Editor: Nhật Hạ
Ôn Uyển chuẩn bị xong xuôi, đang định đi giày ra cửa đến võ đài. Trước khi đi trợ lí nhỏ hỏi anh: “Anh có thể chịu đựng được sao?”
Tối qua sau khi trở về tâm trạng của anh vẫn luôn không được tốt. Trợ lí nhỏ còn tận mắt chứng kiến anh ép buộc bản thân làm việc nhà cả đêm không ngừng nghỉ. Khiến cho sàn nhà bây giờ sáng bóng đến mức có thể làm gương chiếu, nếu có thể tìm ra được một hạt bụi trong góc thì coi như nó thua.
Ôn Uyển càng thêm kiệm lời hơn bao giờ hết: “Có thể.”
Nét mặt anh bình thản đi giày xong.
Cứ coi như là vì Tống Nhuệ nên anh bắt buộc phải làm như vậy đi. Anh không thể có quan hệ quá thân thiết với Tống Nhuệ như vậy được. Anh đang lừa dối niềm tin của đứa nhỏ này, anh sẽ làm hại hắn mất.
Tuy không có khả năng ngay lập tức xa cách hắn được, anh cũng không trông chờ vào việc khiến cho Tống Nhuệ nhìn rõ gương mặt thật của anh chỉ trong một buổi tối. Lần này Ôn Uyển đã hạ quyết tâm rất lớn, anh định từ từ mà tiến.
Anh đã chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với Tống Nhuệ.
Không đoán trước được hôm nay vừa mới đến nơi, người anh bắt gặp đầu tiên không phải là Tống Nhuệ. Mà là một đứa nhỏ lạ mặt gầy như khỉ ốm mang theo một bao thuốc lá còn nguyên đi thẳng tới trước mặt anh.
Diện mạo của cậu bé khoảng chừng mười hai, mười ba tuổi, mặc áo ba lỗ và quần đùi rộng thùng thình, vừa đến gần đã đưa hộp thuốc lá cho Ôn Uyển, nói thẳng vào vấn đề: “Ôn Uyển, sư phụ bảo tôi tới đưa thuốc lá cho anh.”
Còn không sợ sinh, trông dáng vẻ cũng khá thông minh. Ôn Uyển hơi ngạc nhiên với việc hắn nhận ra chính mình nên hỏi trợ lí nhỏ: “Cậu bé đó là ai vậy?”
“Anh gặp qua rồi đấy, cậu ta chính là thằng nhóc tóc vàng hôm nọ.”
Anh suy nghĩ một lát mới hơi có chút ấn tượng. Anh cong lưng để đứng cao bằng thằng nhóc rồi mới duỗi tay nhận lấy hộp thuốc lá. Chợt nghe thấy cậu hạ thấp giọng nói: “Sư phụ dặn anh đi đường cẩn thận một chút. Đêm nay có cá bị làm thịt đấy.”
Như vậy xem ra hôm nay con cá bị làm thịt đó chính là anh.
Ôn Uyển rũ mi, nhận lấy hộp thuốc rồi nói với thằng nhóc: “Điếu thuốc rất ngon. Thay anh cảm ơn sư phụ nhóc.”
Đứa nhỏ trả lời ra dáng ra hình: “Sư phụ nói, anh chỉ cần thắng nhiều mấy trận đã là đang cảm ơn ông ấy rồi.”
Cậu bé đấy cứ một câu sư phụ hai câu sư phụ, tuy giọng nói cậu bé vẫn còn non nớt, nhưng lại bắt chước cách nói chuyện không khác gì ông cụ non. Ôn Uyển càng nhìn càng thấy thú vị nên hỏi cậu bé rằng: “Nhóc con, năm nay lên lớp mấy rồi?”
Thằng nhóc kia bĩu môi khinh thường: “Lớp mấy sao? Xì, đọc sách có cái gì tốt cơ chứ?” Cậu bé nói năng đầy hùng hồn lí lẽ: “Em muốn lớn lên, em muốn lên đài đánh quyền!”
Ôn Uyển ngay lập tức nghĩ tới Tống Nhuệ nhà anh. Đứa nhỏ Tống Nhuệ đáng thương.
Vốn gương mặt anh còn mang nét cười, nhưng lúc này nụ cười trên mặt anh lại có hơi mất tự nhiên. Anh ngồi xuống hàng ghế nghỉ, để chiều cao bằng với thằng nhóc kia.
Ôn Uyển nhéo khuôn mắt không có tí thịt nào của nó: “Bây giờ nhóc không đi học nữa sao?”
Trợ lí nhỏ đã không còn ngạc nhiên với thuộc tính tra nam điều hòa trung ương của vị thực tập sinh này nữa. Nói thật, nó cũng rất muốn biết, là chuyên ngành nhân thê thụ vốn dĩ ai cũng đều như thế cả, hay chỉ có mỗi thực tập sinh của nó mới thế này?
“Tôi……”
Thằng nhóc kia còn chưa kịp nói xong, cả người kèm theo nửa câu không nói ra đã bị một bàn tay ném đi ra ngoài một cách không hề thương tiếc.
Ôn Uyển hoảng sợ, thằng nhóc kia vẫn còn là trẻ con đấy, làm sao có thể nắm cổ áo ném tới ném lui như vậy được?
Nhưng so với sự kinh ngạc của anh, thằng nhóc kia quả thực đã quá quen với việc này, nó nhanh chóng lăn một vòng mặt đất sau đó đứng lên rất gọn ghẽ, còn không quên nhìn thoáng qua bên này. Sau khi xác định là người không dễ chọc, nó không nói hai lời liền chạy trốn nhanh như chớp.
…… Đã bị ném thành thói quen rồi sao? Ôn Uyển quay đầu lại, thấy chỗ thằng nhóc đứng lúc trước đã có một thằng nhóc lớn hơn đang ngồi xổm.
Ôn Uyển bất đắc dĩ nói: “Tống Nhuệ, cậu không thể ném hắn như vậy chứ.”
“Hơn nữa người cậu còn quá lớn.” Hắn ngồi xổm phía trước, che kín cả người anh, khiến anh khó lòng nhìn thấy thằng nhóc kia.
Tống Nhuệ cố tình chen cả người tới trước mặt Ôn Uyển bị đả kích ngay tại chỗ.
Người lớn??!! Từ trước tới nay anh chưa bao giờ từng chê bai vóc dáng của hắn cả!
Ôn Uyển đã đứng lên, làm lơ Tống Nhuệ đang đứng trước mặt. Anh mở cửa tủ đựng đồ ra, cất điếu thuốc lá kia vào trong ngăn tủ. Ngay lập tức bên người liền bị bao phủ bởi một cái bóng, là Tống Nhuệ đang trầm mặc.
Vừa nãy bởi Ôn Uyển còn chưa chuẩn bị tâm lý tốt hắn đã xuất hiện, nên lần này anh cố gắng điều chỉnh tốt vẻ mặt.
Ôn Uyển cố gắng hết sức để không nhìn vào Tống Nhuệ, vừa sửa sang lại đồ vật của chính mình trong ngăn tủ, anh vừa nhẹ nhàng hỏi một câu: “Sao hôm nay cậu lại tới đây?”
Đây là một câu hỏi vô cùng khách sáo.
Huống chi, Ôn Uyển nói chuyện với Tống Nhuệ chưa bao giờ dùng loại câu hỏi yêu cầu phải trả lời đáp án thế này. Hắn luôn dịu dàng hỏi Tống Nhuệ “Được không” “Có phải hay không” “Đúng hay không”, mà Tống Nhuệ chỉ cần gật đầu hoặc lắc đầu, còn câu trả lời phía sau Ôn Uyển sẽ tự động bổ sung thay hắn.
Vẫn không nhận được câu trả lời như cũ. Ôn Uyển nhẫn tâm không để ý tới hắn.
Không khí giữa hai người nhất thời rơi vào yên lặng.
Anh tiện tay đóng lại cửa tủ ra ngoài, thuận tiện đi vòng qua Tống Nhuệ đang đứng ở bên cạnh.
“nếu không có chuyện gì, cậu vẫn nên đi về trước đi.” Ôn Uyển nói, “Tôi phải đi lên rồi.”
Lúc anh nói những lời này cũng không hề liếc nhìn Tống Nhuệ một lần. Anh sợ chính mình sẽ mềm lòng.
Lúc Ôn Uyển đi ngang qua hắn, trong lòng anh nhẹ nhàng thở dài ra một hơi, có chút chua xót mà nghĩ,lần này chính mình xem như làm được. Tuy nhiên lúc sắp đi qua, một cổ sức lực mạnh mẽ đột nhiên nắm chặt lấy bờ vai anh kéo anh trở về.
Ngay tức khắc cả người anh cũng bị kéo xoay nửa vòng, bất ngờ bị bắt đối diện với gương mặt Tống Nhuệ.
Lần này hắn dùng sức mạnh không nhỏ, điều này cho thấy Tống Nhuệ đã bị chọc giận vô cùng.
Hắn không thể nói chuyện được, mà chỉ biết thở dốc đầy phẫn nộ, sau khi mạnh mẽ xoay người ra phía sau cũng không biết nên làm như thế nào tiếp theo.
Tống Nhuệ yên lặng nhìn chằm chằm anh vài giây, bỗng nhiên duỗi đôi tay đeo nạng của mình cho Ôn Uyển xem.
Nếu là trước đây, Ôn Uyển chắc chắn sẽ dùng đôi tay mềm mại ấm áp để nắm lấy tay hắn.
Hắn giống như chú chó con không biết vì sao có một ngày chủ nhân đột ngột không chơi cùng với nó nữa nên cố ý ngậm đồ chơi tới trước mặt chủ.
Cả người Ôn Uyển không thể thấy được mà rùng mình một trận. Làm trong thời gian ngắn anh không cách nào nhanh chóng trả lời với Tống Nhuệ được.
Anh chậm rãi chớp mắt một cái, khiến cảm xúc chân thật nơi ánh mắt trong đôi mắt xinh đẹp kia lại một lần nữa trở nên mơ hồ, làm người không thấy rõ.
Ôn Uyển nói: “Cậu đi về đi.”
……
Sau khi anh rời đi, Tống Nhuệ đen mặt nện một quyền hung ác lên trên cửa tủ khiến toàn bộ cửa sắt đều ngay lập tức bị đánh đến lõm vào.
Không phải là một vết lõm mà là toàn bộ cửa tủ đều bị móp méo. Tiếng động phát ra rất lớn, người không liên quan ở đây bị dọa đều vô cùng thức thời mà lảng tránh. Cũng có người nhiệt tình gọi điện thoại cho anh Hai tới đây bồi thường.
Khí thế làm người sợ hãi trên người Tống Nhuệ không phải trời sinh mà có, cũng càng không phải là giả vờ, mà đó là loại khí chất tùy thời tùy chỗ đánh nhau lên thuận buồm xuôi gió, hoàn toàn không cần thay đổi. Lúc này lệ khí trên người Tống Nhuệ rất nặng, càng khiến người ta sợ không thể cách hắn càng xa càng tốt.
Tống Nhuệ vừa sờ vào ví tiền, lại phát hiện mình không mang thuốc lá, nháy mắt lửa giận càng bốc lên cao.
Những người khác trốn ngoài cửa vây xem lại càng không dám phát ra tiếng.
Tống Nhuệ ngẩng đầu nhìn một vòng chung quanh. Ham muốn bạo ngược muốn đập tan nơi này càng lúc càng trở nên mãnh liệt trong lòng hắn.
Có cái gì đó không đúng…… Thuốc lá, bây giờ hắn cần thuốc lá.
Hắn nóng nảy như một con thú bị nhốt trong lồng sắt. Hơn nữa hắn còn đang bị thương, còn là vết thương khiến hắn không thể đi lên đánh một trận để phát tiết, hắn giơ chân đi nhanh ra ngoài cửa.
Hắn đi thẳng một đường, ý nghĩ đem người trói về nhà vui sướng một lần lại một lần nữa trở nên mãnh liệt.
Tống Nhuệ đã ra khỏi võ đài quyền anh, hắn chuẩn bị vào đại một cái siêu thị nhỏ gần đấy mua bao thuốc. Bên ngoài quả thật yên tĩnh hơn so với bên trong rất nhiều, trong hẻm tối cũng không có người nào, chỉ thỉnh thoảng lại truyền ra vài tiếng chó sủa không nghe rõ lắm.
Di động trong túi đúng lúc này lại vang lên.
Tống Nhuệ vừa ấn nút nghe, giọng nói của lão Nhị đã oanh tạc bên trong: “Này! Tống Nhuệ, đêm nay mày lại gây chuyện cho tao phải không?”
Lão ta nổ một tràng dài lời tục tiễu: “Ông nói cho mày biết, tao chỉ cho mày thời gian đúng một tuần, nhiều nhất là một tuần, mày phải lên võ đài cho tao. Mày đừng có mà tưởng một ngón tay là có gì đặc biệt hơn người, chút tiền mày kiếm được ấy còn chưa đủ để bù lại tai họa mỗi ngày mày gây ra đâu! Mày……”
Lão Nhị nói kháy, nhưng đang nói đến một nửa lão bỗng dưng ngừng lại, hỏi một cách khó hiểu: “Không đúng, đêm nay mày không phải đi võ đài quyền anh mà, sao lại gặp rắc rối rồi?”
Tiếng nói của lão ta tức khắc nghiêm túc hơn một chút: “Tống Nhuệ, mày nói thực đi, mày đang ở chỗ nào?” Dứt lời hắn lại nhận ra sự khác thường, người đối diện không thể trả lời được, lão Nhị vội vàng cảnh cáo trực tiếp hắn: “Mày nghe rõ cho tao, dù bất kể chuyện gì xảy ra, nếu là chuyên không liên quan tới mày thì đừng đi quản nhé, ĐM, đừng gây chuyện đó! Người bọn họ muốn tìm không phải mày! Nghe rõ không!…… Này! Này!!”
Đã chậm.
Bàn tay đang cầm điện thoại của Tống Nhuệ rơi xuống, ống nghe còn vang vọng tiếng la của anh Hai đầu bên kia. Trước mặt Tống Nhuệ là một đám người đứng chặn trước lối ra con hẻm tối, tay cầm gậy gộc.
Số lượng cũng không ít.
Ngón tay đang rũ bên người Tống Nhuệ không kiềm được nắm chặt lại.
Hắn chỉ cảm thấy hơi nóng bức một chút cộng thêm cả sự hưng phấn. Máu trong người chảy rất nhanh, trong bóng tối dưới ánh trăng, hắn hưng phấn tới mức khóe miệng đều nhếch lên.
Không khí yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Tống Nhuệ trở nên thật kì lạ, lý trí của hắn lúc này giống như không còn nằm trong sự kiểm soát của hắn, đầu tiên hắn tiện tay vứt bỏ công cụ bảo hộ vướng víu, sau đó hắn cởi luôn cả áo trên.
Hắn cử động ngón tay một chút. Nụ cười bên miệng cũng chưa từng thu lại.