Đấu trường quyền anh dưới lòng đất luôn rất sôi nổi vào buổi tối.
Phía trước vẫn còn đang diễn ra thi đấu, tiếng hò hét đinh tai nhức óc truyền vào bên trong phòng nghỉ tập thể ở phía sau. Lúc này trong phòng không có nhiều người, hai ba kẻ vẫn còn đang đợi lên sàn đấu, còn lại là đám người đang đánh bài hút thuốc giết thời gian.
“Gần đây tên kia của Lão Nhị muốn liều chết kiếm tiền à?” Một âm thanh quái dị vang lên.
Tên khác tiếp chuyện: “Muốn thử xem không? Mày cũng thử điên như chó điên như thế, sợ là muốn không lời cũng khó?”
Mấy tên kia cười ồ lên vài tiếng.
“Đúng vậy.” Một tên đại ca xăm hình đeo một sợi dây chuyền vàng quăng quân bài trong tay mình ra, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó nói: “Đúng rồi, chuyện tối qua ấy, có tìm ra con chuột kéo cầu dao điện không?”
Có người nhiều chuyện lập tức ngồi dậy hóng hớt: “Con chuột này rất can đảm đó nha. Sau đó làm thế nào bắt được vậy?”
Gã bên cạnh tay cầm điếu thuốc cúi đầu gộp lá bài lại cười lạnh, chế nhạo nói: “Sao có thể được——–làm sao mà bắt được, mày thử đoán xem, cuối cùng không phải là bị kéo cầu dao mà là đứt cầu dao điện.”
“Ý mày là gì hả?”
Mấy gã này khi nói đến sự việc tối qua đã không nhịn được cười. Gã nọ nói tiếp: “Chính là ý của mày đó.”
“Đêm qua còn nghĩ là có tên nào đến đập phá làm một đám anh em bốc hỏa trên đầu. Cuối cùng mới biết thì ra không có người ngắt cầu dao mà là cầu chì trong hộp cầu dao bị cháy”.
“Lúc sau tao mới biết được—–xác định là một tên ẻo lả đem theo một cái nồi hấp bằng điện đến đây. Má ơi, vừa cắm điện vào thì đã nổ tung, hoành tráng lắm luôn. Trong một giây toàn bộ sân thi đấu tối đen như mực! Thiệt thòi cho mấy anh em chẳng biết có chuyện gì xảy ra ở đây đã bị người ta chơi xỏ!”
Một đám người ngồi hình vòng tròn không nhịn được cười vang lên, thậm chí có tên còn đập bàn tán thưởng. Cả căn phòng đều tràn ngập tiếng cười ầm ĩ làm những kẻ ở hai bên phòng cũng tới gần nghe ké.
Một kẻ ngồi trong vòng vừa cười vừa pha trò: “Đừng nói cái đồ lẳng lơ đó thường làm mấy chuyện của phụ nữ, bộ dạng cũng rất giống với đàn bà, cái mặt còn trắng hơn cả con gái. Dm! Dm nó luôn!”
Những người khác trong phòng nghỉ đều bị tiếng động ở bên này làm cho hoảng sợ, biết có chuyện không lành đều ngẩng đầu nhìn lại đây.
Ban đầu mấy tên này ngồi hình vòng tròn còn lúc này gần như tan đàn xẻ nghé. Cái tên vừa mới mở miệng nói đã bị lôi vào chính giữa, cả người lảo đảo còn đầu bị túm ấn xuống mặt ghế, tay còn lại cầm điếu thuốc bị vặn ngược thê thảm, đồng thời tàn thuốc còn đang cháy trên tay đã bị kẻ đang ghìm trên người nhét vào miệng
Từ đầu đến cuối sắc mặt của Tống Nhuệ đều không biểu lộ cảm xúc nào, mắt cũng cũng không chớp một cái.
Hắn nhìn tay đối phương bị bẻ cong thành một đường cung vừa nhìn đã thấy ghê sợ, còn vành môi bị bỏng khoét thành một lỗ, thịt xung quanh cháy khét.
“Á! Á!!” Tên kia giống như heo bị lên thớt gào thét giãy dụa, tròng mắt do hoảng sợ mà trừng lớn như muốn lọt ra ngoài. Toàn bộ cả căn phòng đều lạnh như tờ chỉ còn cái miệng tên này la hét chói tai: “Tống Nhuệ! Dừng lại! Dm!!”.
Bất kể gã có liều mạng giãy dụa như thế nào thì cánh tay đè trên người gã từ đầu đến cuối vẫn không nhúc nhích mà vững chắc như Thái Sơn.
Đám người vây quanh đều nhìn nhau dò xét, không khó nhìn ra trên mặt kẻ nào cũng đều lộ vẻ kinh sợ.
Chỉ là một tàn thuốc thôi mà, Tống Nhuệ còn cảm thấy hơi nhẹ tay rồi, thuận tiện đem tàn thuốc đã tắt trong miệng gã này ra. Ném cái tên giả vờ chết này xuống đất, Tống Nhuệ đưa mắt nhìn một vòng những tên ở đây.
Hắn đang tìm tên tiếp theo.
Mấy kẻ vây xem đồng loạt lui về phía sau.
Mọi người đều biết đến danh tiếng chó điên, hơn nữa cũng đều hiểu cái tên này đâu phải là biệt danh gọi cho vui miệng.
Mỗi khi hắn lên cơn thì giống như hóa điên vậy.
Không phải những kẻ ngồi vòng tròn ở đây đều đến chỗ này đánh boxing mà hầu hết chỉ là đến đánh bài cho vui. Lúc đầu chỉ cho rằng là màn khẩu chiến gây hấn bình thường, nhưng chứng kiến màn vừa rồi làm nhiều người cảm thấy có vài kẻ ở đây chán sống mà đi gây sự với cái tên này hay sao?
Thêm nữa tại sao Tống Nhuệ lại ở đây!
Tất cả bọn họ đều không ai để ý trong phòng nghỉ còn có Tống Nhuệ. Trọng tâm là người này bị câm thì làm sao có thể trông đợi hắn phát ra tiếng động gì?
Nhưng mà như vậy càng không đúng thì phải!
Nhắc tới chuyện bọn họ mắng chửi người không phải kẻ bắt đầu chính là bản thân Tống Nhuệ à, muốn gây sự thì lúc đó đã ra tay, tại sao khi đó lại ngược lại không có phản ứng gì cả?
Không lẽ mãi sau này nói đến đồ ẻo lả kia thì tên này mới phản ứng sao?
Cung phản xạ của tên này hơi dài thì phải?
Ngay từ đầu những tên ở cuối phòng đã hóng hớt trò vui nhưng lại không dám ra mặt. Bây giờ tận mắt thấy sự việc càng lúc càng ầm ĩ thì một tên nhỏ giọng nói: “Lão Nhị đâu rồi? Ai đi tìm Lão Nhị đến đi.”
“Vô ích thôi, lúc này có gọi Lão Nhị đến thì cũng vô dụng.” Người bên cạnh hắn bĩu môi: “Mày nhìn xem, hắn còn mặc đồng phục thi đấu, chắc là vừa mới đấu xong.”
Nhìn trên người Tống Nhuệ vẫn còn mặc đồng phục thi đấu, kẻ vừa muốn tìm Lão Nhị đến cũng á khẩu.
Nói không chừng những người ở đây cũng mới bị gọi lên đánh xong một trận, lúc này còn ai đám đi lên kéo hắn ra, không phải là tự tìm đường chết sao?
Thà chọc tức mười tên bình thường còn tốt hơn là chọc phải một tên điên. Vào lúc này lại không một ai nghĩ ra cách gì.
Nhóm người vừa rồi còn thi ai to tiếng hơn thì bây giờ ngược lại cúi đầu như gà mổ thóc. Trong phòng nghỉ chung rộng lớn chỉ cần một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe được tiếng.
Cho đến khi một tiếng gõ cửa đột ngột vang lên phá vỡ sự im lặng chết chóc này.
Cửa bị đẩy vào từ bên ngoài, một bóng người tiến vào.
“Tống Nhuệ?”
Đồng loạt một đám người bị hành động của tên không sợ chết này thu hút. Nhìn người đến là kẻ mà cả đám vừa mới nói sau lưng là tên lẳng lơ làm trong lòng cả bọn cảm thấy khó chịu, tại sao lại là tên này?
Nhân vật chính vừa mới được thảo luận cố tình xuất hiện trước mắt vào lúc này làm bầu không khí ở đây trở nên kì lạ.
Chỉ mới nghe nói đồ õng ẹo này có quan hệ với Tống Nhuệ, không biết hắn có dám bước lên khuyên giải tên điên kia được hay không.
Mọi người quan sát phản ứng của Tống Nhuệ, chỉ sợ người mới tới chê mạng mình dài quá mà kích động chó điên —–nhưng hắn lại không có phản ứng gì. Lúc Tống Nhuệ phát điên cũng chẳng nhận ra ai là ai.
Ôn Uyển vừa đi vào đã biết Tống Nhuệ lại gặp chuyện. Không khí im lặng dị thường trong phòng làm cho anh lo lắng, không lẽ Tống Nhuệ lại bị những người ở đây ức hiếp?
Hình như anh nhìn thấy một cái chân dưới băng ghế.
Hóa ra là anh hiểu lầm. Thì ra Tống Nhuệ đang bắt nạt người khác, vậy thì anh yên tâm rồi.
Ôn Uyển đứng ở cửa gọi hắn: “Tống Nhuệ, lại đây.”
Lớn tiếng như vậy, giống như giọng điệu gọi chó con nhà mình. Trên mặt vài người xuất hiện biểu cảm ngạc nhiên, bắt đầu sinh ra hâm mộ đối với người trước mắt.
Nhưng biểu hiện bình tĩnh của Ôn Uyển làm người khác nghi ngờ bản thân mình nghe nhầm anh đã nói cái gì.
Một hành động càng làm cho người khác khó hiểu diễn ra. Vậy mà Tống Nhuệ lại di chuyển, hắn vừa mới bước đi thì những kẻ đứng gần nhất đã nhanh chân né ra.
Trước khi đi, hắn không đổi sắc mặt mà đạp ‘cái bao tải’ nằm dưới đất một cước.
Cú đá bạo lực đó đạp trúng xương sườn, trong nháy mắt những người có mặt tại đây đều nghe rõ ràng âm thanh giòn giã của đoạn xương gãy vang lên.
“Tống Nhuệ!” Ôn Uyển thấy hắn còn muốn ra tay, giọng nói bèn nâng cao âm lượng lên.
Tiếng gọi này vang lên làm cho đám người đang muốn thả lỏng lại đồng loạt tiếp tục lo lắng đề phòng.
Dưới ánh mắt nơm nớp lo sợ, chân Tống Nhuệ muốn nhấc lên đạp thêm một cái nữa đã, dừng lại, hắn nhìn ‘bao tải’ dưới đất rồi lại ngẩng đầu nhìn mặt Ôn Uyển.
Hắn mất đi hứng thú, rút chân lại, thu hồi cú đạp.
Một đám người bao quanh trợn mắt há mồm.
Một lúc lâu sau mới có người choáng váng nói: “Cuối cùng thì tên này…” Có điên hay không điên?
Mắt thường đều nhìn thấy cả người Tống Nhuệ không những không sảng khoái mà còn bực tức hơn. Mỗi người đều bị ánh mắt u ám lạnh lẽo của hắn lướt qua làm lưng ai cũng toát mồ hôi lạnh.
Có thể đảm bảo chắc chắn là điên.
Chưa có kẻ nào dám lên tiếng, ai ai cũng hiểu rõ đây chính là một lời cảnh cáo.
Ôn Uyển nhìn bên trong phòng có rất nhiều ánh mắt đồng loạt nhìn về phía mình, trong lòng có chút khó chịu.
Anh không tường tận mọi chuyện nhưng cũng biết có người bị thương, nhưng bị cái ghế tựa che khuất nhìn không rõ lắm. Không có ai ở đây ra mặt khiếu nại với anh, không lẽ là do Tống Nhuệ gây chuyện trước.
Ôn Uyển mở cửa rộng để Tống Nhuệ đi ra trước, còn mình che chở trước mặt hắn. Khi vừa quay đầu lại thì anh nhìn thấy những ánh mắt dõi theo phía sau mình, từ khi bắt đầu đã không có ai trong phòng dám cử động.
Ôn Uyển còn cố ý đứng tại chỗ này một lúc lâu để ai muốn khiếu nại thì trực tiếp tới gặp mình để giải quyết. Kết quả là một đám người xấu hổ cả nửa ngày cũng không nói được gì.
Trừ những ánh mắt đang đờ dẫn hoặc dại ra thì những kẻ ở đây cũng chẳng có phản ứng nào khác.
Ôn Uyển không hiểu được tình hình vì vậy có lòng chậm rãi đóng cửa.
Bên trong phòng nghỉ ngơi im lặng đến chết người.
Cho đến khi đóng cửa hoàn toàn cũng không có kẻ nào tìm đến anh khiếu nại.
Ôn Uyển hơi yên lòng một chút.
“Có chuyện gì vậy hả? Sao em lại gặp chuyện rắc rối thế?” Anh hỏi thiếu niên cao lớn đang đứng đợi ở cửa. Mặc dù là câu hỏi nhưng chẳng nghe ra được trong giọng điệu có sự trách móc nào cả mà ngược lại phần lớn là sự lo lắng. Thiên vị được thản thản đãng đãng*
Anh cảm giác được Tống Nhuệ lúc này có chút không được thoải mái mới đưa tay vuốt trán hắn. Cả người Tống Nhuệ vốn cứng ngắc vì được xoa trán mà thả lỏng, anh hỏi nhỏ hắn: “Có đang khó chịu không?”
Tống Nhuệ không gật đầu cũng không lắc đầu, dụi đầu vào tay của anh.
Ôn Uyển đưa tay lên trán kiểm tra thân nhiệt của Tống Nhuệ cảm thấy người hắn có chút nóng.
“Ở chỗ này sao?” Anh vừa cảm thấy ngại ngùng lại vừa lo lắng, thì thào nói: “… Được.”
Tống Nhuệ đã gối đầu lên vai Ôn Uyển, vì anh thấp hơn hắn rất nhiều do đó người to con như Tống Nhuệ phải cúi lưng xuống rất thấp, nhưng hắn vẫn cố gắng dựa vào Ôn Uyển, như muốn đem mình nhét vào bên trong người Ôn Uyển.
Đã lâu rồi hắn không được tiêm thuốc. Nhưng hiện tại hắn đã học được phương pháp mới để chuyển hướng sự chú ý.
Ôn Uyển đưa Tống Nhuệ đi tìm một phòng nghỉ mới. Muốn tìm được một phòng không có người ở chỗ này không phải dễ nên phải mất một khoảng thời gian mới tìm được. Khi hai người đi sát nhau, anh hỏi nhỏ Tống Nhuệ: “Còn khó chịu phải không? Chịu thêm một chút nữa nha.”
Cuối cùng tìm được một căn phòng không có người, Ôn Uyển thở phào nhẹ nhõm đi vào, sau đó lập tức khóa trái cửa bên trong.
Hai người chui vào bên trong một gian phòng thay quần áo. Không gian chỗ này quá nhỏ, thậm chí cả hai người đều phải chia sẻ không khí hít thở.
Ôn Uyển thậm chí cũng không biết mặt của mình đã ửng đỏ.
Ôn Uyển từng lo lắng không biết Tống Nhuệ sẽ như thế nào nếu không tiêm thuốc đúng thời gian. Lúc hắn khó chịu, Ôn Uyển còn khó chịu hơn hắn nhưng chỉ có thể đứng một bên nhìn. Sau đó trong một lần vô ý Ôn Uyển đã phát hiện một biện pháp khác nhưng lại cũng không thể tính là liệu pháp trị liệu.
Hóa ra đâu phải chỉ có một cách xả năng lượng.
Không biết trên mặt lý thuyết có khả thi hay không nhưng… bất ngờ trên mặt thực tế Ôn Uyển lại thấy nó có ích.
Hai người chia sẻ không gian hẹn hẹp. Ngay sau khi Ôn Uyển đóng cửa thì xoay người dán lên cơ thể Tống Nhuệ. Bên trong phòng tỏa hơi nóng, lỗ tai Ôn Uyển cũng có chút phát nóng.
Tống Nhuệ làm những động tác này đã gần như rất quen thuộc. Thiếu niên cao lớn áp sát người, vòng tay ôm eo anh, hoàn toán khác với bộ dạng trước mặt người khác, động tác lưu luyến không rời.
Anh nhẹ nhàng chạm vào mặt Tống Nhuệ vì không thể chịu nổi ánh mắt tối đen kia nhìn mình chằm chằm mà gục đầu lên vai của hắn.
Nhẹ nhàng lên tiếng: “Anh giúp em xoa xoa, xoa xoa một chút sẽ không khó chịu nữa.”
Anh đưa tay móc vào lưng quần của Tống Nhuệ.
Chú thích
Thản thản đãng đãng: ý chỉ tính cách chính trực và cởi mở