Khi Nhân Thê Thụ Bị Ép Nhận Kịch Bản Cường Thụ

Chương 30




Editor: Nhật Hạ
Buổi sáng Ôn Uyển thức dậy muộn hơn so với ngày thường, lúc ngồi dậy đầu anh còn hơi đau.

Tia nắng từ rèm cửa chiếu qua, Ôn Uyển nhìn Tống Nhuệ đang ngủ say bên cạnh, cẩn thận nhích cánh tay hắn ra khỏi người mình. Sau đó anh mới đầu nặng chân nhẹ rời khỏi giường.

Ôn Uyển cứ ngơ ngác rửa mặt. Anh nhớ lại đêm qua, nhưng đoạn kí ức ngắn ấy lại hiện lên rất sơ lược, lộn xộn nên mức độ tin cậy cũng không cao cho lắm. Bởi vì trong đó có một đoạn ký ức khiến anh chắc chắn là mình nằm mơ rồi.

Chỉ có điều việc nhà tối hôm qua Tống Nhuệ đã làm hết giúp anh, lon rỗng đã được cất vào nơi chúng thường hay đặt, chén đũa rửa sạch sẽ, ngay cả ghế nằm ở ban công cũng được cất vào.

Điều đó khiến cho Ôn Uyển giảm bớt rất nhiều chuyện phiền toái. Anh từ từ đi vào bếp, đầu tiên là rót cho mình một ly nước ấm, tiện thể chờ đầu mình khởi động máy xong.

Không hiểu sao Ôn Uyển lại luôn có một cảm giác hối hận. Anh gõ gõ trợ lí nhỏ: “Tối qua tôi không gặp rắc rối nào đúng không?”

Trợ lí nhỏ ấp a ấp úng: “….Chắc là không có đâu.”

Một người một trợ lý đột nhiên cùng im lặng.

Một lát sau trợ lí nhỏ mới lên tiếng: “Anh quyết định đưa Tống Nhuệ đi thật sao?”

Ôn Uyển nhìn ly nước trong tay rồi “Ừ” một tiếng.

Không chỉ vì chuyện của Thương Hạo, mà Ôn Uyển thật sự đã không phù hợp sống chung cùng hắn. Tống Nhuệ còn nhỏ như vậy, anh sẽ dạy hư hắn mất thôi.

Giống như bây giờ lợi dụng lúc Tống Nhuệ không biết gì rồi giữ hắn bên người, chẳng qua đó chỉ là hành vi ích kỉ của riêng anh mà thôi. Trợ lí nhỏ nói anh dạy hư Tống Nhuệ âu cũng là sự thật.

Trợ lí nhỏ đã nhìn ra Ôn Uyển không vui, nên cứ ngập ngừng, nó cũng không biết nên an ủi anh thế nào.

Một lát sau nó nói với Ôn Uyển: “Trụ sở chính gọi về, hôm nay tôi sẽ đi một lúc. Khi tôi không có ở đây anh cẩn thận, cố gắng đừng gây rắc rối.”

Đang làm nhiệm vụ bình thường mà lại bị gọi về thì chắc chắn là đã xảy ra chuyên, hơn nữa còn không phải là chuyện tốt. Ở trong vô số thế giới cốt chuyện vận hành bình thường, tất nhiên sẽ có một hai thế giới cuối lệch khỏi quỹ đạo,quỹ đạo cốt truyện chưa hoàn thành, cụ thể phải xử lý thế nào cũng chưa dám nói chắc.

Nhưng hiện tại nhìn qua thế giới của bọn họ vẫn còn tính là bình thường. Cho dù cốt truyện đã vỡ thành năm bảy mảnh, nhưng kỳ lạ là hai nam chính làm trụ cột cho sự vận hành của thế giới này lại vẫn chống đỡ được, quả thực không thể nói là không dốc lòng. Mỗi ngày mặt trời vẫn mọc như lẽ thường. Cho nên nó mới có thể cảm thấy thế giới này còn có thể cứu chữa được.

Ôn Uyển đồng ý.

Tống Nhuệ còn chưa tỉnh, Ôn Uyển bèn đi chuẩn bị một chút bữa sáng hôm nay như thường lệ.

Hôm nay anh chuẩn bị cũng không phong phú cho lắm, chỉ có bánh khoai tây thịt bò chiên, bò tẩm mật ong nướng phô mai và cháo khoai lang tím, chỉvừa đủ choTống Nhuệ ăn mà thôi.

Lúc cháo khoai lang tím nổi lên mấy cái bong bóng nhỏ đặc sệt, thì đột nhiên tiếng đập cửa rầm rầm từ bên ngoài truyền đến.

Người tới gõ cửa rất mạnh, lập tức phá tan sự yên lặng vào sáng sớm. Trong phòng bếp, Ôn Uyển tắt lửa nhỏ cho cháo rồi vội vàng ra mở cửa.

“Anh là ai?” Ôn Uyển kinh ngạc hỏi.

Cậu chưa từng gặp người đang đứng ngoài cửa này. Y có một khuôn mặt ít khi nói cười, bất giác khiến cho người trước mặt cũng trở nên nghiêm túc theo.

Dù bị Ôn Uyển chắn trước mặt, nhưng hắn vẫn đưa mắt nhìn quanh trong nhà đầu tiên rồi mới mở miệng, giọng lạnh nhạt: “Làm phiền cậu, xin hỏi Tống Nhuệ có ở đây không?”

Dường như Ôn Uyển đã biết người này tới đây làm gì rồi.

Người đối diện vẫn tiếp tục giải thích một cách nhàn nhạt: “Tôi là bạn của Tống Nhuệ, hôm qua không gọi điện cho cậu ấy được nên tôi đến đây luôn.”

Đến nhà anh cũng đã tìm được, Ôn Uyển vội vàng nhường chỗ cho người ta, mời y vào phòng khách trước rồi mới lau tay vào tạp dề, đi vào phòng gọi Tống Nhuệ dậy.

May mắn là người kia cũng không ép anh gọi Tống Nhuệ ngay. Chẳng qua chờ Ôn Uyển làm xong những việc này, ánh mắt y nhìn Ôn Uyển đã có chút thay đổi.

Không lâu sau, Tống Nhuệ ăn mặc áo ngủ đánh ngáp bước ra. Đột nhiên thấy phòng khách có người lạ vào khiến hắn nhíu mày một cái, thái độ muốn đuổi khách không thể nào rõ hơn, sau đó quay đầu định bụng tìm Ôn Uyển.

Đúng lúc Ôn Uyển vừa bước từ trong phòng ra.

Anh cũng đã mặc xong quần áo để ra ngoài. Sau khi bước ra, anh nói với hai người đang ở phòng khách: “Tôi đi xuống trước mua chút đồ, Tống Nhuệ, tiếp chuyện với người ta đi.”

Bây giờ anh không nên ở đây quá lâu.

Ôn Uyển ngập ngừng một chút, rồi lại không yên tâm nên nói thêm một câu với Tống Nhuệ: “Có nấu cháo trong nồi đấy, lát nữa cậu nhớ ăn nha.”

Nói xong, anh lanh lẹ đi giày xong mà Tống Nhuệ thì cứ theo anh đến tận trước cửa nhà, Ôn Uyển vẫy vẫy tay với hắn rồi đóng cửa vô cùng dứt khoác. Để lại hai người trong phòng.

Cuối cùng chạy ra khỏi cửa Ôn Uyển mới dám thở dài một hơi.

Đột nhiên anh nhớ tới cái gì đó, đưa tay sờ sờ túi tiền của mình.

Vừa nãy anh đi quá nhanh, ngay cả chìa khóa trong nhà cũng đã quên mang theo mất rồi.

…… Thật ra thì, anh còn đang làm chưa xong bữa sáng nữa cơ.

Sau một hồi lặng im đối mặt với túi tiền trống trơn, Ôn Uyển yên lặng sửa sang lại quần áo một chút rồi một mình đi bộ xuống dưới lầu.