Khí Người Cũ, Đón Người Mới

Chương 34




Lục Nhược xảy ra tai nạn xe cộ.

Mấy ngày gần đây thành phố M tuyết rơi rất nặng hạt, hơn nữa nhiệt độ liên tục hạ xuống thấp, mặt đường băng cũng không được dọn hoàn toàn sạch sẽ, có xe chạy trên đương cao tốc mất lái đâm vào xe Lục Nhược đang chạy hướng ngược lại.

Sau khi kiểm tra vết thương băng bó lại ổn thỏa, hơn nửa người trầy da nghiêm trọng, thái dương bị một vết thương rất lớn, cánh tay trái khuỷu tay bẩm tím một mảng lớn. Bởi vì có thiết bị an toàn khởi động kịp thời, não không bị làm sao. Chân trái bị gãy xem như là chấn thương lớn nhất.

Cố Lãng vội vàng chạy tới miêu tả lại một hồi, nhưng thật nhìn thấy mới thấy rất kinh khủng.

Thấy bác sĩ đem nẹp buộc chắc canh mới nói cho anh nghe điện thoại: “Vợ anh ở phòng sinh bên kia đã sinh rồi…” Anh nhận được điện thoại khẩn cấp của Tần Tiểu Mạn, nghe xong xuôi hướng anh cười nói: “Chúc mừng Tiểu Tam, mẹ tròn con vuông!”

*

Từ trong phòng sinh đi ra Mộ Tây tuy đã rất yếu nhưng vẫn kiên cường không chịu nhắm mắt. Thẳng đến khi nghe được thanh âm kia gọi: “Nhị Tây!” Cô mới an tâm đem mình giao cho Chu Công.

Lục mẹ nhìn thấy bộ dạng của anh, đã sớm đứng một bên nước mắt lưng tròng. Mộ Tây bị đẩy mạnh đi vẫn nháo muốn anh đến, thật vất vả gọi được điện thoại mới chịu nghe. Đứa con bảo bối của bà xảy ra tai nạn xe cộ, con dâu lại sinh, Lục mẹ thiếu chút nữa muốn ngất đi luôn. Cũng may hai người họ bị thương không nặng.

“Nếu, nếu Tiểu Mộ không có việc gì thì con cũng nên đi nghỉ ngơi một chút đi”

“Mẹ con không sao. Mẹ cùng bố nhanh đi nghỉ ngơi đi!” Lục Nhược nắm tay Mộ Tây rơi ra khỏi chăn đặt lại vào trong. Dừng lại một chút anh lại đem chính tay của mình nắm tay của cô ở trong chăn. Bị anh nắm chặt trong tay, Mộ Tây sau khi sinh trong mắt có tia vui vẻ. Anh kìm lòng không được, rướn mình, hôn lên đôi môi nhợn nhạt của cô. Vết thương ở thái dương bởi vì bị động mạnh nên lại chảy máu nhuộm đỏ cả gạc.

Lục mẹ khuyên can anh: “Miệng vết thương còn chưa liền, đừng có lộn xôn. May mắn anh không có việc gì bằng không anh bảo nó với con làm sao mà sống đây?”

“Mẹ.” Lục Nhược nhìn Mộ Tây đang ngủ say, đột nhiên nhớ ra một việc gì đó: “Nhị Tây cô ấy mổ bụng sinh hay …”

“Thuận sản.” Lục mẹ vui mứng nói: “Mấy đứa trẻ bây giờ đều mảnh mai lại sợ đau. Tiểu Mộ tuy còn nhỏ nhưng biết thuận sản tốt hơn cho đứa bé. Thật sự là vất vả cho nó, sinh đẻ với người phụ nữ đúng là đi qua quỷ môn quan rồi lại quay về?”

Khi đang nói chuyện, Mộ Nam ôm cục cưng mới sinh đi vào, tiểu bảo bảo sau khi sinh xong liền được đem đi vào phòng trẻ em. Từ lúc sinh, trừ lúc lọt lòng khóc một chút, lúc này nằm trong tã lại thật im lặng, cuộn tròn trong chăn ngủ thật ngoan.

“Anh rể, mau đến nhìn cục cưng của anh này!” Mộ Nam cẩn thận đặt đứa bé vào trong khuỷu tay của anh.

Lục mẹ thật khẩn trương đứng một bên che chở, sợ Lục Nhược đón không được: “Cẩn thận một chút, tay kia nâng đầu nó lên, đừng dùng nhiều sức quá!”

Lục Nhược càng khẩn trương đem tay gồng lên bế lấy đứa bé nhỏ xíu nằm trong lòng mình. Hồng hồng, lại thật nhiều nếp nhăn, chỗ nào cũng nhỏ xíu. Anh cẩn thận chạm nhẹ vào đầu nó, vẫn còn ẩm ướt. Lục Nhược trông ngốc nghếch nói: “Đây là đứa nhỏ Nhi Tây sinh cho anh, là nó đây!” Anh cẩn thận đánh giá khuôn mặt nhỏ nhắn của nó: “Lớn lên không biết sẽ giống ai đây?”

“Quá hai ngày mới có thể đoán được.” Mộ Nam cũng cúi đầu xem xét: “Bất quá, bình thường sẽ là con gái giống cha con trai giống mẹ.”

Mẹ con bình an, bố của đứa nhỏ lại nhất quyết không chịu rời đi, mọi người xác định không có việc gì cũng nhanh chóng tản ra. Mộ Nam cùng Mộ Bắc lưu lại chăm sóc, trong lúc đó Aron trốn trốn lấp lấp nhìn lại đây một lúc lâu.

Mộ Tây cảm thấy mình đã ngủ lâu thật là lâu, trong lòng cục cưng vặn vẹo muốn ăn sữa Lục Nhược tỏ vẻ không đồng ý. Kết quả bị Lục mẹ đứng bên cạnh nhỏ giọng quát lớn đem đứa trẻ bất mãn đặt vào trong lòng Mộ Tây. Đang khóc nháo nhưng đứa trẻ được đặt vào lòng mẹ lại ngay lập tức yên tĩnh lại, nhắm mắt tìm loạn, tìm được nụ hoa lại cấp tốc đem ngậm vào ra sức mút sữa.

Tiếng tiểu bảo bảo táp sữa vang lên liên hồi, dáng điệu tham lam của nó làm anh thấy khó chịu. Nhịn một lát liền muốn đem nó túm trở lại. Vợ anh còn đang truyền dịch có thể bị tiểu bảo bối này hút khô hay không? Vô lực phản kháng tiểu bảo bảo lại oa oa khóc lớn.

Trải qua mấy lần cố gắng không thành công Lục Nhược bất đắc dĩ nhận thua, đành phải nhăn mày nhìn tiểu tử kia chiếm lấy vòng tay Mộ Tây.

*

“Nhị Tây, em tỉnh rồi sao?”

Mộ Tây nhìn thấy trước mắt là một cái đầu được băng vảo trắng hếu, lại ngồi trên xe lăn nhất thời không phản ứng gì. Ở bên cạnh, cục cưng khẽ cọ quậy khẽ nhéo nụ hoa một chút. Chỗ đó bị đứa nhỏ mút có chút đau. Nhưng mà Mộ Tây run run chạm nhẹ lên người đứa trẻ, đậy là đứa nhỏ của cô!

Trong phòng bệnh còn có những người khác, Mộ Tây có chút ngượng ngùng kéo chăn lên trên,lại sợ làm đứa trẻ bị nghẹt thở. Lục Nhược nhanh nhẹn đem chăn cô kéo xuống: “Đừng lộn xộn trên tay em bây giờ còn có kim truyền đó!”

“Anh như thế nào lại thành như vây?” Mộ Tây đặt tay, chạm lên mặt anh: “Có đau không?”

Lục Nhược nhăn mặt vẻ đau khổ nói: “Đau.”

“Đừng nói lăng nhăng như vậy khiến Tiểu Mộ lo lắng.” Lục mẹ tiến tới: “Mau nằm xuống. Không có việc gì rồi, trên đường bị người khác đâm phải. Muốn ăn cái gì để mẹ làm cho con.”

“Cái gì cũng được ạ.”

Lục mẹ vui vẻ chạy đi làm đồ ăn này nọ.

Ánh mắt Mộ Tây dừng ở trên người Lục Nhược, thấy thái dương bị khâu, lại nhìn thấy chân anh bó trắng toát, đôi mắt đỏ hồng: “Có bị thương nặng hay không?”

“Vết thương nhỏ ấy mà!” Anh thực sự không phải cậy mạnh, Nam gia làm giàu vốn xuất thân từ anh đạo, đến thời của Nam Tịch Tuyệt, tuy lấy kinh doanh làm gốc nhưng một chút chuyện linh tinh vẫn phải tự đi giải quyết. Năm anh mới gặp Nam Tịch Tuyệt cậy còn trẻ dư thừa sức khỏe cũng từng đi theo anh tham gia không ít vụ đánh lộn luôn không tránh được bị thương.

Lục Nhược chạm nhẹ vào tóc của Mộ Tây: “Nhị Tây thực xin lỗi!” Lúc cô ấy cần anh nhất anh lại không thể ở bên cô, khuyết điểm như vậy thật khiến cho Lục Nhược khó có thể tha thứ cho chính mình được.

Mộ Tây lắc đầu lại hơi nâng đầu lên gật gật: “Lục Nhược anh bị như vậy còn làm sao đến bên cạnh em được!”

Lục Nhược dùng hành động thực tế trả lời cô, đem môi anh gắn lên môi cô, Mộ Tây ôm lấy cổ anh, miệng nhanh nhẹn tranh công: “Anh quả nhiên rất lợi hại.” “Là anh thật mạnh mẽ.” Lục Nhược vuốt lên cơ thể cô, sinh xong cả người đều nhỏ lại thật nhiều. Hương trầm trong hơi thở của cô tiến thẳng vào mũi anh làm anh hận không thể ngay lập tức đem cô tiến vào trong cơ thể mình. Muốn mãi mãi cùng cô ở cùng một chỗ mãi mãi không tách rời, loại cảm giác này thật rõ ràng mãnh liệt.

Mọi người đều đi ra ngoài cho hai người có không gian riêng tư. Lại có người không vui dùng thanh âm ủy khuất làm Mộ Tây đẩy Lục Nhược ra, lại nhanh chóng chiếm lấy nơi mềm mại bố bé chưa kịp chạm vào.

Lục Nhược nhẫn nhịn nhìn cục cưng, Mộ Tây an ủi vỗ vỗ anh.

*

Ngoài hành lanh truyền tới thanh âm chạy lại vội vã. Cửa bị mở ra từ bên ngoài, là Lục Hi. Cô thoạt nhìn rất kích động.

Lục Hi chạy tới đem Lục Nhược nhìn kĩ một lượt: “Cậu không sao chứ?” Giọng nói âm run rẩy, Mộ Tây trong lòng trầm xuống.

“Hi Hi bình tĩnh lại đi.” Lục Nhược vỗ vào chân mình: “Thật không sao mà, lời của tôi có thể tin được mà!”

Lục Hi đột nhiên quỳ xuống vòng tay ôm lấy Lục Nhược gào khóc: “Cậu làm sao có thể ngu như vậy? Nếu cậu xảy ra chuyện gì bảo tôi phải làm sao bây giờ?” Cô tựa hồ hoàn toàn luống cuống lại tụa hồ bị kìm nén lâu lắm rồi liền không khống chế được.

Mộ Tây nhìn cô cắn lên đầu vai anh lại dùng tay nện lên ngực anh. Lục Hi đang khóc: “Cậu chết thì tôi nên làm cái gì bây giờ?” Nhưng cô làm như vậy bảo Mộ Tây làm sao chịu nổi đây. Một người yêu thương một người khác, lại không có nghĩa là quên đi người yêu cũ của mình, có lẽ là như vậy chăng?

“Hi Hi con mau bình tĩnh lại!” Đem theo cháo Lục mẹ nhìn thấy Lục Hi rốt cục hoàn toàn yên tâm “A Triệt gọi điện thoại hỏi con đâu, ta sợ nó lo lắng nên nói con muốn ở lại đây hai ngày. Tiểu Mộ, A Triệt nói muốn chúc mừng con.”

“Cảm ơn mẹ!” Mộ Tây thấp giọng nói. Lục Hi còn nằm trong lòng anh khóc lóc, Lục Nhược thử đẩy Lục Hi ra cô lại ôm càng chặt.

Lục mẹ giúp Mộ Tây lấy cháo: “Tốt lắm, tốt lắm, Hi Hi, đều đã lớn như vậy rồi, đừng khóc như trẻ con trước mặt Mộ Tây như vậy nữa. Thật là nghe cảnh sát nói lại cũng là nhờ Lục Nhược che chở cho con, nếu không thương tích của con hẳn cũng không nhẹ. Bồ tát phù hộ may mắn không có chuyện gì. Con phải biết là mình có đứa em trai tốt thế nào! Lại đây xem đi, Tiểu Mộ sịnh cho Lục Nhược một đứa trẻ vô cùng bụ bẫm nha! Ha ha”

Lục mẹ tựa hồ không biết nói sai ở chỗ nào, có chút nghi hoặc nhìn ba người.

Rôt cuộc Lục Hi cũng buông Lục Nhược ra, mờ mịt nhìn lên đứa nhỏ trên gường, lại nhìn thấy ánh mắt Mộ Tây trong lòng không khỏi run lên, Lục Nhược không khỏi nắm lấy tay cô: “Nhị Tây, anh không phải…”

Mộ Tây mở tay ra chỉ là nhìn Lục Nhược: “Thương tích của anh đều nằm ở bên trái phải không?”

Lục Nhược sắc mặt cứng đờ gật đầu.

Mộ Tây cả người phát run, vừa tiếp nhận chén cháo không trụ được đem ném vỡ tan trên sàn: “Anh có nghĩ hay không, nếu anh thật sự, có cái gì, con của chúng ta làm sao bây giờ, em nên làm cái gì bây giờ?”

Lục mẹ vội vàng la lên: “Đây là làm sao vậy? Tiểu Mộ, con bình tĩnh lại, đứa nhỏ bị con dọa khóc rồi kìa.”

Người gây chuyện không có gì đáng trách nhưng vì sao lại là cô?

“Nhị Tây…”

“Đừng chạm vào em!” Mộ Tây đem toàn bộ sức mạnhc giáng xuống một cái tát: “Anh không xứng! Cho dù bị thương đổ máu cũng nên là vì em! Anh vì người con gái của anh bị thương, lại chạy đến đậy hưởng thụ tình yêu của em, anh thật tàn nhẫn!”

“Tiểu Mộ đừng như vậy, Hi Hi là chị gái của nó!” Lục mẹ nhìn thấy hành vi của con dâu tỏ vẻ khó hiểu.

Không phải chưa từng thấy cảnh hai người yêu nhau nhưng không thể ở cùng một chỗ nên đau lòng rơi lệ, nhưng tại sao người gặp sự tình này lại là cô? Hành động vừa rồi của Lục Hi nói cho cô biết rõ ràng Lục Hi còn yêu anh.

Lục Nhược, khi anh xoay người ôm chị ấy sâu vào trong lòng có phải hay không trong lòng một tia do dự cũng không có. Trong lúc ấy, anh có thật không biết cô đang chờ anh. Anh đã nói muốn cùng cô sinh đứa nhỏ, xương cốt cũng đau nhưng chỉ cần nghĩ anh nguyện ý ở bên cạnh cô, cô nguyện ý chịu được.

Thân thể lại đau, trải qua đều đã trải qua rồi. Trong lòng tại sao miệng vết thương vẫn không thể khép lại?

Anh xem, không có anh cô vẫn có thể tự bước tiếp, không có anh cô vẫn có thể sống rất tốt.

Bất quá, cô chỉ muốn một cuộc sống yên ổn, được anh hoàn toàn yêu cô, tại sao lại luôn khó đến vậy?

Anh làm tổn thương cô, lại thích cô, lại cùng cô ước hẹn, làm cho cô càng thêm hạnh phúc nhưng lại đâm cô một nhát càng thêm đau. Cô đối với anh chờ mong tín nhiệm, yêu say đắm, rốt cuộc có đáng giá hay không?

Như vậy thích anh yêu anh tận đến khi gả cho anh chỉ ngắn ngủi trong vài tháng. Bởi vì từng bỏ qua nên đặc biệt quý trọng, tuy đã đi qua nhưng lại như bóng với hình, bởi vì cùng chung huyết thống nên liên lụy không ngừng, cô nên làm sao bây giờ, muốn ngăn cản anh và cô ấy vĩnh viễn không gặp lại… vẫn là trao anh cho cô ấy…

Mộ Tây đẩy tất cả mọi người đi ra ngoài, bảo bối bị dọa sợ đã được Mộ Nam bế đi.

Từ ngoài cửa, Mộ Bắc nghe thấy tiếng cô khóc lóc liền tiến vào. Mộ Bắc đem chiếc chăn bỏ ra khỏi người Mộ Tây, nhíu mày nói: “Nói thật cho chị nghe, Lục Nhược cùng chị nó đã xảy ra chuyện gì?”