Edit: _Panda_
Thật ra đã từng có khoảnh khắc như vậy, anh thật sự muốn yêu cầu cô ở đây, nhưng lý trí của anh vẫn chiếm ưu thế, bây giờ Khang Tư Cảnh còn hai bàn tay trắng, anh phải trở nên ưu tú và lớn mạnh, có như vậy thì anh mới có thể nắm hết mọi thứ trong tay . . .
Nhưng mà gần đến lúc rời đi, Khang Tư Cảnh lại trở nên lo lắng đứng lên. Tuy rằng đời này anh đón Phương Tình qua đây sớm, chỉ mà rất có thể tránh để cô gặp Bạch Húc Nghiêu, nhưng nhưng mà hai người cùng sống trên thế giới này, tuy rằng tỉ lệ rất nhỏ, nhưng cũng không phải không thể gặp nhau.
Anh nhớ đến bộ dáng cô khóc vì không nỡ rời xa anh, nhớ đến bộ dáng lúc cô đuổi theo anh ngọt giọng gọi "anh Tư Cảnh", anh hoàn toàn không thể dễ dàng chịu đựng sự dịu dàng và ỷ lại của cô cho người đàn ông khác.
Vừa nghĩ rằng cô không phải hoàn toàn không thể gặp Bạch Húc Nghiêu thì anh lập tức đứng ngồi không yên, càng gần ngày rời đi thì loại cảm giác bất an này lại càng mãnh liệt.
Anh đi du học đã nhiều năm, phần lớn thời gian đều không ở bên cạnh cô, không ở bên cahj cô, ai biết cô sẽ gặp ai chứ!
Nhỡ mộ một ngày nào đó cô lại đụng phải Bạch Húc Nghiêu thì làm sao bây giờ? Nhỡ hai người họ lại yêu nhau thì làm sao bây giờ? Chẳng lẽ còn phải đau khổ nửa đời giống như kiếp trước sao?
Không! Tuyệt đối không được!
Đã làm việc gì rồi thì phải làm đến cùng vẫn luôn là quy tắc làm việc của Khang Tư Cảnh, vì thế bây giờ cũng sẽ không có ngoại lệ.
Tuy rằng bây giờ Khang Tư Cảnh vẫn chưa làm gì được như vài năm sau, nhưng mà muốn điều tra địa chỉ của một người vẫn không có vấn đề gì lớn.
Ở một thị trấn nhỏ vùng Tây Bắc, toàn bộ thị trấn chỉ có duy nhất một sân bóng rổ bên cạnh quảng trường. Lúc chạng vạng, có rất nhiều học sinh trung học tan học đang chơi bóng rổ ở sân bóng.
Trong đó có một học sinh trung học cao gầy, tuy rằng chỉ mới mười hai mười ba tuổi, nhưng mà bộ dạng của hắn cực kỳ xuất chúng, khuôn mặt còn chưa trưởng thành, mang theo sự ngây thơ nhưng hoàn toàn có thể dùng từ xinh đẹp để hình dung.
Chơi bóng rổ xong, cậu bé đổ mồ hôi đầm đìa tạm biệt nhóm bạn rồi lái xe đạp về nhà. Hôm nay hắn chơi bóng rổ lâu một tí, sợ trở về sẽ bị mẹ trách mắng nên đi đường tắt về.
Là một hẻm nhỏ yên lạng, bỏ hoang đã lâu, bên trong có rất nhiều ngôi nhà chờ bọ phá bỏ và dời đi nơi khác. Lúc đi ngang qua một chỗ để hoang không ai ở lại thấy một trái bóng rổ lăn ra lộc cộc, hắn thấy nhãn hiệu trên trái bóng rổ kia, đó là nhãn hiệu mà hắn thích nhất, trái bóng rổ này hắn cũng đã muốn rất lâu nhưng mà vẫn không có tiền mua.
Thiếu niên còn nhỏ không chịu được sự hấp dẫn như vậy, vội vàng kéo phanh xe đạp lại, hắn dừng đạp xe đạp rồi nhặt trái bóng rổ đang lăn trên mặt đất lên, cẩn thận nhìn qua sân bị bỏ hoang kia, bên trong hình như không có ai.
Chẳng qua vẫn là tính tình trẻ con, cũng sợ bản thân lấy bóng rổ đi sẽ bị người khác đuổi theo, cho nên hắn dự định đi vào trong sân xem xét một chút, xác định nếu không có ai nhìn thấy thì sẽ cầm đi.
Nơi này là nội thành cũ của trấn nhỏ, nhà này nhìn qua đã bị bỏ hoang nhiều năm, vừa đi vào liền cảm nhận được một luồng gió âm u lạnh lẽo thổi qua, hắn rùng mình một cái, hỏi khẽ một câu: "Có ai ở đây không?"
Không ai trả lời hắn, trong nhà thổi ra một trận gió lùa, gió lạnh quét qua người, rõ ràng bây giờ là mùa nóng mà trời lại lạnh, hắn liền rùng mình vào cái.
Không ai nhìn thấy, vừa đúng lúc, hắn ôm quả bóng đang muốn rời đi, lại bỗng nhiên nghe thấy tiếng đóng cửa vang lớn ở sau.
Hắn bỗng cả kinh quay đầu thì thấy không biết nhiều bao giờ ở phía sau lịa nhiều hơn một người, người đó mặc áo mưa, đỉnh đầu đội mũ che hết nửa khuôn mặt, hắn không nhìn rõ mặt người đó.
Vóc dáng người đó cao lớn, bỗng nhiên xuất hiện trước mặt, hắn sợ đến mức lùi về sau vài bước.
Thiếu niên rất chột dạ, nói lắp bắp: "Tôi . . . Tôi không biết nơi này có người, Này . . . Trái bóng rổ này trả cho ngươi."
Hắn ném trái bóng rổ ở bên chân. Người đó cũng không thèm nhìn trái bóng trổ kia một cái, lại bước từng bước đến chỗ hắn, dường như thiếu niên cảm nhận được nguy hiểm trên người người đó, hắn vô thức lùi về sau, sợ hãi nói: "Ngươi . . . Ngươi muốn làm gì? Trái bóng rổ kia tôi không muốn lấy nữa . . . Tôi . . ."
Nhưng mà hắn chưa nói xong thì bụng đã truyền đến một cơn đau kịch liệt, hắn vô thức kêu lên một tiếng, người đó cũng không cho hắn cơ hội thét chói tai, đột nhiên che miệng hắn lại.
Hắn mở to mắt nhìn, vẻ mặt không dám tin nhìn người đó, lại thấy người đó từ từ ngẩng đầu lên, mà cuối cùng hắn cũng thấy rõ khuôn mặt giấu đằng sau vành mũ. Bộ dáng người đó rất đẹp trai sáng sủa, rõ ràng đẹp trai sáng sảu như vậy nên khiến người khác cảm thấy kiên cường chính trực, nhưng mà đôi mắt sâu sắc của người đó lại lạnh như băng, lạnh đến nỗi không hề có chút nhiệt độ nào, khiến cho khuôn mặt đạp trai sáng sủa kia cũng hiện ra vài phần dữ tợn.
Sau đó thiếu niên đã không còn ý thức.
Sau ngôi nhà bỏ hoang này có một ao cá hoang vu, người đàn ông cao lớn vứt thi thể thiếu niên vào ao cá, lại vứt áo mưa và dao nhỏ, găng tay vào bên trong.
Người đó đứng cạnh hồ nước, lẳng lặng nhìn thiếu niên chìm xuống hồ nước, mặt người đó không thay đổi chút nào, không có chút lo lắng và sợ hãi sau khi giết người.
Người đó đội mũ, mặt không chút thay đổi xoay người rời đi. Người đó đã xem dự báo thời tiết, tối nay sẽ có mưa to, mưa sẽ gột sạch hết toàn bộ tội ác ở đây.
Mà không có ai sẽ đoán rằng đại thiếu gia của Khang gia ở Kinh Thị - Khang Tư Cảnh - sẽ xuất hiện ở đây.
Lúc này anh mới yên tâm ta nước ngoài, bắt đầu đuổi theo dã tâm của anh.
Năm nhất vừa mới bắt đầu thì vô cùng gian nan, mà kỳ nghỉ đông năm đó dường như đến vô cùng chậm.
Thật vất vả đợi kỳ nghỉ đông đến, anh liền mã bất đình đề gấp gáp trở về. Phương Tình cũng nhận được tin hôm nay anh Tư Cảnh sẽ trở về, sáng sớm đã thay quần mới chờ đợi.
Cô ngồi vào bàn làm bài tập một lát rồi nhìn quanh bên ngoài một chút, không thấy bóng người mà cô chờ mong, cô bĩu môi, hơi mất mát, lại tiếp tục cúi đầu làm bài tập, một lúc sau lại ngẩng đầu nhìn chút.
Thẳng đến khi cô ngẩng đầu không biết bao nhiêu lần, cô mới thấy được bóng dáng quen thuộc đang chậm rãi đi đến.
Anh Tư Cảnh của cô!
Cô vội vàng vứt bút, bài tập cũng không viết, chạy nhanh đến chỗ anh, trên khuôn mặt đỏ bừng của cô tràn đầy mong đợi, chạy đến trước mặt anh rồi nhảy qua gọi anh: "Anh Tư Cảnh.".
Mấy tháng không gặp mà cô gái nhỏ dường như cao lên rất nhiều, mặt cô đỏ hồng, đôi mắt sáng lên như ngôi sao trên bầu trời, bộ dạng vui mừng kia, làm cho cô như mọc thêm đôi cánh có thể bay lên trời.
Biểu hiện của cô không ngờ lấy lòng Khang Tư Cảnh, nếu không phải nhớ ra cô còn nhỏ, anh thật sự khao khát ôm cô quay vài vòng.
Khang Tư Cảnh mỉm cười sờ sờ đầu cô, hỏi cô: "Lúc anh không ở nhà em có ngoan không?"
Cô gật đầu như gà mổ thóc: "Ngoan ạ, rất ngoan."
Giọng nói non nớt, mềm mại dễ thương, khôn ngoan như một con mèo nhỏ kêu meo meo, Khang Tư Cảnh cảm thấy tim anh tan chảy rồi, chỉ cảm thấy giờ khắc này nếu cô muốn mạng anh thì anh cũng bằng lòng cho cô.
Anh vui sướng một chút rồi bình phục lại, lúc này mới lấy ra cái gì đó trong túi quần cho cô. Đây là chocolate mà cô yêu nhất, vừa nhìn thấy thì hai mắt cô lập tức phát sáng, vô cùng phấn khởi nhận lấy, cười đến mức hai mắt nheo lại: "Cảm ơn anh Tư Cảnh." Nói xong thì vội vàng mở kẹo ra ăn.
Thật sự vẫn là một đứa bé mà ...
Khang Tư Cảnh quẹt quẹt cái mũi của cô, sẵng giọng: "Thật sự là một con mèo nhỏ tham ăn."
Cô cười hì hì với anh, lộ ra hàm răng dính chocolate, Khang Tư Cảnh thấy thì bất đắc dĩ lắc đầu, cô gái nhỏ của anh rốt cuộc thì khi nào mới có thể lớn lên chứ?
Anh cứ như vậy mà nhìn cô liên tục ăn mấy viên, nhất thời mê đến mức không thể tưởng tượng nổi, lại sờ sờ đầu cô rồi nói: "Ăn nhiều một chút, em phải mau chóng lớn lên, anh cũng vẫn chờ em lớn lên."
Cô không suy nghĩ mà đã gật đầu mạnh mẽ với anh: "Dạ, em sẽ mau chóng lớn lên."
Cứ như vậy, mỗi lần về thành thị cô sẽ lớn lên một chút, mà anh cứ như vậy mà nhìn cô từ một cô bé dần dần trở thành một cô gái, rồi sau đó qua lễ thành niên 18 tuổi của cô, chính thức bước vào đại học.
Tuổi này, đúng tuổi anh gặp cô vào kiếp trước.
Trải qua chừng ấy năm, cô đã trở nên duyên dáng yêu kiều, khuôn mặt cũng nảy nở không ít, hoàn toàn chính là bộ dáng khiến anh chết mê chết mệt ở kiếp trước.
Mà mấy năm nay, bởi vì có kinh nghiệm của kiếp trước, lúc anh ở nước ngoài đã bắt đầu bỏ vốn mua cổ phần, sau khi anh tốt nghiệp thì tài sản đã hơn một trăm triệu, trên người còn cầm không ít giải thưởng bảo vệ luận văn, mà anh cũng đạt được sự tán thành của những cổ đông của công ty nhanh hơn kiếp trước. Đưa Thịnh Hoa vào hàng 500 công ty hàng đầu nhanh hơn một năm. Chưa đến 25 tuổi mà tài sản của anh đã hơn 1000 triệu. Anh ôm lấy đế quốc thương mại khổng lồ của anh, tuổi còn trẻ mà đã là ông trùm mà mỗi người dân Kinh Thị kính nể.
Kiếp này anh đạt được những gì đã có ở kiếp trước, kiếp trước không có kiếp này anh cũng phải có được, như thế bây giờ thời cơ đã chín, cũng chỉ chờ người phụ nữ kia rơi vào lòng anh.
Trải qua nhiều năm sống chung như vậy, quan hệ của anh và cô cũng đã thân thiết như người một nhà, cô đem anh thành người tín nhiệm nhất, chủ yếu là có vấn đề gì cũng đều trưng cầu anh.
Cô luôn luôn bướng bỉnh đến nỗi còn bởi vì một câu nói của anh mà thay đổi nguyện vọng thi vào trường cao đẳng của cô. Ban đầu cô luôn muốn học khoa tự nhiên, có điều là sau khi anh đề nghị cô chọn khoa văn thì cô liền sửa lại, quả nhiên cô chọn khoa văn là chính xác nhất, rất nhẹ nhàng thi đỗ đại học tốt nhất thủ đô Bắc Kinh.
Sau khi anh tiếp quản công ty đã bắt đầu vội vàng vùng lên, có đôi khi vội đến nỗi không về nhà được mấy ngày, nhưng mà có thời gian rỗi thì anh sẽ trở về xem cô.
Sau khi lên đại học, cô bắt đầu trọ ở trường, cơ hội gặp nhau của hai người ít hơn. Nhưng mà vừa đến cuối tuần anh đều phải đón cô đi ăn chung.
Cuối tuần này cũng như vậy, Tấn Dương đưa anh cửa trường đại học của cô chờ cô.
Động tác của cô rất nhanh, anh chưa kịp đợi thì đã thấy bóng dáng của cô, nhưng mà đi ra cùng cô còn có một nam sinh, hai người tạm biệt ngắn ở cửa, nam sinh kia nhìn thấy trên đầu cô có cái gì đó, vô cùng tự nhiên giúp cô lấy thứ trên đầu xuống.
Lần đầu Khang Tư Cảnh nhìn thấy một màn cô cười dạt dào, sắc mặt lập tức cứng đờ lại, anh híp mắt lại, đã thấy hai người kia nói chuyện với nhau một lúc ở cửa rồi mới tạm biệt nhau.
Cô thấy xe anh đến rồi, bước nhanh đến, mở cửa xe rồi ngồi vào rất thành thục.
Nhưng mà cô ngồi được một lúc thì phát hiện ra sắc mặt anh có điểm hơi lạ, Phương Tình quơ quơ tay trước mặt anh, nghi ngờ nói: "Anh Tư Cảnh, anh làm sao vậy?"
Anh phục hồi tinh thần lại, trở lại bộ dạng dịu dàng trước sau như một với trước mặt cô, tươi cười nói: "Không có gì. Chỉ là tò mò người vừa nãy là ai, hình như các người rất thân quen."
Hình như cô cũng không xem như chuyện gì lớn lắm, không để ý gì cả, nói với anh: "Anh ấy là hội trưởng hội học sinh, cũng là học trưởng năm hai, đối xử với những ma mới chúng em rất tốt, nhân phẩm cũng tốt, anh ấy giúp em rất nhiều việc, em với anh ấy xem như là bạn tốt."
Anh gật gật đầu, cũng không tiếp tục chủ đề này, lại hỏi: "Thấy cuộc sống đại học như thế nào?"
Bộ dạng cô vỗ tay, vẻ mặt vui vẻ: "Rất tuyệt! Ở đại học biết rất nhiều bạn bè mới, ừm, em còn tham gia một CLB thơ, đúng rồi, cuối tuần CLB văn học chúng em còn tổ chức đi cắm trại dã ngoại trên núi." Nói đến đây, cô giả vờ mất mát nhìn anh nói: "Đến lúc đó sợ là không thể về nhà."
Tuy rằng cố ý làm ra bộ dạng mất mát, nhưng mà anh nhìn thấy được cô rất mong chờ đợt cắm trại dã ngoại lần này, anh đương nhiên sẽ không hủy sự hưng phấn của cô, liền nói với cô: "Tham gia nhiều hoạt động ngoài trời một chút cũng tốt, đến lúc đó đi chơi với bạn bè phải vui vẻ một chút, nếu cần cái gì thì nói với anh, anh chuẩn bị giúp em."
Cô cười rộ lên, ánh mắt sáng trưng, cảm giác được anh quan tâm cưng chiều dường như khiến cô vô cùng vui vẻ, cô không kìm lòng nổi ôm cánh tay anh cọ cọ, nũng nịu nói: "Cảm ơn anh Tư canh em anh là tốt nhất."
Tựa như trước đây mỗi lần anh mua kẹo cho cô thì sẽ làm nũng lấy lòng anh như vậy. Nhưng mà ... Bây giờ cũng không giống trước đây, cô đã trưởng thành, chủ yếu dáng người đã phát triển hoàn toàn, anh là một người đàn ông bình thường, vả lại kiếp trước làm vợ chồng với cô nhiều năm như vậy, thân thể mềm mại của cô cọ lên người anh, anh rất nhanh đã có phản ứng.
Chẳng qua anh cũng không lập tức đẩy cô ra, chỉ cười nói: "Cô bé xinh đẹp bây giờ lớn lên thành cô gái lớn cũng không thể làm nũng với anh giống như trước kia."
Hình như cô cũng ý thức được giờ phút này hai người dựa vào nhau quá gần, vộị rời ra người anh, mặt ửng đỏ nói: "Em ... Em hưng phấn quá nên quên mất."
Mặt cô đỏ lên, là vì khó xử với anh, điều này khiến lòng anh vui sướng vấn vít, vì để cô không hiểu lầm anh bài xích cô, thì vô cùng thân thiết lại tự nhiên giúp cô vén tóc ra sau tai rồi nói: "Không sao, nhưng mà anh muốn nhắc em, anh là người đàn ông bình thường, nếu sau này có phản ứng gì dọa em thì cũng không nên trách anh."
Vừa nghe được lời này của anh, mặt cô càng đỏ hơn, cô tức giận liếc mắt, che mặt nói: "Trời ơi anh Tư Cảnh, anh nói những lời này làm gì chứ? !"
Tuy là nói như vậy, nhưng mà không có ý quở trách anh, cô thẹn thùng thực sự rất mê người, bây giờ cô đã lớn rồi, Khang Tư Cảnh cảm thấy rằng anh sợ là không nhẫn nại được bao lâu.
Bây giờ mọi thứ đều phát triển theo hướng tốt, cô không hề bài xích anh như đời trước vậy, cũng không còn xuất hiện người đánh cắp trái tim của cô như Bạch Húc Nghiêu vậy, cô rất thân thiết với anh, cũng rất ỷ lại vào anh, không biết cô có thích anh không, nhưng với anh mà nói thân thiết và ỷ lại như vậy là đủ rồi.
Anh không yêu cầu quá đáng là có thể chiếm được trái tim cô, chỉ xin cô có thể ở bên cạnh anh cả đời, không cần đi đâu cả.
Nhưng mà ... Anh bỗng nhiên nhớ lại cảnh vừa nhìn thấy ở cửa trường đại học, người đàn ông kia tự nhiên lấy xuống cái gì đó trên đầu co, mắt anh híp lại, có chút nguy hiểm hiện lên trong mắt.
Chung quy người đẹp của anh vẫn còn có sức quyến rũ quá, chẳng qua anh tuyệt đối sẽ không để người đàn ông khác cầm gậy chọc trời có cơ hội.
Ngày hôm sau, Phương Tình đi học mới biết được tin tức hội trưởng hội học sinh bị người ta đánh gãy chân, Phương Tình nghe được thì hoảng sợ, cho đến bây giờ hội trưởng hội học sinh đều nhiệt tình giúp đỡ mọi người, cũng không phải là loại người sẽ tùy tiện làm mất lòng người khác, làm sao lại bị đánh gãy chân chứ! Cô hỏi bạn học, tất cả mọi người nói không biết sao lại như vậy.
Dù sao quen biết cũng được một khoảng thời gian, mấy sinh viên bàn bạc buổi chiều đi bệnh viện thăm hội trưởng hội học sinh một tí. Chỉ là Phương Tình và mấy bạn sinh viên khác vừa đi vào phòng bệnh, hội trưởng hội học sinh kia vừa thấy cô thì giống như nhìn thấy quỷ vậy, cũng không chú ý chân bó thạch cao, anh ấy lảo đảo nhảy từ trên giường xuống, vừa thụt lùi về sau vừa hoảng sợ nói với Phương Tình: "Phương Tình, tôi không có ý nghĩ gì không an phận với cô! Tuyệt đối không có! Là anh trai cô hiểu lầm, tôi nói như thế nào anh ta cũng không tin, cô đi nói với anh ta đi, nói rõ ràng với anh ta, nếu không anh ta lại muốn tìm tôi nữa!"
Anh ta nói vô cùng cuống cuồng, khuôn mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, gấp đến nỗi hai mắt đỏ lên, tưởng chừng như muốn khóc.
Phương Tình nghe được lời nói của anh thì lại vô cùng kinh ngạc, vừa rồi hội trưởng nhắc đến anh trai, cô không cần nghĩ thì đã biết là anh Tư Cảnh. Cho nên chân học trưởng bị anh Tư cảnh đánh bị thương sao? Chẳng qua cũng không tin, cô không tin anh Tư cảnh sẽ làm ra cái chuyện này.
Ở trong phòng bệnh động viên hội trưởng hội học sinh bình tĩnh một chút, sau đó lại giải thích một chút cho mấy bạn học khác đang nghi ngờ rồi Phương tình trực tiếp tạm biệt đi trước.
Cô đi thẳng đến tập đoàn