Editor: Quân
Tai A Phi ù lên, nước mắt hắnng hổi làm cho tầm nhìn trước mắt hắn trở nên mờ đi. Cho dù không nhìn rõ nhưng hắn vẫn biết trước mặt xảy ra chuyện gì, cả một đám người vạm vỡ đứng thành một bức tường người bao vậy ba người bọn họ trong căn phòng nhỏ này.
Đám người trước mặt không chỉ hò hét ầm ĩ mà còn dồn hắn vào ngõ cụt. Hắn không xác định được hai chân của mình có run rẩy hay không vì gần như hắn đã không còn cảm giác được chân của mình.
Hắn nhớ lại bản thân từ mười tám tuổi đã đi theo người ta lăn lộn bên ngoài xã hội, dựa vào khả năng nịnh nọt sẵn có, dù không tạo ra được thành tựu gì nhưng cũng không gây ra gió to sóng lớn gì. Nào ngờ hôm nay lại là ngày giỗ của hắn.
Trong khoảnh khắc A Phi mất tập trung, hắn đã bị bóng dáng Ôn Uyển vượt qua dọa cho hoảng sợ.
Hắn từng nhìn thấy những người như vậy. Bị đánh đến tàn phế, đến chết đều có, đánh cho không còn hình người lại càng có, da thịt toàn thân đều bê bết máu, một tay hay một chân treo lủng lẳng vì bị gãy xương.
A Phi còn chưa tưởng tượng xong thì không rõ bị kẻ nào tàn nhẫn đá vào bụng một cái, trong giây lát nước mắt nước mũi đều chảy ra. Hắn òa khóc, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu là tiêu rồi, xương sườn của mình bị gãy rồi.
Mắt hắn nổ đầy đom đóm, phía sau lưng giống như chạm phải tường. Hắn không những không nhìn được mà còn nghe không rõ âm thanh hỗn loạn kia, càng không biết hai người kia bị đánh đến mức độ nào.
Cho dù lúc nãy A Phi không bị đá một cái thì bây giờ chỗ nào cũng bị thượng cẳng tay hạ cẳng chân, khắp nơi đều có người đánh hắn. A Phi giống như quả bóng cao su bị người đá tới đá lui cuối cùng lăn đến bên cạnh bàn. Mơ mơ màng màng nhìn thấy cái bàn kia, trong phút chốc hắn cảm giác bản thân đã nhìn thấy bình minh của cuộc đời mình.
A Phi liên tục lăn, chui xuống dưới gầm bàn. Hắn nhất định phải trốn dưới này đến chết cũng không chui ra. Cơ thể của hắn từ nãy giờ đã run cầm cập đến mất kiểm soát, tai thì ù đi.
Hắn cảm giác trên mặt mình đã chảy máu, máu loang một mảnh nhưng lại không dám sờ, càng không dám cử động. Bản thân hắn liều chết thu người nấp dưới gầm bàn, giữ tư thế co người thành một quả bóng.
Bên ngoài khói lửa bay tán loạn. Hắn bủn rủn tay chân tưởng như muốn ngất đi nhưng không dám bất tỉnh, ngay cả hai chân tê cứng cũng không dám nhúc nhích, cảm giác thời gian ở dưới gầm bàn trôi qua như một thế kỷ.
Hắn run rẩy nghĩ làm gì mà đến giờ vẫn còn chưa chấm dứt.
Lúc cả người A Phi bị một bàn tay lôi từ dưới gầm bàn ra thì bản thân vẫn còn choáng váng mơ hồ. Kết thúc rồi sao?
Hắn bất ngờ đối diện với một đôi mắt đỏ rực hung bạo.
Tình huống này chẳng khác gì một cảnh trong phim kinh dị. Toàn thân A Phi run như cầy sấy.
Đột nhiên hắn nhớ ra đây là ánh mắt của chó điên. Đúng là vậy, chỉ có chó điên mới có ánh mắt khủng bố như thế.
Từ trong cổ họng A Phi phát ra tiếng gào hét. Tống Nhuệ trước mặt hắn giống như một con dã thú ăn thịt người người, cái miệng to đầy máu đối diện hắn, dù hắn không nói một câu nào nhưng toàn thân lại tỏa ra luồng khí làm người khác sợ hãi, bất kỳ lúc nào cũng có thể ăn tươi nuốt sống hắn.
Giao tranh ác liệt ở bên ngoài đã kết thúc, căn phòng nhỏ như bị một cơn lốc xoáy quét qua, mặt đất trở thành một mớ hỗn độn. Trên sàn có kẻ không đứng dậy nổi, đồ đạc bị đập nát, răng và máu rơi rớt, vương vãi khắp nơi.
Đầu Lão Nhị bị đánh móp vào một lỗ, gã mất hết sức lực ngồi dựa lưng vào tường gọi điện thoại. Một con mắt gã dính đầy máu tươi, cạn kiệt sức lực mở mắt ra, liếc nhìn bọn họ một cái.
Tống Nhuệ không quan tâm chuyện sau đó như thế nào. Là A Phi đưa người đến đây, bây giờ người ở đâu?
A Phi mới bị thô bạo kéo dậy cả người mềm nhũn, bây giờ thì hoảng sợ tột độ. Mắt hắn nổ đầy đom đóm, cả đầu choáng váng, não căng như dây đàn.
Người duy nhất còn tỉnh táo ở đây là Lão Nhị, gã ngồi ở góc tường nhìn kẻ sắp bị giết chết, muốn mở miệng khuyên can nhưng thật sự không còn sức lực mà ngăn cản, chỉ có thể thở hổn hển nhìn về phía bọn họ.
Còn hắn thì sao, hiện tại hắn cũng không có thời gian dọn dẹp đống cục diện hỗn độn này thêm lần nữa.
Lão Nhị biết biện pháp tốt nhất vào lúc này là tiêm thuốc cho Tống Nhuệ nhưng lúc này mạng mình còn khó giữ, đành phải lực bất tòng tâm. Ngay lúc này một giọng nói quen thuộc từ cửa truyền vào.
Ngay cả A Phi là người đang giãy gụa ở bờ vực sống chết khi nghe thấy âm thanh này cũng bị kích thích tỉnh táo một chút. Đầu óc gần như nhão ra của hắn lờ mờ nhớ ra âm thanh này.
Đó là giọng của cứu tinh.
“Tống Nhuệ?”
Chỗ này chướng khí mù mịt, nhưng âm thanh nọ giống như ánh trăng trong trẻo xua tan mây đen, rõ ràng cảm xúc bên trong đều là tâm tình nhẹ nhàng nhưng lại như chứa sức mạnh xuyên thấu đánh thẳng vào tim.
Cả người Tống Nhuệ chỉ có thể đứng im một chỗ không động đậy, giống như hắn phải tận dụng hết sức lực mới quay đầu lại được để nhìn Ôn Uyển đang đứng ở cửa.
Trừ anh ấy ra, trong mắt hắn không còn tồn tại thứ gì khác.
Cả người Ôn Uyển đều lành lặn đứng ở cửa, so với dáng vẻ nửa sống nửa chết lúc này của A Phi thì tốt hơn nhiều lắm. Trên người anh không dính máu, cũng không có thương tích, còn có thể bình thường trò chuyện với hắn.
“Em ở đây à.”
Tống Nhuệ nghe xong câu này, lại như không nghe thấy. Hắn vẫn không cử động, chỉ nhìn Ôn Uyển, xem ra trạng thái của hắn rất bất ổn, như thể người từ bờ vực chết đuối bò ra. Cả người của hắn ướt đẫm nước lạnh, trái tim không thể thích ứng ngay lập tức với cảm giác hít thở thông suốt này.
Cả người Tống Nhuệ cứng như đá, không cử động được, tuy biết rõ dáng vẻ của mình bây giờ rất chật vật nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào người Ôn Uyển.
Không ai biết được Tống Nhuệ đã sợ hãi tột độ như thế nào khi đi đến nơi này rồi nhìn thấy người chết nằm la liệt khắp nơi.
Ôn Uyển đi đến trước mặt Tống Nhuệ, dọc đường lướt qua những cơ thể nằm ngổn ngang lộn xộn trên đất.
“Anh đi tìm em ở khắp nơi.”
A Phi bị túm cổ, hai mắt đã trắng dã cuối cùng cũng có thể yên tâm ngất đi.
Ôn Uyển: “Tống Nhuệ, thả cậu ấy xuống.”
Trên tay Tống Nhuệ vẫn còn đang túm cổ một người, dù hắn chưa làm gì nhưng ánh mắt đen sâu thẳm như vực sâu tăm tối lại ẩn hiện sự uy hiếp nguy hiểm, làm người ta không dám tùy ý đến gần.
Ôn Uyển nhận ra trạng thái Tống không bình thường của Tống Nhuệ.
Tống Nhuệ mấp máy môi, không thể phát ra âm thanh. Sau đó hắn phát hiện không chỉ mặt mà là cả toàn bộ cơ thể mình đều cứng đờ.
A Phi giống như bao tải rơi xuống đất, phát ra âm thanh nặng nề.
Người duy nhất còn ý thức là Lão Nhị đang ngồi ở bên tường, một nửa tầm nhìn bị máu nhuộm đỏ. Gã nhìn thấy một bóng người đang đi đến gần Tống Nhuệ.
Gã đã gọi điện thoại gọi người đến, có lẽ rất nhanh sẽ có người đến. Đành hy vọng đến lúc đó Tống Nhuệ sẽ không gây ra tổn hại gì nghiêm trọng hơn nữa.
Lão Nhị nhìn bóng người kia có chút quen mắt, nhìn sơ qua người này hình như thấp hơn Tống Nhuệ, vậy mà lại dám đưa tay chạm vào hắn.
Vết thương trên đầu của Lão Nhị vừa đau vừa nóng, tầm mắt hay ý thức càng lúc càng không minh mẫn.
Người kia chỉ đụng vào một lúc rồi rút tay về. Chó điên theo động tác của anh ta từng chút một cúi đầu xuống với người này.
Người ngoài cuộc duy nhất có mặt tại đây không thể hiểu được hình ảnh lúc đó.
Dự đoán kết quả sẽ là cuồng phong bão táp thế nhưng kết thúc lại chìm trong im lặng không một tiếng động. Bạo lực còn chưa bộc phá thì đã bị dập tắt, hắn đã cúi đầu lên vai thanh niên kia, không có hành động gì nữa.
Không còn gì cả ngoại trừ tựa vào vai anh, chuyện gì cũng không có.
Rõ ràng là cao hơn rất nhiều so với người khác, lại thêm phần hung tàn, nhưng hiện tại cả người của Tống Nhuệ giống như chú chim non mệt mỏi đột nhiên khép cánh lại rồi rút vào cái tổ duy nhất của mình.
Không những quyến luyến mà còn ỷ lại. Mấy hành động này lại có thể nhìn thấy trên người của một tên cao to tàn bạo sao.
Người này vừa là gông xiềng vừa là tổ ấm duy nhất của hắn.
“Em trai ngoan.” Ôn Uyển dùng hai tay nắm lấy bàn tay cứng ngắc lạnh như băng của Tống Nhuệ, an ủi hắn: “Không sao, không còn chuyện gì nữa.”
May mắn là anh tới kịp lúc.
Ổn Uyển đánh xong trận thì ngay lập tức đi ra ngoài tìm Tống Nhuệ, sợ hắn phải chờ lâu. Ở dưới lầu, anh không thấy hắn nhưng lại nghe tin tức về vụ tai nạn được truyền ra ngoài nên mới vòng trở lại xem.
Hình ảnh đầu tiên anh nhìn thấy khi tiến vào là Tống Nhuệ dọa A Phi nơm nớp lo sợ đến ngất đi.
Ôn Uyển: …
Những người giải quyết hậu quả đã gần đến. Ôn Uyển xoa đầu Tống Nhuệ, trong lòng thầm nghĩ không phải chuyện của bọn họ.
…
Sau đó hai người cùng nhau trở về nhà. Cả hai vẫn như cũ cùng ngồi trên sofa nhưng lần này người ngồi đằng sau bôi thuốc lại là Tống Nhuệ.
Còn người bị bôi thuốc lại là Ôn Uyển. Anh kéo áo lên, chỉ để lộ ra một tấm lưng trần, còn có thể cảm giác được rõ ràng không khí lạnh lẽo.
Lúc đó đám người kia mang theo vũ khí, bên phía Ôn Uyển chỉ có một người, dư ra một tên giả chết còn đứa thứ hai xông vào trung tâm địch múa tay múa chân… Làm sao có thể không bị thương.
Phía trước đã dùng quần áo che lại, Ôn Uyển ôm ối nằm sấp trên sô pha, quay đầu cố gắng nhìn về đằng sau, nhẹ giọng giục Tống Nhuệ: “Em làm nhanh lên nha.”
Tấm lưng của anh thật trắng, trắng đến mức giống như bạch ngọc đang phát ra tia sáng dịu dàng.
Trên tấm lưng trần, trắng nõn và mềm mại, tại phần gần gáy có một vết thương to như cây gậy, da thịt sưng lên bầm tím, nơi nghiêm trọng nhất còn xuất hiện tơ máu. Nhìn vào đã cay mắt.
Tống Nhuệ bị anh thúc giục, bèn hành động. Thuốc mỡ cầm trên tay bóp ra một phần, tay còn lại rất thận trọng lướt qua vết thương, nhẹ nhàng xoa một chút rồi ngừng lại. Hắn dời tay đến nơi nhìn có vẻ không nghiêm trọng, khoa tay múa chân một hồi lại tiếp tục cứng đờ người.
Ôn Uyển đã chuẩn bị tinh thần chịu đau xong, nhưng chẳng rõ nguyên nhân gì mà đứa nhỏ này lại chậm chập ra tay làm sự đau đớn của anh tiếp tục kéo dài.
“Tống Nhuệ.” Ôn Uyển kiên nhẫn chờ một lúc cuối cùng yếu ớt hỏi: “Em muốn anh tự làm sao?”
Không cần. Tống Nhuệ lại dùng ngón tay của mình chạm vào một lần nữa.
Thân hình mềm mại của anh uốn cong. Đường cong lưng uyển chuyển như cầu vòm làm bằng bạch ngọc, như vẻ đẹp trong tranh hay tác phẩm điêu khắc, màu trắng mềm mại, ấm áp khiến người ta không khỏi dâng lên dục vọng.
Chỉ là trên tác phẩm nghệ thuật này xuất hiện ở một miệng vết thương, Ôn Uyển quay đầu lại nói với hắn: “Không đau. Em cứ yên tâm bối thuốc đi.”
Những ngón tay của Tống Nhuệ cuối cùng cũng phủ lên vết thương.
Hắn nghĩ rằng mình sẽ không còn bị xúc động bởi những vết thương như vậy nữa, nhưng quan trọng là hắn không phải là người bị thương.
Bây giờ Tống Nhuệ nhớ lại vẫn còn cảm thấy sợ hãi
Hắn nhớ lại phương pháp Ôn Uyển bôi thuốc cho mình, càng lúc càng cảm thấy tay mình quá lớn nên không dám dùng sức mà cố gắng nhẹ tay bôi một lớp thuốc mỡ dày lên trên vết thương.
Thuốc mỡ lạnh lẽo trên đầu ngón tay đã bị nhiệt độ cơ thể làm tan ra một chút, cuối cùng khi bôi thuốc xong, Ôn Uyển thở dài nhẹ nhõm một hơi.