúc hoảng hốt cảm thấy mình nghe lầm. Đây là Dược Bất Độc nói sao?

“Con che chở.” Trưởng Tôn Tử Quân nhàn nhạt mở miệng.

Dược Bất Độc buông lỗ tai Dịch Hi Thần ra, ánh mắt phức tạp trừng Trưởng Tôn Tử Quân: “Không biết trời cao đất rộng! Thật sự coi là mình có khả năng à? Tiểu tử ngươi tính là thứ gì chứ?”

Trưởng Tôn Tử Quân đàng hoàng trịnh trọng: “Con rất lợi hại.”

“À há?”

“Con chính là rất lợi hại mà.”

Trưởng Tôn Tử Quân hơi buồn bực, không hiểu tại sao Dược Bất Độc chính là không tin hắn. Lẽ nào hắn nhất định phải nói “Hừ ta mới không có rất lợi hại đâu hừ” người khác mới chịu tin sao…

Dược Bất Độc cũng bị bọn họ làm giận đến phát cười, chỉ chỉ đứa này, chỉ chỉ đứa kia, đang nghĩ làm sao để cho bọn họ xem chút màu sắc, bỗng nhiên lại có một người ngồi trên ngự kiếm bay tới, thế mà lại là trưởng lão Thủ Kiếm các Lâm Chân.

Hôm nay Thủ Kiếm các xem như là đồng thời bị thiệt lớn cùng với Luyện Kiếm các, Lâm Chân vừa thấy mấy người, liền hạ xuống, quái gở nói: “Dịch Hi Thần, không nhìn ra ngươi thâm tàng bất lộ nha”

“Cút đi!” Dược Bất Độc khí thế mười phần, như một gà mẹ che chở gà con, “Đệ tử của ta, không tới phiên người khác nói chuyện!”

“Dược trưởng lão, ta đây không phải là khen đệ tử của ngươi sao, ha ha.”

“Mấy cái tên khốn kiếp này cũng không tới phiên ngươi khen!”

Lâm Chân lườm một cái, lười đấu võ mồm với ông, ngự kiếm bay đi.

Nhìn xem, đây không phải là bao che khuyết điểm bao che đến vô cùng tốt sao!

Dược Bất Độc chung quy là cơn giận đã xả ra, nâng không lên nữa, oán hận mắng hai người họ mấy câu, mắt thấy sắp làm trễ nãi canh giờ rút thăm, không thể làm gì khác hơn là để bọn họ đi.

Trong Thần Nông điện, mười tám đệ tử khác đã đầy đủ, bọn họ nhìn thấy Trưởng Tôn Tử Quân cùng Dịch Hi Thần đi tới, thần sắc khác nhau, nhưng chưởng môn Ngọc Anh chân nhân tọa trấn ở trên điện, cũng không ai dám nhiều lời.

Rút thăm do chim diều hâu gỗ quyết định, trên điện có mười con chim diều hâu gỗ, sau khi bị linh lực thôi thúc, trước tiên mười con chim diều hâu gỗ sẽ bay đến trong tay mười đệ tử. Sau đó mười con chim diều hâu gỗ này sẽ dẫn mười người này về phía mười người khác, vì vậy hai người nhận được cùng một con chim diều hâu gỗ liền trở thành đối thủ tỷ thí ngày mai.

Hai mươi người này mặc dù là mỗi các năm người, nhưng phân cặp kế tiếp thì không có quan hệ với xuất xứ của đệ tử. Nói cách khác, hai người tùy ý đều có thể bị phân thành cặp, bất luận hai người đến từ cùng các, hoặc là khác các, bất luận hai người trở mặt, hay là quan hệ cá nhân sâu đậm. Tiếp theo, chính là người thắng cùng người thắng tỷ thí, người thua cùng người thua tỷ thí, mãi đến khi quyết định ra toàn bộ thứ hạng. Mỗi đệ tử ít nhất phải tỷ thí năm trận, thắng bại mỗi một trận đều vô cùng mấu chốt, nếu giai đoạn trước thua một trận, thứ hạng cuối cùng có lẽ sẽ cách biệt rất nhiều. Người toàn thắng trong mỗi trận, tự nhiên chính là người đứng đầu sau cùng.

Cho dù hôm nay đã thắng một trận, Dịch Hi Thần vẫn còn có chút căng thẳng. Dùng trạng thái trước mắt của y, ngày mai không biết có thể phát huy ra mấy phần. Y chỉ có thể cầu khẩn chim diều hâu gỗ ghép cho y một người yếu.

Rất nhanh, chim diều hâu gỗ liền bay lên, rơi vào tay mười đệ tử. Dịch Hi Thần quét mắt nhìn cục diện trên sân, hơi thở phào nhẹ nhõm. Y và Trưởng Tôn Tử Quân, Lục Tử Hào đều lấy được chim diều hâu gỗ, ít nhất trận đầu tỷ thí ngày mai y sẽ không sẽ giao thủ với hai người này.

Chim diều hâu gỗ lần thứ hai cất cánh, lúc hạ xuống, đối thủ tỷ thí trận đầu đã xác định toàn bộ.

Dịch Hi Thần nhìn kẻ xui xẻo nhận cùng một con chim diều hâu gỗ với mình, trên mặt nở ra một nụ cười thật to. Y đi lên trước, vỗ vỗ vai tiểu sư đệ mít ướt Tôn Tiểu Kiềm: “Sư đệ à, vận khí của ngươi không tệ nha, ngày mai nhớ hạ thủ lưu tình nhá.”

Tôn Tiểu Kiềm cong môi, nghĩ khóc hay không khóc, nhưng cuối cùng vẫn là nở nụ cười: “Ừm, Dịch sư huynh, ta sẽ cố gắng!” Là một đệ tử Dược các, cậu vốn cũng không đòi hỏi có thể lấy được thứ hạng thật cao, nhưng tham gia đại hội so kiếm, cũng đã là một loại vinh quang khác biệt, hơn nữa có thể lãnh được không ít linh thạch. Tuy rằng đi tiếp thì sẽ cùng đồng môn tương tàn, nhưng dù không phải là Dịch Hi Thần, thì cậu cũng sẽ thua, không khác nhau gì cả.

Lòng Dịch Hi Thần cuối cùng yên ổn lại. Phương pháp đoạt ý phản phệ khá lợi hại, y không thể vì chút tiên tài ấy mà mạo hiểm thêm lần thứ hai, kế tiếp cũng chỉ có thể xem thực lực. Tôn Tiểu Kiềm sâu cạn y rõ ràng, thắng được trận đầu tỷ thí này không thành vấn đề.

Xác định đối thủ của mình, Dịch Hi Thần mới đi quan tâm Trưởng Tôn Tử Quân. Y vô cùng yên tâm đối với thực lực của Trưởng Tôn Tử Quân, ngay cả Lục Tử Hào cũng không phải là đối thủ của Trưởng Tôn Tử Quân, năm nay Trưởng Tôn Tử Quân lấy hạng đầu chắc chắn không phải việc khó, mặc kệ đấu với ai cũng không có vấn đề gì.

Nhưng mà đợi y định thần nhìn lại, nụ cười trên mặt cứng lại rồi.

Đối thủ Trưởng Tôn Tử Quân rút được —— thiết huyết sư muội Luyện Kiếm các Việt Tiểu Nhu!

“Mẹ ơi.” Dịch Hi Thần đỡ trán, lòng nguội phân nửa. Cái vận may của Trưởng Tôn Tử Quân, tuyệt đối là nát đến mức tận cùng. Trong hai mươi đệ tử, chỉ có duy nhất một vị nữ đệ tử, thế mà lại bị hắn rút được!

Không nói chuyện với nữ nhân, cũng tuyệt đối không ra tay với nữ nhân —— đây là nhược điểm lớn nhất của Trưởng Tôn Tử Quân. Tỷ thí ngày mai, phải làm sao mới ổn đây hả…

Hết chương 17