Khi Người Con Trai Bật Khóc

Chương 12




----- sáng hôm sau------------- Tại biệt thự Trần Lâm

Nó đang say nồng giác ngủ khi cài báo thức trước tiệt kêutiệt: - reng.......

Nó chẳng thương tiếc gì ném bụp chiếc đồng hồ một cái và.......

- AAAAAAA.......

Tiếng Hét chói tai của anh nó vang lên làm nó bật dậy, ngây thơ hỏi:

- anh..... anh bị sao vậy???

Cậu gio mới tíwc gịâ

- con nhóc kia Định ám sát anh hai hay sao????? Anh có lòng tốt vào đây để gọi dậy đi học vậy mà lại ném cái đồng hồ một phát vào mặt anh là sao??

Nó gìơ mới nhận ra hỏi:

- giờ là mấy giờ rồi???

Cậu ngây thơ trả lời:

- 6 h 20"30s

Làm nó hét toáng lên

- SAO KHÔNG NÓI SỚM

Rồi chạy đi vệ sinh cá nhân chuẩn bị đi học cậu thì không thể bước xuống dưới nhà ăn bữa sáng.

5' sau

5 phút sau nó bước xuống với bộ đồng phục của Trường Star. Với mái tóc cột đuôi ngựa nhìn nó trông rất năng động cá tính và dễ thương. Nhìn thấy anh nó đang thong thả ăn bữa sáng nó đâm cáu nghiên răng:

- anh hai yêu quý giờ là mấy giờ rồi mà vẫn còn nói đi anh không hả Vậy hả?????

Ăn nó Tức là cậu thản nhiên trả lời:

- sớm mặt cưng mới có năm rưỡi thôi.

Giờ nó mới Giật mình nhìn lại đồng hồ. Rồi hai papa nó với mama nó lên tíêng:

- Con ngồi xuống đi mẹ và 2 ba có chuỵên múôn nói.

Nó ngoan ngoãn ngồi xuống ghế. Lắng nghe:

- mẹ và ba con sẽ về Hàn Quốc ở đó còn nhiều việc để ba mẹ giải quyết Con muốn ở đây hay về cùng với ba mẹ???

Nó e dè:

- Con muốn ở lại Việt Nam nếu có dịp thì con sẽ về thăm ba mẹ.

Lúc này ba nuôi của nó mới lên tiếng:

- được vậy con và kem sẽ ở đây 3 cũng sẽ qua Mỹ vì chi bên đó cũng cần có việc giải quyết có lẽ ta sẽ không quay lại Việt Nam nữa.chi

- vâng- nó chính chắn đáp.

Cậu lúc này mới lên tiếng:

- mọi người coi coi là không khí à Nếu Như ba mẹ về Hàn thì con sẽ làm gì Con ở đây hay về cùng mọi ngườiàn???

- con ở đây cũng được nhưng chị cần nhà trường gọi điện báo về là con quậy phá ta sẽ lập tức cho người đưa con quay lại Hàn Quốc..

Ba ruột nó lên tiếng làm cậu im hẳn. Đứng dậy nói nó

- nhóc không định đi học à????

Nó đứng dậy hỏi hai ba nó và mẹ:

- vậy Khi nào mọi người đi có cần có ra tiễn không

Chiều nay ta đi luôn con không cần ra tiệm đâu. Mẹ nó âu yếm nói

Rồi nó đứng dậy chào mọi người và đi ra xe đi học.

---------- biệt thự băng----------

Hắn nhìn vào tấm ảnh của một người phụ nữ chỉ còn khoảng một tuần nữa là tới ngày giỗ mẹ hắn. Hắn nhìn vào tấm ảnh mà Xót Xa xót xa cho mẹ hắn Một người phụ nữ đẹpn. nhưng cuộc sống thì lại không vui vẻ hạnh phúc như mong muốn. Nhìn vô tâm ảnh hắn nói giọng ấm áp:

- Mẹ ơi con không thể tha thứ được cho ông ta vì ông ta mà mẹ ra đi vì ông ta mà con không còn mẹ con sẽ không bao giờ tha thứ cho ông ta.

Rồi hân lạnh lùng thay đồ với lây cái Cặp bào gara lấy xe. Đi học, chỉ là hắn múôn gặp nó.

-------- tại trường star----------

Nó vừa cùng cậu bước ra khỏi xe trong ánh mắt ngưỡng mộ của nhiều người. tất cả mọi người ở trường đều biết nó là em gái của cậu mà cậu lại là hotboy nên không ai dám đụng tới nó mà nịnh nó ngon không kịp nữa là. Nó nhìn thấy cô và chị đang đi vào lớp thì gọi lại:

- jenny mimi cho mình với..

Nghe có ngươi gọi cả hai cùng quay lại.

Nó cung chạt tới và cũng hai người đi vào lớp.

Lúc nó Chị Và cô vừa đi vào lớp thì hắn cũng vừa tới. Hắn vẫn thế lạnh lùng đi vào trường trong ánh mắt ghen tị của con trai và những tiếng hò hét của đám con gái. Hắn vẫn thế mắt mày không một chút cảm xúc giống như một tảng băng ngàn năm vậy.

- anh phong.... em yêu anh

Một cô gái bạo dạn hét lên gọi cả tên thật của hắn. Hắn thì rất ghét bởi vì ngoài mẹ hắn ra chưa ai gọi tên thật của hắn chỉ cần gọi hắn là key.

Cả sân trường có lẽ ai cũng biết được hậu quả khi gọi tên thật của hắn chỉ có thể là uống uống trà với diêm vương thôi. Hắn tiên lại gần cô gái kia Giơ tay lên bóp cổ cô gái ấy may sao có người chạy lên gọi cô chị và nó xuống cùng lúc nó nhìn thấy cảnh đó hùng hổ đi lạihổ:

- Nguyễn Hoàng Minh Phong Anh điên à Anh có biết đây là trường học không mà anh còn ngang nhiên bóp cổ một cô gái ngay trước sân trường.

như vậy???

Nó bất bình hét lên. Lagm hắn nhíu mày quay đầu lại. Thì nhìn thấy nó đang tức giân nhưng hắn thì kém gì.

Hắn cung tức giận nói:

- em thì hiểu cái gì????? Em thực chất không phải là tôi làm sao em hiểu tại sao tôi lại làm thế???

Hắn nói nhưng trong lời nói 10 phần thì có 9 phần là nỗi nhớ một nỗi nhớ về người mẹ. Có lẽ từ phong mà cô gái kia nói ra như là một chất xúc tác làm d a ấy lên quá khứ của hắn. Nhìn vào trong đôi mắt hắn một đôi mắt Băng Giá nhưng có lẽ chưa đầy đau thương trong đó Nó bất giác bước tới đặt đôi bàn tay của mình lên.tay hấnđng nắm cổ cô gái kia fịu dàng nói:

- nhưng cô ấy chỉ gọi tên anh thôi mà tôi cũng đã từng gọi anh là Minh Phong sao anh không làm gì tôi??? Nghe lời tôi buông tay ra.

Lời nói của nó làm hắn có gì đó ấm áp. Nhưng hắn vẫn không Buông Tay làm cô gái kia mặt đỏ bừng. Những cô gái kia sắp không chịu nổi nó vẫn tiếp tục khuyên vì lòng thương người.

- nghe tôi buông tay ra có gì từ từ nói chuyện. Chỉ cần anh buông tay ra muốn tôi làm gì tôi cũng làm.

Nó hết cách đành nhắm mắt nói bừa. Hắn cũng từ từ buông tay. M.n đưa cô gái kia lên lên phòng y tế. Sau khi cả trường giải tán hắn kéo nó ra sân sau của trường tromg ánh mắt ngạc nhiên của mọi người. Và.........