Khi Nhân Thê Thụ Bị Ép Nhận Kịch Bản Cường Thụ

Chương 29




Editor: Nhật Hạ
Đêm nay Ôn Uyển đã uống hết sạch ba bình rượu, cảm giác trên mặt nóng nóng, dưới chân lung lay. Nhưng cả người anh lại đang ngập chìm trong cảm xúc không vui, chỉ biết liên tục nói với Tống Nhuệ hết câu này tới câu khác.

Nói xong anh lại rời khỏi ghế dựa, cánh tay đáp lên lưới bảo hộ ban công trên tường. Tiếng nói mơ hồ của Ôn Uyển phiêu tán trong cơn gió đêm: “Sau khi đi rồi cậu nhất định phải chăm sóc tốt bản thân…”

Đây vốn là cái cớ giúp Thương Hạo giữ chân Tống Nhuệ lại. Ôn Uyển đã thành công rồi. Rất khó để anh không thành công bởi Tống Nhuệ của anh hoàn toàn tin tưởng vào anh.

Ôn Uyển càng khổ sở hơn.

Tóc mái bị gió thổi rối tung, bất ngờ cả nửa thân trên của anh đều nghiêng hết về phía đằng ngoài như muốn bay theo cơn gió kia, ngay sau đó trên eo anh bị một đôi tay to rộng ấm áp siết chặt lấy, Ôn Uyển bị Tống Nhuệ cứng rắn ôm xuống dưới.

Trước khi bị ôm xuống, Ôn Uyển còn vô ý thức vươn tay nắm chặt lấy lan can. Ngực anh bây giờ thực sự khó chịu, chỉ muốn thổi chút gió cho thoáng khí. Nhưng một tên quỷ say rượu mềm oặt tất nhiên là không thể nào chống lại được sức lực của Tống Nhuệ.

Khi bị cưỡng chế ôm xuống từ lan can trên tường anh còn cố giãy giũa một chút. Kết quả là chân Ôn Uyển giẫm hụt một bước, ngã loạng choạng ra phía sau.

Ban công chỉ rộng có chừng đó, chịu không được được động tác mạnh của hai người, vậy nên anh liền ngã ngay trên người Tống Nhuệ đằng sau.

Ngay lập tức thân ghế hai người nằm lên không chịu nổi sức nặng mà phát ra âm thanh kẽo kẹt.

Đầu óc Ôn Uyển choáng váng một hồi.

Quay đầu lại, anh nhận ra gương mặt gần trong gang tấc của Tống Nhuệ đằng sau, yết hầu bỗng dưng khó nói thành lời.

Vừa nãy Thương Hạo có gọi điện thoại tới, lần này bệnh tình ông cụ Thương trở nặng gây náo loạn rất lớn, y nhờ Ôn Uyển giữ chân Tống Nhuệ lại đêm nay, đừng để hắn tới bệnh viện, tốt nhất là trực tiếp khiến hắn không ra khỏi cửa. Thương Hạo muốn chặt đứt mọi khả năng Tống Nhuệ nhìn thấy ông cụ Thương trong đêm nay, khiến ông cụ nghĩ rằng đứa cháu quý giá lưu lạc bên ngoài này ngay cả trước khi ông chết cũng không chịu tha thứ cho nhà họ Thương.

Ôn Uyển cầm điện thoại lại không phátra tiếng nào, anh không thể từ chối được.

Thế mà anh lại thực sự có thể xuống tay làm chuyện như vậy với Tống Nhuệ được.

Anh quả thực quá xấu xa mà.

Uống rượu cũng không thể khiến anh quên đi chuyện mình đã làm, mà trái lại, càng khiến anh thêm khổ sở.

Cồn làm cả người anh từ trên xuống dưới đều thấy nóng bức tê dại, suy nghĩ hỗn độn, cảm xúc phóng đại.

Tống Nhuệ nhận ra ánh mắt khác lạ của anh, đang lúc hắn đề phòng anh lại xông lên bám lấy ban công, nhìn chằm chằm vào động tác của anh không dám buông tay, giây tiếp theo đã bất ngờ bị Ôn Uyển nhào vào người.

Ôn Uyển đột nhiên buồn đầu bổ nhào thật mạnh về phía Tống Nhuệ. Anh dùng lực ôm lấy Tống Nhuệ.

Anh vốn muốn ôm chặt lấy vai Tống Nhuệ, nhưng sau khi ôm mới nhận ra bả vai người đối diện quá mức dày rộng mà đôi tay anh lại không khép vào được, vậy nên mới đổi thành hai tay ôm cổ hắn, biến thành cả người treo trên người Tống Nhuệ.

Hai tay Tống Nhuệ vốn đặt trên vòng eo anh, việc này đã làm hắn có chút thất thần, lúc này bất ngờ bị cơ thể mềm ấm của anh bổ nhào tới, gần như ngay lức tức cơ thể hắn cũng trở nên cứng đờ vụng về.

Cái ôm lần này có chút khác biệt, đólà kiểu ôm mà cả người Ôn Uyển treo trên người hắn.

Hắn biết Ôn Uyển lớn lên không cao, nhưng hắn cũng không biết ngườiÔn Uyển lại nhỏ như vậy, là kiểu ôm vào trong ngực đã không thấy đâu, có thể giấu đi được.

Không chỉ nhỏ con, đến cả khung xương Ôn Uyển cũng nhỏ hơn hắn, cơ thể trong lòng ngực cũng tinh xảo đáng yêu. Nơi nào cũng tinh xảo đáng yêu hơn so với hắn, vừa đủ để khảm vào trong ngực hắn giống như lấp đầy trái tim.

Mà sau khi Ôn Uyển ôm lấy Tống Nhuệ thì lại không chịu động đậy, ngay cả đầu anh cũng không muốn nhấc lên, giống như chú sóc không chịu tách rời  mà cứ quấn lên cây đại thụ của nó. Bởi vì tư thế quá mức kì quặc, anh còn tự ý thay đổi tư thế ngồi thoải mái hơn trên đùi Tống Nhuệ.

Tiếng tim đập của Tống Nhuệ theo hành động của anh mà liên tục đập nhanh hơn mấy nhịp, vành tai hắn đều đã hơi đỏ lên, nhưng trên mặt lại làm bộ như không có chuyện gì, giả vờ chính mình ôm ánh trăng trong lòng ngực thật tự nhiên.

Không ai nói lời nào. Ôn Uyển cũng không giải thích, biểu hiện của anh đã đủ kém cỏi. Giống như không nói gì như từ nãy tới giờ là Tống Nhuệ sẽ không phát hiện, cũng càng sẽ không tra hỏi sự khác thường đêm nay của anh.

Tống Nhuệ quả thật sẽ không hỏi.Từ nhận thức ngày đầu tiên, hắn chưa bao giờ tỏ vẻ hoài nghi với Ôn Uyển, bởihắn có thể bao dung hết thảy cho Ôn Uyển.

Dù sao Tống Nhuệ cũng sắp đi rồi, hãyđể anh ôm hắn lần cuối thôi.

Ôn Uyển kìm nén rất vất vả. Mũi anh lên men, yết hầu nghẹn ứ, muốn khóc nhưng lại không dám khóc dù chỉ một chút. Tống Nhuệ của anh thực tốt quá, ngoan ngoãn lại yên lặng mặc cho anh ôm, cũng không truy cứu nguyên nhân.

Một lần ôm này ôm có chút hơi lâu.

Ôn Uyển nghĩ nếu thêm một giây nữa thì tốt rồi.

Đột nhiên cái người cao to đang ôm anh cử động.

Ôn Uyển còn tưởng rằng hắn muốn làm cái gì, kết quả là Tống Nhuệ chỉ ôm anh một cái, sau đó nhẹ nhàng lay động cơ thể anh.

Hành động này giống như đang an ủi đứa trẻ đang chịu tủi thân. Con thỏ lớn ôm lấy sói xám nhỏ, khẽ khàng mà chậm rãi đung đưa chân, kéo theo người ngồi phía trên cũng nhẹ nhàng đung đưa theo. Đó là một loại tần suất khiến người ta vô cùng an tâm cùng thoải mái, yên lặng an ủi anh.

Cái ôm của hắn vừa lớn lại vừa ấm áp, giống như dựng lên một bức tường an toàn làm thành tường vây, ngăn cách hết thảy âm thanh bên ngoài, mà sào huyệt an toàn nhất này lại chỉ thuộc về riêng anh.

Nơi này không có thứ gì khác, chỉ có sự dịu dàng vụng về mà yên lặng đến từ hắn.

Anh cần được an ủi. Dù không hề có chứng cứ nhưng Tống Nhuệ không thể hiểu được mà cảm thấy anh cần tới sự an ủi.

Bởi vì anhvẫn luôn đều đặt mình vào vị trí người đi chiếu cố, làm cho người ta có loại ảo giác giống như từ trước đến nay anh đều không cần được người khác chăm sóc vậy, vì anh sinh ra đã là đứng về bên người chiếu cố.

Không phải. Bởi vì hắn yêu ánh trăng. Nên hắn so bất luận kẻ nào đều hiểu rõ.

Ánh trăng của hắn đã biến thành tiểu đáng thương, dừng lại trong lòng ngực hắn.

Hắn luôn phải cẩn thận ôm lấy anh. Không để người khác cướp đi anh.

Ôn Uyển nghĩ vốn anh có thể kìm chế được. Nhưngcó lẽ là do rượu quá nặng, hoặc là có lẽ do động tác Tống Nhuệ an ủi trẻ nhỏ quá mức dịu dàng, nhẹ nhàng lay động thân thể anh, khiến nước mắt Ôn Uyển rơi xuống.

Nếu Tống Nhuệ không an ủi anh, thì anh đã có thể kìm chế được rồi.

Quá phạm quy. Ôn Uyển nghĩ như vậy, nhưng anh vẫn ghé lên vai hắn, nghĩ rằng chỉ phá lệ lúc này thôi, cho phép bản thân trộm rơi hai giọt nước mắt.

Hắn vừa hồng mắt lại vừahối hận, chuyện này đã tính là cái gì đâu. Chính anh cũng không biết, hóa ra ở trước mặt Tống Nhuệ anh lại có nhiều nước mắt để rơi như vậy. Lý trí nói cho anh nên chuyển biến tốt liền thu, nhưngmột nửa kia của bản thân lại vẫnăn vạ trên người Tống Nhuệ không chịu đi.

Tống Nhuệ thật tốt quá. Tống Nhuệ của anh thật tốt quá.

Ôn Uyển cẩn thận mà cọ cọ, trộmđem khóe mắt ướt át lau trên áo ngủ hồng nhạt hình con thỏ của Tống Nhuệ.

Anh cảm giác được bàn tay Tống Nhuệ đặt trên người rời đi, giây tiếp theo, bàn tay ấm áp đó đã dừng lại trên mặt anh. Động tác của Tống Nhuệ trở nên thật nhẹ nhàng, bẻ mặt anh quay về phía mình.

Lúc này anh đang ngồi trên người Tống Nhuệ, vậy nên Tống Nhuệ có thể rất dễ dàng điều chỉnh tư thế của anh theo ý hắn.

Chút ẩm ướt đó đã bị anh lau sạch, nhìn qua anh giống như không có việc gì xảy ra. Nhưng hai người cách nhau rất gần, Tống Nhuệ cònthấy được cả lông mi ướt nhẹp của anh, ngay cả ánh mắt anh cũng ướt sũng nước.

Đầu óc Ôn Uyển lúc này đang mơ mơ màng màng, vậy nên phản ứng cũng chậm một nhịp. Người đối diện đã đến gần anh, bàn tay Tống Nhuệ đỡ sau đầu anh, đâylà tư thế kiên định không để anh lui về phía sau.

Nhưng trước khi hắn kịp tới gần đôi mắt Ôn Uyển, một bàn tay đột nhiên xuất hiện bang một tiếng bưng kín miệng hắn, dùng sức đẩyhắn ra.

Lại nữa. Lần trước đã bị hắn liếm qua một lần, lần này hắn lại còn làm nữa.

“Đồ ngốc.” Ôn Uyển lẩm bẩm biểu lộ sự bất mãn đối với hắn. Từ lần trước anh đã nhìn không được rồi, tại sao lại có người ngu ngốc đến như vậy. Sau lại chính anh tiến gần hôn “Bẹp” một cái lên trán Tống Nhuệ.

Chút cảm giác này chỉ lướt nhẹ qua một cái, không hề dừng lại, nhẹ như một hồi ảo giác, giống như không kịp lưu lại thứ gì đã rời đi. Thế nhưng cả người Tống Nhuệ lại cứng đờ ra như người gỗ ở đó. Ai cũng không biết trong thân thể hắn vừa mới trải qua công dã tràng trước đại nổ mạnh.

So ôm càng thân mật chính là hôn môi. Tống Nhuệ biết, nhưng từ trước đến nay đây là lần đầu hắn biết đến. Cho nên khi lần đầu tiên được hôn, Ôn Uyển giống như đang dịu dàng hôn trực tiếp lên linh hồn của hắn.

Cánh môi mềm mại, ấm nóng khắc ở trên trán hắn. Xúc cảm càng thêm thân mật như vậy thân thể này chưa từng được trải nghiệm qua, mang theo độ ấm cùng hương vị người kia, hôn hắn một cái.

Cái gì hắn cái gì cũng không biết. Hắn giống như một đứa trẻ con trắng tinhkhông tì vết, tất cả mọi ấn tượng về hôn môi,  hay bất cứ hành động thân cận nào khác đều chỉ có quan hệ với người kia. Từ nay về sau, tất cả những cái hôn của hắn đều mang theo hương vị của Ôn Uyển.

Tống Nhuệ há miệng thở dốc, nhưng cái gì cũng chưa nói ra.

Thích. Thích tới nỗi chỉ vì một nụ hôn đơn giản mà cả trái tim như muốn bốc cháy.

Mỗi khi hắn cho rằng bản thân đã không thể càng thích Ôn Uyển thêm được nữa,  anh lại có thể làm hắn càng thêm luân hãm.

Đứa nhỏ quá mức ngốc nghếch, hắn giống như không biết cái gì gọi là thông suốt, cũng chưa bao giờ có cách thứ hai, nhưng chỉ biết liếm thôi thì có tác dụng gì. Ôn Uyển hôn xong hắn liền thối lui, nói: “Bây giờ đã biết chưa, cái này mới là hôn.”

Có lẽ sau khi tỉnh rượu anh có thể hối hận đến xanh ruột vì những việc đã làm đêm nay, nhưng Ôn Uyển đầu óc đang mơ màng hiện tại lạikhông sợ hãi chút nào hết.

Bàn tay Tống Nhuệ đỡ sau đầu anh đột nhiên di chuyển, chậm rãi vuốt ve lên sườn mặt Ôn Uyển. Tống Nhuệ không biết đã xảy ra chuyện gì, hành động của hắn vậy mà  lại mang theo ý vị trịnh trọng. Ôn Uyển bị hắn đỡ lấymặt, chớp chớp mắt.

Tống Nhuệ học theo dáng vẻ của anh, cũng chậm rãi đến gần anh, cuối cùng hôn lên đôi mắt anh.

Động tác của hắn thật ngây ngô, nghiêm túc lại có chút bướng bỉnh. Ôn Uyển ngứa tới mức không nhịn được cười ra tiếng, co rụt cổ trốn ra sau. Không quên thuận tiện tiến hành chỉ đạo kỹ thuật.

“Không được, đầu nghiêng một chút, cái mũi chọc đến tôi.”

“Đã bảo cậu đừng liếm……”

Ôn Uyển thực mau đã không cho hắn chơi, ôm lấy hắn lần nữa, đem mặt dấu đi.

Tống Nhuệ cũng thuận tiện ôm lấy anh, tiếng tim đập bang bang trong lồng ngực không cách nào ngừng lại được. Hắn nhìn phía trước, trong ánh mắt mang theo mê mang  chưa hiểu việc đời, chậm rãi chờ tiếngtim đập trở lại bình thường.

Người ta nói khi tim người đập nhanh sẽ giống nai con đang chạy loạn. Nếu vậy con lộc trong lòng hắn đại khái cũng điên rồi, mới có thể đập nhanh như vậy.

Bình tĩnh một hồi, càng lạnh tĩnh càng nhiệt. Khihắn tưởng lại làm thêm lần nữa, Ôn Uyển trên vai lại không có động tĩnh.

Tống Nhuệ quay mặt qua chỗ khác xem hắn. Chỉ thấy lúc này đối phương hô hấp vững vàng, khuôn mặt an tĩnh, dáng vẻ như đã ngủ rồi.

Hắn hơi thất vọng một chút, sau đó lại một lần nữa ôm người trong lòng ngực trở về, yên lặng ôm người càng chặt.